/BÊN PHÍA MINH ĐÀM/
Minh Đàm:- thật rối não
Khổng Tự Bạch:- lo mà học đi, ngươi đã hứa với ta còn gì
Minh Đàm:-* tên này!* a có cái gì dính trên tường kìa
Khổng Tự Bạch:-( quay sang hướng Đàm chỉ)
Minh Đàm:-* chuồn lẹ thôi*
/BINH/
Khổng Tự Bạch:- ngươi của Khổng Tước Minh Vương không được mở ra những lời thừa thải đó
_không biết vì sao có một mảnh tường vô hình chặn ngay lối của Đàm_
Minh Đàm:- ta sẽ nghiêm túc được chưa *thật là lừa người, làm gì có thần có quỷ*
Khổng Tự Bạch:- tin hay không tùy ngươi, đừng suy nghĩ vớ vẩn lo học luyện công đi
Minh Đàm:- mấy cái này! !
Khổng Tự Bạch:- này gì nọ, luyện đi lăng nhăn hoài
_vậy là Đàm bắt đầu học theo các võ công trong mản giấy bự đó, ban đầu chưa quen nên có vài lúc còn nôn ra máu, xém thì bị ma nhập, dần sau thì cũng quen nhưng không rành_
/CŨNG LÀ BÊN BĂNG MỘNG/
Băng Mộng:-* ưm, đau thật cứ như bị ép tim vậy*
Xà Hồng Liên:- cứ tập đi, để giết những tên đã khiến cô phải vào đường cùng
Băng Mộng:-* đúng rồi, phải giết, Huyền Hoàng, Minh Đàm, tất cả những thứ ta ghét đều phải chết*
/3 THÁNG SAU/
_trong khi hai bên Xà và Khổng bán sống bán chết tu luyện thì ở bên Phong và Hoàng_
Huyền Hoàng:- Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Thiên Phong:- cái gì vậy? 3 tháng rồi sau mỗi tuần đều la như vậy thế, ta muốn già luôn rồi này
Huyền Hoàng:- ngươi!.
ngươi nhìn tóc ta đi, nó đạt đến mức muốn trắng đến nơi luôn rồi
Thiên Phong:- thì có gì đâu mà la dữ vậy
Huyền Hoàng:- ta không muốn thành bà lão 80 tuổi đâu
Thiên Phong:- có gì đâu chứ, ta sống được mấy vạn năm rồi này
Huyền Hoàng:- ngươi là thứ gì chứ, ai biết được ngươi là gì mà sống lâu đến vậy, ta là người bình thường không phải như ngươi, sống cả vạn năm mà không già hay không chết
Thiên Phong:- ta nói có chút mà chửi lại một đống
Huyền Hoàng:- ngươi nói thì ta trả lời thôi, không được hay gì? ngươi là thứ gì vậy, vừa xấu mặt lại còn xấu tính, chẳng đáng là nam nhi gì cả
Thiên Phong:- không phải nam nhi thì kệ ta chứ, ta đẹp thế kia không nhận thấy chắc mắt ngài có vấn đề rồi
Huyền Hoàng:- cái thứ như ngươi có ai ngu mới thích được đó
Thiên Phong:- vậy mấy ả nữ nhân lúc trước vây quanh ta khi khoả thân có tính không?
Huyền Hoàng:- ờm!.
.
_Hoàng làm gì mà cãi lại được cái miệng của Phong chứ, nói câu nào sai câu đó_
Thiên Phong:- hết nói lại rồi à blè
Huyền Hoàng:- ngươi! TÊN CÂM ĐÂU RỒIIIIIII
_mà trong mấy tháng đó Hoàng đã tiến bộ lợi dụng Y để đánh Phong rồi_
Thiên Phong:- này này chơi không lại rồi đi nói với Tôn Chủ, hèn quá
Y Cát:- ngươi nói ai hèn?
Thiên Phong:- Tô!.
Tôn Chủ
Y Cát:- suốt ngày bắt nạt nữ nhân, ngươi là nam hay nữ vậy Phong?
Thiên Phong:- vâng ta là nam nhân
Y Cát:- vậy thì bớt bắt nạt nữ nhân lại đi nghe chưa?
