Cửu Thiên Địa Luân Hồi


/20 PHÚT SAU/
Khuyết Dương:- mở mắt ra được rồi
Huyền Hoàng:-( mở mắt)









sạch sẽ ghê luôn, ngươi dọn mau thế
Kỳ Vũ Tần:- ồ, mới đó đã làm dón xong rồi à? nhanh lắm
Huyền Hoàng:-* ta muốn đá cho hắn một cú "Đoạn Tử Tuyệt Tôn" cho hắn khỏi lấy vợ*
(HÔNG BIẾT GHI ĐÚNG HÔNG MÀ TRÊN GG NÓI DỊ)
Kỳ Vũ Tần:- ráng mà dọn dẹp hết đi, còn lau chùi sạch sẽ Hậu viên nữa
_nhưng tên Vũ Tần này quên mất là hôm nay Hoàng Thượng sẽ ghé thăm hắn và trò chuyện_
Huyền Hoàng:-* ta mà ra được là ngươi chết với ta*
Khuyết Dương:-* ai khóc nỗi đau này? hic hic*
Kỳ Vũ Tần:- ở đó mà dọn xong đi, ta đến Hậu viên đây
/HẬU VIÊN/
Kỳ Vũ Tần:- bắt được người con gái đó cũng coi như là may mắ!.

thái giám:- Hoàng Thượng đến
Kỳ Vũ Tần:-* sao hắn lại đến ngay lúc này?* bái kiến Hoàng Thượng
Minh Đàm:- đứng lên! (mặt không cảm xúc)

Kỳ Vũ Tần:- *cái tên này cứ suốt ngày bài ra cái bộ mặt thẩn thờ đó* tạ Hoàng Thượng
Minh Đàm:- ngồi lên ghế đi
Kỳ Vũ Tần:-( ngồi lên) hôm nay Hoàng Thượng đột ngột đến đây để làm gì?
Minh Đàm:- trẫm đến đây để hỏi ngươi có biết đánh cờ hay không
(TRAI NGOAN THẾ NÀO THÌ CŨNG PHẢI BIẾT ĐÁNH CỜ THÔI NÓI ĐẠI LÀ CỜ BẠC ĐI)
Kỳ Vũ Tần:- đương nhiên là ta biết đánh cờ
Minh Đàm:- vậy! !.

.

(búng tay)
thái giám:- bộ cờ của Hoàng Thượng đây ạ
Minh Đàm:- bắt đầu, mời đi trước
_hai người cứ đi qua đi lại mãi mê, mà không ai để ý đến 4 ánh mắt đang nhìn họ một cách chăm chú, một tên tóc trắng và một người tóc vàng rất nhạt như muốn biến thành trắng lấp ló ở bụi rậm gần hồ_
Huyền Hoàng:- ngươi đừng có chen nữa ta sắp té xuống hồ rồi
Khuyết Dương:- ta lú ra là bị phát hiện đấy
Minh Đàm:- ai đó (nhìn qua chổ hai người kia)
Hoàng và Dương:- ưm! !.

.

(tự bịt miệng)
Minh Đàm:- là ai mau ra đây (đi lại bụi rậm)
Khuyết Dương:- hắn tới rồi (ép vào)
Huyền Hoàng:- đừng có ép ta, ta té thiệt đấy
Minh Đàm:- ra đây!
Huyền Hoàng:- á! ! !.


.

/TỦM/
Khuyết Dương:- làm sao bây giờ, ta không biết bơi, làm sao đây
_Dương quá lo lắng nên không quan tâm đến tên tóc trắng đang đứng trước mặt_
Minh Đàm:-* lại là cô ta* thật phiền phức (nhảy xuống)
/TỦM/
_Minh Đàm nhảy xuống vớt Hoàng lên, vậy là y phục của Minh ướt đẫm, nói chung là hết cả người lẫn tóc_
Kỳ Vũ Tần:- sao hai ngươi lại ra đây?
Minh Đàm:- ta phải hỏi ngươi điều đó, sao ngươi lại bắt cô gái đó? (mặt nhăn nhó)
Kỳ Vũ Tần:-* hắn đang tức giận vì một nữ nhân?* ta! !.

.

Khuyết Dương:- làm sao bây giờ
Minh Đàm:- đem cô ta về Hoàng Cung một lần nữa
Khuyết Dương:- nhưng! !.

.

* tên này định giở trò gì? đáng ghét hắn tu vi không quá cao nhưng với thực lực hiện tại của mình thì không phải là đối thủ với hắn*
Minh Đàm:- đưa về
/HOÀNG CUNG/
Minh Đàm:-* thật ngốc nghếch, nếu người đó không phải cô mà là nữ nhân khác làm mẹ ta chết thì cô ta sẽ không sống được đến ngày hôm nay*
Khuyết Dương:-* mình thật vô dụng, biết ăn nói với Tôn Chủ sao bây giờ*
_Dương nằm trên góc cây trước cửa và ngủ thiếp đi lúc nào không hay_
Huyền Hoàng:-! ! ! ! !.

.

Minh Đàm:-* hôm nay không nói mớ nữa rồi*
_cái đoạn mà mình sắp viết nó rất là sến, Minh Đàm cứ nhìn vào Hoàng không chớp mắt cho dù là một lần_
Minh Đàm:-* tại sao trên mũi lại có thứ này, dán vô làm gì* (tiến sát mặt Hoàng)
(MÀ MỌI NGƯỜI THẤY HÔNG, KIỂU MÌNH VIẾT MỖI KHI NỮ9 GẶP MẤY TÊN HỌ THIÊN NÀY LÀ BỊ RƯỢT À, TRỪ NAM9)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui