Cửu Thiên Địa Luân Hồi


Minh Đàm:-!
Khổng Tự Bạch:- tránh raaaaaaaaaaa
Huyền Hoàng:-( ngước lên)
Minh Đàm:-( kéo Hoàng qua một bên)
/RẦM/
Khổng Tự Bạch:- đau quá!
Minh Đàm:- là do ông tự chuốt lấy
/PHÍA 5 NGƯỜI HI SINH VÌ TỔ QUỐC/
Thiên Phong:- ây da
Thiên Trùng:- này thì ra vẻ bị tóm hết cả lũ rồi
Thiên Phong:- Huyền Hoàng đâu?
Thiên Đông:- bị Tôn Chủ đá xuống thác rồi, không rõ sống chết nhưng ta nghĩ là chết thôi không có đường sống
Thiên Phong:- sao chứ?
Thiên Trùng:- hắn nói đúng, một phàm nhân mà chịu áp lực từ Tôn Thần đánh lại còn rơi xuống thác đó thì chỉ có con đường chết
Khuyết Dương:- im giùm cái đi
Y Cát:- vẫn còn trò chuyện được nhỉ
Thiên Phong:- THẢ TA RA CÁI TÊN ĐIÊN KIA! (tức điên)
Y Cát:- ta có tên, không phải điên
Thiên Trùng:- thôi mà dừng lại đi Phong ngươi không đánh lại hắn đâu
Thiên Phong:- KHÔNG ĐÁNH THÌ LÀM SAO MÀ BIẾT, ĐỒ HÈN NHÁT
Y Cát:- đủ chưa?
Thiên Phong:- mau thả ta ra cái đồ hèn nhát kia!
Y Cát:- Bổn Tôn là vậy cảm ơn đã khen
Thiên Phong:- ngươi!
Thiên Trùng:- la lối cũng vô dụng, tốt nhất là nên yên lặng
Thiên Phong:- THẢ BÁCH LINH HUYỀN HOÀNG RA CÁI TÊN ĐIÊN KIA! THẢ CÔ TA RA CHO TA
Y Cát:- Huyền Hoàng? con nhóc đi cùng với ngươi chẳng phải tên đó vừa nói là ta đã đá nó xuống thác rồi sao?
Thiên Phong:- TÊN KHỐN

Thiên Trùng:- yên đi ngươi không làm gì được đâu, Thần lực đang bị khống chế đó
Thiên Đông:-* hình như tên này rất chú ý đến an nguy của Thiên Thượng thì phải, tức đến nỗi đó*
Thiên Phong:-!!!
Y Cát:-!
Khuyết Dương:- ngồi xuống đi A Phong
Khuyết Mặc:-!
Y Cát:-!
Nhạt Ngân:-* tên đó sao lại từ một người lỗ mãng biến thành một con người đáng sợ như thế này, là vì con nhóc kia ư?*
Thiên Phong:- con ả kia TA PHẢI GIẾT NGƯƠI, GIẾT CHẾT NGƯƠI! NGƯƠI DÁM BÀY MƯU TÍNH KẾ ĐỂ HẠI HUYỀN HOÀNG
/PHẬP/
Thiên Trùng:- ta đã nói rồi im đi
_Trùng tát cho Phong một cái thật mạnh khiến cho hắn không còn nói gì nữa và chỉ im lặng theo lời Trùng nói_
Thiên Phong:-* chính ngươi đã bảo ta đi theo Huyền Hoàng thế bây giờ ngươi đuổi đá cô ấy cho tên khác*
Y Cát:- ta chưa hề nói câu đó
Khuyến Du:-* tên này tức điên vì chủ nhân sao*
(TỨC GIÙM NHA, VÌ GHÉT NHẠT NGÂN)
Thiên Phong:-!
/BÊN PHÍA 3 NGƯỜI TÓC TRẮNG/
Minh Đàm:- tóc của cô sao lại trở nên trắng rồi?
Huyền Hoàng:- không biết
Khổng Tự Bạch:-* chắc là do Thần lực khi đứng chung với hắn*
Huyền Hoàng:- tối các ngươi không ngủ à?
Minh Đàm:- trèo lên cây ngủ vậy đi
Huyền Hoàng:- ầy
Khổng Tự Bạch:- hắn nói đùa đó
Minh Đàm:- không ngủ ở trên cây vẫn còn một chổ
Huyền Hoàng:- hửm?
Minh Đàm:- ngủ với ta
Khổng Tự Bạch:-* tên này háo sắc thế*
Huyền Hoàng:- thà ngủ trên cây còn hơn ở với thứ như ngươi
Minh Đàm:- ta đỡ hơn cô, mỹ nhân theo ta ầm ầm còn cô thì chẳng có tên nào để ý
Huyền Hoàng:- ngươi!
Minh Đàm:-!
Khổng Tự Bạch:- thôi thôi mà
Huyền Hoàng:- xí
Minh Đàm:- hứ
/BÁCH GIA/
Nhạt Ngân:-!
Phán Diệp:- cô là ai?
Niên Đình:- người này có ý đồ xấu
Nhạt Ngân:- hai người là cha mẹ của con ả Huyền Hoàng đúng không?
Phán Diệp:-* Hoàng nhi!!!* ngươi đã làm gì con của ta hả?
Nhạt Ngân:- chẳng làm gì cả, ta muốn nói cho hai người một điều con gái của hai người đã chết rồi
Phán Diệp:- ngươi!
Nhạt Ngân:- chi bằng cha mẹ chết theo cho đoàn tụ cả gia đình đi
Niên Đình:- người đâ! ngươi ngươi dám phản à?
Nhạt Ngân:- bọn chúng bị ta giết hết rồi, lũ tép rêu
Niên Đình:- ngươi!* cơ thể của mình cử động không được?*
Phán Diệp:-* không xong rồi*
/BỤP/

Nhạt Ngân:- hừm, cái đầu của hai ngươi tạm để ở đây vậy, con nhóc Huyền Hoàng đó về hỏi ai làm thì cứ nói Thiên Y Cát làm là được
binh lính5:- vâng!
/BÊN HOÀNG/
Minh Đàm:- cô không ngại khi sống cùng hai đứa con trai sao?
Huyền Hoàng:- chắc hẳn là trai thẳng chưa? hay là chơi nhau
Khổng Tự Bạch:- này con nhóc kia nói cái gì đó hả
Huyền Hoàng:- xì!
Minh Đàm:-* vẫn như vậy chẳng thay đổi, con người như cô thì suốt đời đừng mong có tên nào khác theo cô ngoài ta*
Khổng Tự Bạch:-* tên kia cũng tự luyến quá lố rồi*
Huyền Hoàng:- ta về nhà có chút chuyện, tạm biệt!
Minh Đàm:- không tiễn
/KINH THÀNH, BÁCH GIA/
- ôi nhìn kìa, thật tội nghiệp
- tên nào độc ác vậy? giết chết Bách phu nhân và Nhan lão gia rồi
- tên đó chắc cũng gan lớn lắm, nghe nói con gái của họ là Thành chủ của Tân La Thành đó
- thật sao? chẳng phải là con nhóc Bách Linh Huyền Hoàng à?
Nhạt Ngân:-( nhếch mép) hừ!
Huyền Hoàng:- cái gì mà chen chấp vậy, tránh ra cái coi















!!! ch! uyện gì? VẬY?! cha mẹ
- thấy chưa tội thật mà, binh lính của Triều đình cũng sẽ sớm đến đây lôi hai thi thể này đi thôi

Huyền Hoàng:- là ai?! là ai nói ta nghe (trợn tròn mắt)
binh lính5:- dạ tiể.

.

u thư tê! n đó t! ự xưn! g là Y Cát ạ
Huyền Hoàng:- Y Cát?! (quăng mạnh)
binh lính5:- hự!
Huyền Hoàng:-* Thiên Y Cát ta phải giết ngươi, móc tim ngươi ra quăng xuống vực thẳm, phanh thây ngươi thành trăm mảnh rồi ném thi thể của ngươi cho chó hoang cắn xé, ta phải giết ngươi đền đáp tính mạng của cha mẹ ta giết ngươi, giết ngươi! phải giết chết ngươi THIÊN Y CÁT!!!*
- xem kìa cô ta đang tức giận
- cha mẹ mất tại sao không điên đảo chứ
_ngay lúc đó binh lính Triều đình cũng đến, Nhạt Ngân nhanh chóng nắp đj và tiện thể giết luôn kẻ phản bội kia, Hoàng thì chạy đi bỏ lại cha mẹ, trong tâm Hoàng bây giờ chỉ có một ý nghĩ, giết chết Thiên Y Cát_
/RỪNG LANG VÂN/
Huyền Hoàng:-* chỉ còn một cách duy nhất, cầu xin hắn tu luyện cho ta*
/RẦM/
Khổng Tự Bạch:-* mình nhớ cái cửa đó đâu có dễ mở đến thế, muốn đi ra phải cặp chân cặp tay mới ra được mà con nhóc này chỉ đẩy một cái là đã mở ra cái mạnh rồi*
Huyền Hoàng:-( quỳ xuống trước mặt Bạch) cầu xin ngươi tu luyện cho ta, chỉ ta cách tăng tu vi với Linh lực nhanh chóng
Khổng Tự Bạch:- này cô làm như vậy là ta tổn tuổi thọ lắm đó đứng lên đi!
Minh Đàm:-!
Huyền Hoàng:-!
Khổng Tự Bạch:- rốt cuộc cô tại sao lại muốn tu luyện?
Minh Đàm:-( không quan tâm)
Huyền Hoàng:- giết chết một con súc vật
Khổng Tự Bạch:- ai cơ?
Huyền Hoàng:- Thiên, Y, Cát
_nghe tới đây thì Minh Đàm mới chợt quay lại, Hoàng mới nói là thích hắn đây bây giờ lại nói muốn giết hắn_
(BỘ BA LẬT MẶT HƠN LẬT BÁNH TRÁNG CỦA DƯƠNG, Y CÁT, HUYỀN HOÀNG, MINH ĐÀM)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận