Cửu Thiên Địa Luân Hồi
Huyết Lệ:-* sao hắn lại biết* ngươi đùa ta đấy ạ làm gì mà ta lại là người của Ma tộc chứ
Y Cát:- vậy có cần ta nói ra hết không?
Huyết Lệ:- ta cấm ngươi nói với Huyền Hoàng về chuyện này
Y Cát:- ôi trời, nói hay không là quyền của ta ngươi quản được à?
Huyết Lệ:- tùy ngươi
Y Cát:-* tên này có vẻ quan tâm đến Thiên Thượng lắm, nhưng mà! ! đừng hòng cướp ngài ấy khỏi tay của ta*
/BÊN CHỔ MẤY CON NGƯỜI BÀ TÁM/
Khuyết Mặc:- đánh xong rồi (phủi tay)
Khuyết Dương:- ta còn muốn đánh hắn thêm đấy
Khuyết Mặc:- cho chừa cái tật đi soi mói chuyện của người khác nha
Thiên Phong:-! ! hai
! tê!.
n!.
.
chết tiệc
Huyền Hoàng:- sao bây giờ?
Thiên Đông:- thì phải vác cái của nợ này về chổ của hắn điều dưỡng mấy vết bầm dập thôi
Huyền Hoàng:- ta vác không nổi tên này đâu
Thiên Trùng:- ta cũng không vác nổi hắn
Thiên Đông:- vậy thì chỉ còn có một cách
Hoàng và Trùng:- cách gì?
_sao đó thì Uy Đông nói ra cái cách xử lý cái của nợ kia của mình, khó mà diễn ta cái cảnh đó 6 tay vác một xác, Hoàng với Đông thì nắm hai cái chân của Phong cho nó lơ lững còn Trùng thì cằm hai cánh tay dơ lên cho cái thân xác "nhỏ bé" của Phong bay lên_
/ĐIỆN CHIÊU PHONG/
Huyền Hoàng:- cuối cùng cũng đến ta mệt chết đi được
Thiên Đông:- hắn tự phục nguyên được mà
Thiên Phong:-* ta đâu có ngu, được người khác mang về còn sướng hơn tự phục nguyên*
Hoàng, Trùng, Phong:- mặc kệ hắn chúng ta đi
Thiên Phong:-* ơ kìa, mà thôi kệ bọn họ*
/NHÂN GIỚI/
Y Cát:-* giải quyết xong chuyện của tên kia rồi* ngài ấy đi đâu được chứ
bên đó là!.
.
- thấy gì chưa có cô gái được nhị Hoàng Tử để ý đến rồi đấy
- còn được dán trên tấm bản này nữa
- cô nương đó đúng là có phúc
- rồi còn tên kế bên thật bất hạnh
Y Cát:- tránh ra giùm
_Y cũng không khỏi thắc mắc nên đã đi vào trong đám đông chen chúc_
Y Cát:- đây là! !.
_trên tấm bản có dán một bức tranh hoạ chân dung của một cô gái, điều khiến Y ngạc nhiên là cô gái đó có mái tóc vàng mắt màu cam, và một tên mắt vàng tóc trắng nhưng chỉ là miêu tả chứ không ai nhìn được, trong đó có ghi là cao khoảng 1m80, ở bên mắt trái có một nốt rùi nhỏ _
- huynh đệ quen biết cô nương trong bức tranh à
Y Cát:- không hề * cứ giả bộ như chưa quen biết là được, mắc công lại có phiền phức*
/XOAY VỀ PHÍA HOÀNG/
Huyền Hoàng:- chổ các ngươi rộng thênh thang thế này có bị lạc không?
Thiên Trùng:- cũng có
Thiên Đông:- chỉ là lúc nhỏ thôi còn bây giờ thì quen thuộc hết rồi
Huyền Hoàng:- mà ta đang thắc mắc cái người mà tên câm nói là Thiên Thượng là ai?
(HOÀNG ĐANG TỰ VẢ TÍ)
Thiên Đông:- ờ thì! !.
* làm sao bây giờ*
Thiên Trùng:- *sao ngài ấy lại hỏi về vấn đề này* người đó chỉ là bạn từ nhỏ của tên nam nhân kia thôi
Huyền Hoàng:- nhưng ta thấy rất thân mật đó còn cả nắm tay nữa, chắc là không phải bạn bình thường đâu
Thiên Đông:- ờ! ! đúng là không phải bạn bình thường nhưng có thể gọi là thanh mai trúc mã cũng được
Huyền Hoàng:- ta thì chả có ai là thanh mai trúc mã
/NHÂN GIỚI/
Y Cát:- đúng là tên nào thật điên rồ
binh lính 1:- nhị Hoàng Tử đến tránh đường mau
Y Cát:- hừ
binh lính 2:- tên tóc trắng kia mau tránh đường cho nhị Hoàng Tử
Y Cát:-! ! !
binh lính 2:- mau tránh ra cái tên kia
Y Cát:-! ! !
