(CHAP NÀY KHÁ DÂM NHA, CÓ ĐAM TÍ)
Minh Đàm:- không hiểu cho lắm
Khổng Tự Bạch:- không lẽ! ngươi đã sử dụng cấm thuật, ngươi bị điên à tên kia nếu sử dụng nó để quay ngược thời gian thì ngươi sẽ tồn tại được không quá 1 canh giờ đó
Minh Đàm2:- ta biết chứ, thời gian còn lại thì ta tranh thủ đi ngắm lại thiên hạ tấp nập một lần (chạy đi)
Minh Đàm:-! tên đó là ai vậy?
Khổng Tự Bạch:- hắn là ngươi của tương lai
Minh Đàm:- là ta?
Khổng Tự Bạch:- đúng
Minh Đàm2:- ta phải đi đến Hoàng Cung mới được
_không để ý thì Minh Đàm 2 liền lướt qua nhóm của Phi Hà_
Kỳ Xuyên An:- đó là!
Kỳ Hoàng Anh:- Khổng Chi Minh Đàm?
Kỳ Vũ Tần:- không phải, lúc trước trên mặt hắn không có vết sẹo ngay dưới mắt, bây giờ lại xuất hiện một cái nhỏ là sao
Kỳ Phi Hà:- là hắn thật sao?
Minh Đàm2:- thật yên bình, không đố kị, không màu máu, không chiến tranh ước gì thời gian quay ngược để có thể cho ta thành một con người tự do và bình thường để sống trọn kiếp ở đây
- nhìn kìa đó có phải là Hoàng Đế không?
- chắc là vậy hắn mất tích lâu rồi sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Minh Đàm2:- chỉ còn 18 phút nữa thôi đi gặp cô ta mới được
Huyền Hoàng:- tức chết đi được cái đầu của mình đâu phải là trò chơi đâu chứ
Minh Đàm2:- cô ta đây rồi, khác với 1 vạn năm sau nhiều, vẫn mất nết như vậy
Huyền Hoàng:- át xì!
_sau đó thì Minh Đàm2 bám theo Hoàng đủ 18 phút rồi cơ thể hắn từ từ biến thành những đóm trắng phát sáng mà tan rã ra, khi không còn trên cõi đời này nữa, thứ mà hắn để lại cho thế gian là một chiếc lông của khổng tước_
/ĐÊM ĐẾN/
_hai người đó kéo về nhà Hoàng như đúng rồi, rồi Nhạt Ngân tự xưng là bạn của Hoàng trong kho đó coi cô như là tình địch, nhìn hai người chiếm lấy cái phòng của Hoàng thì Hoàng chả nói gì, vì bỏ nhà đi bụi rồi còn đâu, còn cha mẹ cô thì bị mụ Nhạt Ngân dùng thuật quên lãng_
l
Đồng Miên:- tội thật
Y Cát:-* cứ có cảm giác là ta đã quên một thứ gì đó rất quý giá*
/TÂN LA THÀNH/
Tố Biên:- mệt chết
Phiêu Linh:- haha ta thắng rồi
Tố Biên:- ngươi nghĩ cái gì, cái thân người nhỏ xíu, ta thì lớn chạy lại ngươi không?
Phiêu Linh:- blè thua thì nhận đi
Huyền Hoàng:- bó tay
Đồng Miên:- đêm nay chắc mình không ngủ được rồi
Tố Biên:- đi tắm đi
Phiêu Linh:- khỏi cần thứ như ngươi nhắc
Huyền Hoàng:- ta cũng vậy * không biết bây giờ Khánh Hiên với Lâm Đằng ra sao rồi*
Đồng Miên:- Khánh Hiên, Lâm Đằng?
Huyền Hoàng:- tắm sớm còn ngủ nữa
Đồng Mộ:- ồ ngươi tính nhìn cô ta đi tắm à, bậy lắm đó nha
Đồng Miên:- câm mồm! ngươi đến đây từ lúc nào?
Đồng Mộ:- ta theo ngươi từ sáng tới giờ đó
Đồng Miên:- bộ ta đẹp lắm hay gì
Đồng Mộ:- thôi thôi, Đồng Cơ đánh ta chết
Đồng Miên:- ngươi cút hộ ta cái
Đồng Mộ:- chỉ muốn bé Đồng Cơ ở bên mình thì nói đi
Đồng Miên:- câm mồm
Đồng Mộ:- không muốn ta chọc ngươi nữa thì cho ta đi theo đi
Đồng Miên:- tùy
Đồng Mộ:- đúng là lạnh với chả lùng
Huyền Hoàng:- sao cứ có cảm giác ai đang theo mình ấy nhờ
/BÊN TỬ AN/
Phong Tử An:- này phía bên kia thế nào rồi?
