Y Cát:- vậy sao ngài kêu là tất cả?
Huyền Hoàng:- chẳng phải ta với ngươi không còn quen biết sao?
Y Cát:-* tại sao chứ lúc tên Minh Đàm đuổi cùng giết tận ngài, nhưng ngài vẫn coi hắn là bạn, còn ta chỉ vô ý nói một câu thì ngài đã đoạn tuyệt từ sớm*
Huyền Hoàng:-!
Y Cát:- trả lời ta mau, tại sao tên ngài đối xử với ta và tên Minh Đàm lại khác như vậy
Huyền Hoàng:-!
Y Cát:- nói mau!
Huyền Hoàng:- bởi vì ta thích hắn
_câu này phát ra từ miệng Hoàng làm cho Y như là hết hi vọng sống_
Y Cát:- vậy còn ta! ?
Huyền Hoàng:- ta rất hận ngươi, hận tới muốn moi tim xé gan người ra ngoài
Y Cát:-! vậy là bao lâu nay ta chỉ là người thay thế cho hắn?
(À MÀY CÁI CÂU NÀY GIỐNG BÀI "ANH CHỈ LÀ NGƯỜI THAY THẾ" Á MÌNH GHIỀN BÀI ĐÓ LẮM LUN)
Huyền Hoàng:- không hề, ta xem ngươi chỉ như là bạn
Y Cát:- vậy thì ngài đừng hòng cưới được tên phu quân nào, trừ khi ta chết đi nếu không thì chuyện đó sẽ không xảy ra
_ngay lúc đó thì Đồng Miên đang đứng ở trên trời và nhìn thấy hết mọi sự việc đang diễn ra_
Đồng Miên:-* đúng như ta đoán, hắn sắp tái phát rồi* (dùng phép)
_Đồng Miên chỉ ngón tay của mình vào Y thì thân thể phát sáng và biến mất trong không gian vô tận, để lại cô gái tóc vàng đứng đó_
Huyền Hoàng:-* đó là cách duy nhất để hắn tránh xa mình*
/THIÊN CUNG/
Thiên Phong:- Tôn Chủ bị sao mà cứ cúi mặt vậy, ngước lên cái coi
Y Cát:- hừ
_mắt Y biến thành màu đỏ và phát sáng răng nanh thì cũng lộ ra, nhưng mà đẹp trai vẫn còn_
Thiên Phong:- này! Tôn Chủ bị sao vậy?
Khuyết Dương:- hình như là!
Y Cát:- bọn rác rưởi, cút hết cho Bổn Tôn
_Y chỉa ngón chỏ về Phong, vận dụng Thần lực vào ngón đó và ầm một cái thì Phong bay ra ngoài bay xuyên qua cả 4 lớp tường, rồi hộc máu chứ gì,_
Thiên Phong:-* mạnh quá, cho dù là Tôn Thần đi chăng nữa thì vận dụng một chút Thần lực như vậy mà có thể đả thương Quân Thần đến hộc máu thì quá bất thường, chẳng lẽ là do cảm xúc?*
Khuyết Mặc:- này Phong
Khuyến Du:- ngươi có sao không?
Thiên Phong:- bệnh cũ tái phát rồi
Khuyết Dương:- bệnh cũ?
Thiên Phong:- Quân Cửu! mau đi đến Long Cung bảo với Thiên Chủ rằng bệnh cũ của Tôn Chủ lại tái phát, còn trầm trọng hơn
/LONG CUNG/
Quân Cửu:- Thiên Chủ
Y Nhược:- tên đó lại tái phát?
Đồng Miên:-!
Đồng Cơ:-!
Đồng Mộ:-!
Y Nhược:-* rõ ràng mình đã đưa đan dược cho hắn mà, sao lại tái phát nữa* đưa Bổn Đế đến đó
/PHÍA PHONG/
Y Cát:- ta phải giết! giết chết tên Minh Đàm đó
Thiên Phong:- Minh Đàm là ai vậy A Dương?
Khuyết Dương:- ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai
Thiên Đông:- như là ta có biết tên đó
Thiên Phong:- kể nghe xem
Khuyết Dương:- lúc này mà còn kể
Thiên Đông:- lần đầu ta gặp Thiên Thượng hay lần thứ 2 gì đó, lúc đó thì Thiên Thượng cũng bình thường rồi tự dưng cái tên Lâm Đằng gì đó bảo là tên Minh Đàm gì gì đó có thê tử rồi, thì ngay khi tên kia dứt câu mặt ngài ấy trở nên khác hẳn
Thiên Trùng:- nhưng! bây giờ phải làm sao?
Thiên Đông:- thì chờ người đến cứu
Khuyết Mặc:- nhưng mà ai được?
_tự nhiên cái Y nhào đến cái nhóm đang tám chuyện, nhưng lại bật ra sau một cái mạnh do một cú đánh
Y Nhược:- tên điên! rõ ràng ta đã đưa cho ngươi đan dược, tại sao không uống vào
Y Cát:- giết
/NHÂN GIỚI/
Huyền Hoàng:-* mình chẳng hề có cảm xúc gì với tên Minh Đàm, mà hắn lại làm cho mình rối như vậy*
- mau xem kìa hình như có thứ gì đó đang rơi xuống thì phải
- một người!
- và một con rồng
- không thể tin được, trận đấu của người và rồng
_vì cái tính tò mò nên Hoàng chạy ra xem thử, trên bầu trời là một chàng trai tóc trắng và một con rồng như đang phát điên_
Y Nhược:- cái tên rác rưởi này! đã bảo không được hiện nguyên hình trước mặt người ngoài rồi mà?
Y Cát:-* giết giết, giết chết bọn chúng*
Y Nhược:- đừng để ta đánh ngươi đó
Y Cát:-* Minh Đàm! Bổn Tôn phải giết chết ngươi*
/RỪNG LANG VÂN/
Minh Đàm:- hắt xì!
Khổng Tự Bạch:- yên tâm tu luyện, ta đã cưỡng chế đóng kết giới lại
Minh Đàm:-* sao mình cứ có cảm giác là ai đang nhắc đến mình, mà còn kèm theo sự tức giận nữa nhỉ*
Khổng Tự Bạch:- ta cảm nhận được có Thần Long đang tái thế
Minh Đàm:-* không ngờ những truyền thuyết mẹ mình kể từ đầu tới cuối lại có thật, bất ngờ hơn mình lại là một trong những lời đó*
Khổng Tự Bạch:- ta cũng đã biết về người mà làm cho ngươi không thể vượt qua khỏi tâm ma
Minh Đàm:- nói láo vừa thôi, cái gì ông cũng biết thì còn gì là bí ẩn, cũng đã 1 năm rồi
Khổng Tự Bạch:- Bách Linh Huyền Hoàng, năm nay 18 tuổi từ 8 tuổi đã bắt đầu học cách sinh tồn, một cô gái có mái tóc màu vàng và ánh mắt cam như bình minh mẹ của cô ta tên là Phán Diệp, cha cô ta là Niên Đình, kiếp trước là Thiên Đế của Long tộc vì một số lý do nên chết, kiếp này đầu thai thành phàm nhân lại gặp được cố nhân, Thần lực đang tích tụ sớm sẽ trở lại như kiếp trước và thực hiện sứ mệnh
Minh Đàm:-* nếu một ngày mình phải chiến đấu với Long tộc thì có thể chạm mặt nàng ta?*
(CÁI CÂU MÀ MÌNH KỊ NHỨT KHI COI PHIM CỔ TRANG HAY ĐỌC TRUYỆN LÀ CÂU "TA YÊU CHÀNG, TA YÊU NÀNG" SẾN SAO Á)
Khổng Tự Bạch:- thứ ngươi cần chiến đấu là Xà tộc, không phải Long tộc
Minh Đàm:- Khổng Tước Minh Vương chỉ có 2 người thì làm được gì?
Khổng Tự Bạch:- ngươi chắc là chỉ có 2 ngươi chứ?
Minh Đàm:- chứ bao nhiêu, từ lúc ta gặp ông là chỉ có 2 người chúng ta
Khổng Tự Bạch:- Khổng Tước tộc có đến 378 con nhân, bọn chúng chỉ đang ngủ một giấc thật say mà thôi tu vi thì tên nào cũng trên Lôi Thần nghĩa là cấp 6
Minh Đàm:-!
Khổng Tự Bạch:- ngươi đừng lo, nếu có chiến với Long tộc thì chẳng sao, đã chơi thì chơi tới cùng
Minh Đàm:-* cố gắng tu luyện, nếu Thiên Đạo đã ban cơ hội này cho ta thì sao ta lại phải từ chối một cách không đâu vào đâu được*
(HÔM NAY HƠI YÊU ĐỜI NÊN SHOW MẶT, CAN ĐẢM LẮM MỚI CHỦ ĐỘNG SHOW Ó)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...