Thiên Phong:- vâng!.
*huhu, thật là độc ác, thông đồng với nhau để hại ta như vậy đó*
Y Cát:- ai nói ta ác?
Huyền Hoàng:- hắn có nói à? sao ta không nghe
Thiên Phong:- ta! nói ai kệ ta
Y Cát:- phạt!
Thiên Phong:- Tôn Chủ ơi Tôn Chủ đừng làm thế với ta mà, ngài tội nghiệp cho thân xác bé bỏng này chứ
Y Cát:- bé bỏng?
Thiên Phong:- đúng đúng
Y Cát:- bé chổ nào? ngươi còn hơn con heo
Thiên Phong:- hic hic
Y Cát:- thôi ngươi về đi để ta thay
Thiên Phong:- cảm ơn Tôn Chủ rất nhiều, ta yêu ngài nhất (chạy mất)
Huyền Hoàng:- sao ngươi lại ở đây mà tên Tiểu Ngốc lại đi chứ
Y Cát:- không thích à?
Huyền Hoàng:- không phải là không, mà là! !.
Y Cát:- là sao? (tiến đến)
_Y tiến đến cái mặt sát đến nỗi chạm cả mũi Hoàng mới chịu_
Huyền Hoàng:- này này, ngươi có cần gần như vậy không chứ
Y Cát:- mặt chẳng có nét nhăn nào, tốt đó
Thiên Phong:-* hehe may mà ta ở lại, lúc nãy mà đi thiệt chắc không gặp được cảnh này mất*
/PHẬP/
Y Cát:- đừng có lấp ló, ta thấy ngươi rồi Phong!, mau ra đây cho ta
Thiên Phong:- thấ!.
thấy rồi ư?
Y Cát:- ta cho ngươi đi, ngươi không đi mà còn ở đó lấp ló nhìn trộm
Thiên Phong:- cảnh hay thì phải nhìn, không thấy là tiếc lắm (nói trong miệng)
Y Cát:- hửm?
Thiên Phong:- à không có gì, ta chỉ nói đùa cho vui vậy thôi
Y Cát:- tốt, có cái con hồ ly ở Thiên Cung đó, ngươi cùng Dương và Mặc giúp nó luyện lên Cửu Vĩ Hồ Ly đi, hiện giờ nó đang ở Lục Vĩ Ma Hồ đấy
Thiên Phong:- vâng vâng (biến mất)
Huyền Hoàng:- vậy là con Yêu Hồ của ta đã lên Lục Vĩ?
Y Cát:- hồ ly bình thường nếu tu luyện thì cần đến 1 ngàn năm mới có thể đạt đến cảnh giới Lục Vĩ Hồ, nhưng đã vào tay bọn ta thì thời gian sẽ rút ngắn gấp trăm lần, và cũng như thế hắn cũng phải bị nhiều áp lực tu luyện
Huyền Hoàng:- vậy à?
Tố Biên:- Hoàng chủ!
Huyền Hoàng:- hửm?
Tố Biên:- có một lá thư gửi cho Hoàng chủ
Huyền Hoàng:- đưa đây cho ta
Tố Biên:- đây ạ (đưa ra)
Huyền Hoàng:-( chọp lấy) đây là
_trên lá thư ghi đúng canh 2 đến Ma giới_
Huyền Hoàng:- này Tố Biên, ngươi có biết Ma giới ở đâu không?
Tố Biên:- Ma giới ở ngay trên mặt trăng, ở trên đó có màng lớp bảo vệ cực chắc, nếu người của Nhân giới đi vào đó thì tu vi sẽ bị triệt nặng đến cạn kề
Huyền Hoàng:- nhưng làm sao để
!.
á
Y Cát:- đi
Huyền Hoàng:- ngươi lôi ta đi đâu vậy cái tên câm kia?
Tố Biên:-* thật là uyên ương quá đi, Hoàng chủ nhà ta cuối cùng cũng tìm được người nam nhân của đời mình rồi, chẳng bù cho ta*
Huyền Hoàng:- sao mà vô được chứ, ngươi có bị điên không?
Y Cát:- đi đi rồi biết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...