Cửu Thiên Địa Luân Hồi


Thiên Đông:- rồi rốt cuộc có dọn không?
Huyền Hoàng:- từ từ chứ
/BÂY GIỜ TIÊU GIA ĐÃ THAY BẰNG BÁCH GIA/
Huyền Hoàng:- đến rồi
Thiên Đông:- nhỏ vậy à?
Huyền Hoàng:- nhỏ? ngươi giỏi thì ở hết cho ta
Thiên Đông:- so với nơi ta sống thì nhỏ hơn nhiều
Huyền Hoàng:- biết rồi biết rồi, ta nhờ ngươi dọn dẹp giúp chứ đâu phải ở đây khoe khoan
Thiên Đông:-* xí, ta biến thành rồng cái một là dọn xong rồi, tại chỉ là có nhiều người thôi, mà lũ phàm nhân này miệng mồm không nói được là không sống kiểu nào cũng tung tin*
Huyền Hoàng:- dọn giùm đi ta đi chơi đây
Thiên Đông:- ơ này này, rõ ràng là phủ của ngài m!.

.

Huyền Hoàng:- không được cho tên đó ra ngoài trừ khi hắn dọn sạch sẽ hết
lính gác1:- vâng nhị tiểu thư
_Hoàng đi đến một nơi khá gần bờ suối kế kinh thành phóng qua cái là qua được một mảng cỏ trãi dài xanh mướt, cứ như là thiên đường, Hoàng nhảy vào dưới một bóng cây gần đó mà nằm ngước mắt lên trời như đang thả tâm hồn của mình bay theo gió_
Huyền Hoàng:- thật bình yên, ước gì mình không phải mắc kẹt vào những chuyện ngoài miệng đời thì hay biết mấy, nhưng chắc đó chỉ là mơ
_bỗng nhiên Y xuất hiện ngay bên tay trái của Hoàng và kêu lên_
Y Cát:- ở một nơi chẳng có tâm tư gì cả
Huyền Hoàng:- mặc kệ ta

_có vẻ như Hoàng bị Y hù doạ kiểu này nhiều riết dần cũng quen nên không còn giật mình nữa mà thay vào đó là một giọng nói đầy bình tĩnh_
tĩnh_
Y Cát:- hai tên kia đâu?
Huyền Hoàng:- tên hồ ly thì đã ở lại Bách gia còn Tiểu Ngốc thì đi đâu ta không biết
Y Cát:- thế là ngài liền chạy ra đây hóng gió?
Huyền Hoàng:- thì sao? liên quan đến ngươi à
Y Cát:- hôm nay tâm trạng của ngài có vẻ không được vui
Huyền Hoàng:- rất vui, tại vì không đúng lúc mà thôi
Y Cát:-* đã ở Tân La Thành mà trên người chẳng có chút trang sức gì, thật là con người giản dị*
Huyền Hoàng:- ta thắc mắc ngươi là nam nhân hay nữ nhân
Y Cát:- nhìn không thấy sao, ta được nữ nhân bám theo ầm ầm đó
Huyền Hoàng:- ồ ta tưởng ngươi là nữ nhi đấy chứ da còn mịn và trắng hơn cả ta
Y Cát:- vậy cũng nói được, ta cứ tưởng ngài là nam nhi đó trên ngươi chẳng có thứ gì giống nữ nhi vậy
Huyền Hoàng:- tại chẳng có cái nào phù hợp
Y Cát:- đi lựa thì biết
Huyền Hoàng:- haha, ngân lượng~
(CÓ TIỀN MÀ KHÔNG THÍCH TIÊU ĐÓ)
Y Cát:- ta có!
/KINH THÀNH LANG VÂN/
- ô quý khách muốn mua loại trâm nào?
_Hoàng liết nhìn sơ qua một lượt thì lại bảo mấy cái trâm là_
Huyền Hoàng:- bồng bềnh, màu mè, quá kì tóm lại là XẤU!
Y Cát:- khó chọn vậy à
_Y dẫn Hoàng đi chổ khác thì đụng trúng Phong_
Thiên Phong:-* cứ làm như chúng ta bước qua đời nhau đi, chẳng quen biết*
Y Cát:- tính trốn đi đâu?
Thiên Phong:- í!.

.

Y Cát:- đừng lừa ta bỏ cây quạt kia xuống
Thiên Phong:- này này tôi không quen biết huynh đừng có mà vô duyên vô cớ đòi xem mặt
Y Cát:- bỏ xuống
Thiên Phong:- tại sao ta phải lại nghe lời ngươi?
Y Cát:- bỏ xuống!
Thiên Phong:- hay là công tử đây để ý ta rồi nên mới muốn xem mặt
Y Cát:- ngươi!

_Y giật mạnh cây quạt xuống và sau lớp màng đó là mặt của Phong_
Thiên Phong:- hì hì
Y Cát:- ngươi to gan lắm
Huyền Hoàng:-! !.

.

_Phong bị kéo theo, đi trên đường Hoàng cứ ghé cái này lạu bưng ra một đống đồ, quẹo vào chổ khác lại quăng cho Phong_
Thiên Phong:- hic hic
Huyền Hoàng:- í kẹo hồ lồ kìa
Y Cát:- cho ta hai cây, hai ngàn lượng khỏi thói
(ĐẠI GIA LÀ ĐÂY)
Y Cát:- cầm lấy
Huyền Hoàng:- cảm ơn
Thiên Phong:- ta cũng muốn ăn
_vì chiều cao của Phong thấp hơn Y nên chuyện giựt đồ ăn là bất khả thi rồi_
Y Cát:- muốn ăn thì tự mua mà ăn đi
Thiên Phong:- thật quá đáng, ai đó giúp tôi thoát khỏi cảnh này đi Đông, Trùng ơi
/BÁCH GIA/
Thiên Đông:- át xì
Thiên Trùng:- hắc xì
Thiên Đông:- ai nhắc đến ta vậy kìa
Thiên Trùng:- lo làm việc được giao đi, ưm trà này ngon đó
Thiên Đông:- ta nhờ ngươi giúp ta chứ đâu phải nhờ ngươi xuống đây thưởng thức trà hả
/BÊN CHỔ Y/
Huyền Hoàng:-! !.


Y Cát:- Phong!
Thiên Phong:- hửm?
Y Cát:- kéo đống đó về Bách gia đi
Thiên Phong:- vâng
_Phong đi rồi Hoàng mới ngước lên tóc Y nhìn một hồi thì thấy cây trâm Y cài trên tóc_
Huyền Hoàng:- hửm có cây trâm?
Y Cát:- à, thích nó à cứ lấy đi (kéo trâm ra)
_có vẻ như Hoàng rất ưng cái cây trâm này từ cái nhìn đầu tiên nên việc chê thì không còn cài sẵn ở trong não Hoàng nữa_
Huyền Hoàng:-! !.

Y Cát:- đứng yên ta cài dùm cho
(QUÁ LÀ LÃNG MẠN, CÂU NÀY HÌNH NHƯ CÓ NGƯỜI NÓI VÀ BỊ Y CHO ĂN ĐẤM RỒI MÀ THÔI TUI TÁC GIẢ TUI CÓ QUYỀN CÃI LÀ CHẾT)
_Hoàng đứng yên cho Y cài, cách nhau một cái đầu cũng khá là tiện lợi_
Y Cát:- xong rồi
Huyền Hoàng:- nam nhân mà lại cài trâm
Y Cát:- kệ ta chứ! xớ
Huyền Hoàng:- thế giới này thật đáng sợ, chẳng có điều đúng sai chỉ có kẻ yếu và kẻ mạnh
Y Cát:-! !.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận