Đình Chu:- tiểu tử ng!
/SOẠT/
_Y vớ tay chọp lấy Lệ, hai người cùng bay ra cái lổ mà Y đã thủ sẵn_
Y Cát:- ngươi ăn cái gì mà nặng vậy tên Ma tộc kia?
Huyết Lệ:- tên kia khôn,g mang được thì thả Bổn Chủ ra, đừng có than vãn
Y Cát:- mà ngươi nên nhớ, hai ta đang lơ lửng
Huyết Lệ:-( cứng họng)
Y Cát:- nếu từ trên đây mà rơi xuống đó thì chỉ tang xương thôi chứ không có gì nặng đâu
Huyết Lệ:-* lỡ miệng rồi* vâng vâng ta biết lỗi rồi
Y Cát:- nếu không nhờ ngài ấy kêu ta đến giúp ngươi thì ngươi đã chết dưới tay của mấy con ma đó rồi
Huyết Lệ:- khi ta quay về thì chúng cũng lập lại thôi
Y Cát:- kiếm chổ nào và đặt mông ngươi xuống để nghĩ đi, ta sẽ xử bọn kia nhưng với một điều kiện
Huyết Lệ:- cứ nói
Y Cát:- ngươi phải tránh xa ngài ấy ra nghe chưa?
Huyết Lệ:- ngươi không cần nói ta cũng làm vậy
Y Cát:- hừ, biết điều là tốt
_Y quăng Lệ vào một mái nhà cao và để Lệ ở đó, còn mình thì đi trở về trung tâm của Ma giới, nói thật thì hai người đó không bay ra khỏi ranh giới của Nhân và Ma_
(MINH HOẠ ĐỘ LỚN)
Đình Chu:- mau đem Nhi nhi về cho thái y coi
ma lính1:- vâng
Đình Chu:- Đình Huyết Lệ, ta phải xé xác ngươi ra thành trăm mảnh, còn cả tên tiểu tử kia
Y Cát:- đã bảo ta không phải là tiểu tử, tuổi ta rất lớn
Đình Chu:- ngươi hay lần bảy lượt phá rối chuyện của ta bây giờ lại đến tìm ta?
Y Cát:- hai lần bảy lượt? ta nhớ chỉ có một lần gặp mặt mà
Đình Chu:- bắt hắn, đừng để cho hắn chạy thoát
Y Cát:- có giỏi thì đi theo ta đi lũ ngu xuẩn
_Y dẫn tổng là 50 tên ma lính chạy ra ngoài tới một ngõ cùng, mấy tên đó lần lượt xông lên hết_
Y Cát:-* hehe, mắc bẫy rồi* (dậm chân)
/BÙM/
_59 tên ma lính từ trước đến sau đều thay phiên nhau té, có tên thì đập đầu vào tường mà chết, có tên lại rơi trúng kiếm của tên kế bên mà trúng độc, đám đó Y đã xử xong không do dự gì Y bẻ một cái đầu của tên ma lính kia và bay cao lên nơi mà tất cả Ma nhân đều thấy_
Y Cát:- bọn Ma tộc các ngươi nghe cho rõ những gì Bổn Tôn sắp nói đây, nếu một tên Ma tộc nào dám động đến Nhân tộc thì đây chính là cái kết của kẻ đó
- tên đó là ai vậy, hắn đang đưa đầu ai ra vậy? chắc là giả đó chứ
- ta nhận ra tên đó, những tên lính trong Ma Cung
- vậy những lời tên kia nói đều là thật?
- tại sao người của Nhân giới đến đây lại không bị triệt thải tu vi chứ
Y Cát:- tại sao? tại vì ta không phải là người của Nhân giới hay Ma giới, mà là người của Tiên giới
- gì ư? Tiên giới, ngươi là thần tiên ư?
- ta không tin, trên đời này làm gì có thần tiên chứ
Y Cát:- tin hay không tùy các ngươi, còn lão già kia!
/MA CUNG/
ma lính2:- không xong rồi trưởng lão, mấy tên kia chết hết rồi
Đình Chu:- cái gì chứ? tên đ!
/PHẬP/
ma lính2:- hựm
Y Cát:- bọn chúng đã chết hết, ngươu bây giờ chẳng còn thứ gì để chống lưng cả
Đình Chu:- ngươi đừng lại đây, cút ra
Y Cát:- loại như ngươi chỉ có chết chứ không được phép sống
_Y chỉ hoạ lão Đình Chu một chút mà ông ta đã sợ đến tái mép_
Đình Chu:- cầu xin ngươi tha cho ta
Y Cát:- tha cho ngươi? cũng được
Đình Chu:- thật sao?
Y Cát:- nhưng chỉ với một điều kiện
Đình Chu:- ngươi cứ nói, bất kể là điều gì ta cũng làm được
Y Cát:- thật à? điều gì ta đưa ra ngươi cũng làm được
Đình Chu:- đúng vậy
Y Cát:- vậy ngươi hãy từ bỏ cái chức trưởng lão của Ma tộc đi, nhường lại cái Ma Cung chậc hẹp này cho tên tóc đó kia
Đình Chu:- chuyện này
Y Cát:- muốn chết, hay muốn sống, tùy thuộc vào câu trả lời của ngươi, suy nghĩ cho kĩ
Đình Chu:- được, ta sẽ nhường chức vị trưởng lão này với cả Ma Cung cho Đình Huyết Lệ, chỉ cần ngươi tha cho ta
Y Cát:- tưởng ghê gớm thế nào, hoá ra chỉ là rác của đống rưởi
Đình Chu:- vâng! *hắn quá mạnh, hiện giờ không thể chống đối hắn cứ chờ đi, ta sẽ nhờ các huynh đệ của ta trừ khử ngươi, đến lúc đó thì ngươi phải quỳ dưới chân của ta như một con chó gặp chủ*
Y Cát:- bớt suy nghĩ những thứ đó đi, nếu ta mà bại dưới tay ngươi thì chắc đó chỉ là mơ
Đình Chu:-* đọc được thâm tâm? tốt nhất không nên suy nghĩ những thứ vỡ vẩn gì cả*
Y Cát:- hừ
/NHÂN GIỚI/
Khánh Hiên:- tự nhiên cái hai người đó đoạn tuyệt nhau
Lâm Đằng:- ngươi bị điếc hay gì, Huyền Hoàng nói là rất hận Ma tộc mà
Khánh Hiên:- hận ai thì hận, chứ khi không lại đi ghét Huyết Lệ?
Lâm Đằng:- sao ngày nào ngươi cũng nhắc đi nhắc lại cái chuyện này thế, nó đã qua rồi thì cho nó đi luôn đi, 3 tháng chứ đâu phải 3 ngày
Khánh Hiên:- chuyện này Huyết Lệ đúng, thì ra phải lôi ra nói cho công bằng
Lâm Đằng:- đúng gì chứ, ta thấy Huyền Hoàng cô ta còn đúng chứ, hận thì hận Ma tộc chứ đâu chừa tên nào, lỡ Huyết Lệ cũng có trong số người mà hại gia đình cô ta thì sao, chắc cô ta thù Huyết Lệ từ nhỏ rồi
Khánh Hiên:- ngươi bị khùng à? cô ta đâu có kể về gia đình, mà là bị Ma tộc truy sát, hiểu không cái tên kia
Lâm Đằng:- không
Khánh Hiên:- ta chịu thua, chửi với ngươi tốn kém hơi thật
Lâm Đằng:- quá khen quá khen
/HOÀNG CUNG/
Kỳ Phi Hà:- chết tiệt, hắn tự dưng lại biệt tăm mấy tháng nay, giờ ca ca đã lên làm Hoàng Đế luôn rồi
Kỳ Vũ Tần:- chắc tên đó chết ở đâu rồi
Kỳ Hoàng Anh:- mà nè, cái chết của đại tỷ là do tên nào vậy?
Kỳ Vũ Tần:- tên đó rất độc ác, cắt đầu của đại tỷ một cách dứt khoát không hề do dự
Kỳ Hoàng Anh:- muội mà gặp tên đó thì sẽ phanh thây hắn ra trăm mảnh
Kỳ Phi Hà:- mà nè nhị ca, ngươi không tính cưới vợ à?
Kỳ Vũ Tần:- ta đã nhắm đến một mục tiêu rồi (nhếch mép)
/RỪNG ĐẠI LỤC LANG VÂN/
Minh Đàm:- át xì!
Khổng Tự Bạch:- ngươi đã lên đến Thiên Thuân chưa?
Minh Đàm:- vẫn chưa
Không Tự Bạch:- chậm, chậm hơn những đời con cháu trước đây, nếu ngươi vẫn còn vướng đến tâm ma thì không lên nổi Thiên Thuân đâu
Minh Đàm:- ta chưa hề vướng vào tâm ma
Khổng Tự Bạch:- nhớ nhung một người, người mà chính bản thân mình đã đánh mất, đó gọi "TÂM MA" ngươi đang nhớ đến ai?
Minh Đàm:-* tâm ma sao?, phải rồi người mà mình truy đuổi, hận thù, rồi lại đánh mất! * ta sẽ qua khỏi tâm ma
Khổng Tự Bạch:- ta tin ngươi, đừng làm ta phải thất vọng, Khổng Chi Minh Đàm
Minh Đàm:- nếu ta vượt khỏi tâm ma, ngươi sẽ cho ta ra ngoài chứ?
Khổng Tự Bạch:- muốn làm gì thì làm nếu ngươi có thể vượt qua tâm ma
Minh Đàm:-* cố lên, vượt qua thứ u ám này sẽ được gặp người đó thêm một lần duy nhất nữa*
/XOAY QUA MA GIỚI/
Y Cát:- bây giờ ngươi đã là trưởng lão của Ma tộc về nhận chức đi
Huyết Lệ:- lúc nãy ngươi nói ngươi không phải là người của Ma hay Nhân tộc mà là!
Y Cát:- tin hay không tùy ngươi
/TÂN LA THÀNH/
Tố Biên:- ra ngoài là có chuyện ra ngoài là có bệnh
Huyền Hoàng:- sự cố thôi mà
Tố Biên:- làm như ta là bảo mẫu của người vậy (tức tối)
Huyền Hoàng:- đúng mà, ta xem ngươi như là bảo mẫu của ta đó
Tố Biên:- HOÀNG CHỦ ƠI LÀ HOÀNG CHỦ
Phán Diệp:- Hoàng nhi
Huyền Hoàng:- mẹ
_hai mẹ con Hoàng ôm nhau và cái bản mặt của Tố Biên hiện giờ_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...