Tử Viên:- ai biết
Tử Chi:- ta cũng thắc mắc rằng bọn chúng sẽ ra sau nếu không nhờ bọn Chiến Thần hay Thần Quan của Thần giới bảo vệ
Tử Dương:- xí, tất cả tại vì cái yên bình thôi chứ gì
Ngữ Phụng:- chắc là vậy
Tử Chi:- mà này An ta thấy ngươi họ Chu mà? sao lại là Phong
Phong Tử An:- Bản Tước thích vậy
Tử Dương:- ta là họ Thanh rồi đó
Tử Chi:- ta họ Huyền Vũ
Tử Viên:- ta họ Bạch
Ngữ Phụng:- giờ ta mới biết hết đó
Tử Chi:- nhìn cũng biết ngươi họ Diệp rồi
Ngữ Phụng:-* biết rồi nói chi?*
Phong Tử An:- mà các ngươi biết Tôn Chủ của Long tộc không?
Tử Chi:- biết chứ
Tử Dương:- biết rồi hỏi chi?
Tử Viên:- rồi sao nói nghe
Phong Tử An:- ta nghe nói hắn mới phát tán bệnh đó, xém thì làm điên loạn hết Nhân gian, may mà tên Y Nhược gì đó ngăn lại
Tử Chi:- ô cách xa mấy ngàn dậm mà nghe ngóng hay đó
Phong Tử An:- ta mà lại
Ngữ Phụng:- tên đó hình như bị điên từ 5 tuổi đúng không?
Tử Viên:- ừm, nghe nói hắn sống rất lâu rồi đó
_hội bà tám này nói chuyện với nhau xuyên đêm luôn_
/PHÍA BĂNG MỘNG/
Xà Hồng Liên:- phải vượt qua tâm ma mới có thể phi thăng
Băng Mộng:- được
Âu Nhạn:-!
(QUÊN TRC ĐÓ NỮA, MÌNH ĐÃ K GHI ÂU NHẠN LÀ NG CỦA TỘC RẮN, TUY K MÁU MỦ NHƯNG VẪN ĐC HỒNG LIÊN THU NHẬN)
Xà Hồng Liên:- ngươi đến đây làm gì vậy Âu Nhạn?
Âu Nhạn:- thuộc hạ chỉ đến xem người mà chủ nhân chọn để kế thừa Xà tộc ra sao, hoá ra là quý phi
Băng Mộng:-!
Xà Hồng Liên:- để yên cho cô ấy tu luyện
Băng Mộng:-* tại sao ta sinh ra lại phải làm như vậy, tại sao? tại sao? tại sao vậy chứ*
Âu Nhạn:- tùy
Xà Hồng Liên:- bảo Toàn Cơ đến đây
Toàn Cơ:- ta?
/PHÍA Y/
Y Cát:- đây rõ ràng là nhà của con nhóc kia, sao cô lại dẫn ta vào?
Nhạt Ngân:- kệ đi, dù sao ở Nhân giới ta với ngươi cũng không có nơi để mà trú chân
Y Cát:-* sao mình lại thấy con nhóc kia rất quen*
_bây giờ cha mẹ của Hoàng đang hôn mê và lãng quên nên có thể coi cái Bách gia này là của Nhạt Ngân_
/SÁNG SỚM, KINH THÀNH/
Khánh Hiên:- hazz
Lâm Đằng:- sao vậy?
Khánh Hiên:- chán quá, phải lết xác đi tới quán ăn
Lâm Đằng:- thì 1 năm nay ta với ngươi cũng vậy mà
Khánh Hiên:- ước gì bây giờ Huyền Hoàng đi mua về thì hay biết mấy
Lâm Đằng:- đồ ngu, cô ấy giờ là Thành chủ cao quý của Tân Thành lại phải đi mua thứ tráng miệng cho ngươi à?
Khánh Hiên:- ta biết chứ, nên mới nói ước đó
Y Cát:-!
Lâm Đằng:- phụt
Khánh Hiên:- gì vậy?
Lâm Đằng:- ngươi thấy tên tóc trắng mặc bạch y đó không?
Khánh Hiên:- rồi sao?
Lâm Đằng:- rõ ràng lúc trước hắn thân với Huyền Hoàng lắm mà sao giờ lại đi với người khác
Khánh Hiên:- gì chứ, lâu như vậy ngươi còn nhớ hắn à
Lâm Đằng:- cái bản mặt trời đánh của hắn có chết ba đời ta cũng nhận ra
Khánh Hiên:- tên này chẳng có mắt nhìn, chọn ai không chọn lại nhắm đến thứ đàn bà nhìn đã biết là không phải loại tốt
Lâm Đằng:- lần đầu trong đời ta thấy ngươi nói đúng đấy