Kỳ Vũ Tần:- có chuyện gì mà dừng lại thế (kéo dây ngựa)
binh lính 2:- bẩm nhị Hoàng Tử tên tóc trắng kia không chịu tránh đường
Kỳ Vũ Tần:- tránh ra nào cho ta coi hắn
_tên lính tránh ra trước mắt Vũ Tần chỉ là một khoảng người đang chen chấp đi lại không có một tên tóc trắng nào như lời tên lính kia nói cả_
/CHỔ SÒNG BÀI/
Huyền Hoàng:- chặn nè
Thiên Trùng:- đi lối khác nè
Huyền Hoàng:-! ! !.
.
đi thì đi ta lên đ! !.
/RẦM/
_đột nhiên cánh cửa lại bị bung ra thật mạnh và một bóng dáng nào đó đang tiến vào trong_
Y Cát:- có vẻ chơi vui quá nhỉ?
Huyền Hoàng:- sao không nằm ở đó mà im đi tên câm?
Y Cát:- tên Phong đâu?
Thiên Đông:- hắn bị tên Khuyết Mặc và Khuyết Dương đánh cho một trận, đang nằm ở Chiêu Điện của hắn để tịnh dưỡng vết thương
Y Cát:- vậy à?
Thiên Trùng:- nhưng tại sao hai tên đó lại có lệnh bài của Tôn Chủ
Y Cát:- lệnh ta đưa ra không được phép có lệnh bài của ta?
Huyền Hoàng:- nhảm nhí
Y Cát:- ngài! !.
.
đi theo ta( nắm tay Hoàng)
Huyền Hoàng:- ngươi kéo ta đi đâu vậy, cứu ta với
Thiên Đông:- ta không biết gì hết
Thiên Trùng:- ta cũng vậy
/BỊCH/
Huyền Hoàng:- ngươi làm cái gì vậy tên câm kia?
Y Cát:- có lẽ ngài không biết tên đầu đỏ bạn của ngài chính là người của Ma tộc
Huyền Hoàng:- ý ngươi nói là Huyết Lệ? rõ ràng huynh ấy đưa cho ta ngọc bội tránh yêu ma quỷ quái mà?
Y Cát:- thì hắn cũng đâu bao giờ đụng chạm hay đến quá gần ngài
Huyền Hoàng:- đừng có mà lừa ta blè
Y Cát:- ta không lừa, hắn không bao giờ đến gần ngài
Huyền Hoàng:- vậy ta về hỏi hắn, mà sẵn tiện cho ta hỏi luôn đây là chổ nào ở trên mặt đất hay ở dưới?
Y Cát:- đang lơ lững trên trời
Huyền Hoàng:- vậy chắc phải có chôt nào nhìn xuống đúng không?
Y Cát:- xem không?
Huyền Hoàng:- được à
Y Cát:- thích thì ta dẫn ngài đi
_vậy là Y dẫn Hoàng đi tới một chỗ vô vùng mát mẻ à mà thật ra có cái gì che đâu mà chẳng mát nói đúng hơn thì đó là một cái ban công cực lớn_
Y Cát:- nhìn xuống thử đi
Huyền Hoàng:- ca!.
.
cao quá!.
.
chắc! ! ta chết
Y Cát:- chẳng cao gì cả
Huyền Hoàng:- ta với ngươi thua kém nhau có một cái đầu thôi, mà chuyện ta thấp hơn ngươi nhìn xuống cao thì đáng ra ngươi còn phải thấy cao hơn
Y Cát:- ta ở đây quen rồi
Huyền Hoàng:- bao nhiêu?
Y Cát:- từ nhỏ đến giờ
Huyền Hoàng:-* vậy mà không quen mới khó hiểu*
Y Cát:-* cũng chính vì ngài mà suốt năm đó ta không bao giờ ra khỏi đây*
Huyền Hoàng:- dạo này ta cảm thấy tóc của ta phai màu đi thì phải
Y Cát:-* nhạt đi? chắc là thần lực tích tụ gần xong rồi*
Huyền Hoàng:- ta không muốn tóc ta biến thành trắng xoá như các ngươi tí nào, chẳng khác gì mấy lão già
Y Cát:-* ta là lão già? mặt ta như vậy mà lại* chẳng qua là sống có 25734 năm thôi mà
Huyền Hoàng:- NGƯƠI CÓ BIẾT SỐ TUỔI MỘT ĐỜI CỦA NGƯƠI LÀ MẤY TRĂM LẦN KIẾP CỦA TA KHÔNG ĐÓ HẢ?
Y Cát:- *ngài cũng sẽ bất tử mà thôi*
Huyền Hoàng:- cho ta hỏi hai con rồng hôm bữa là do ngươi làm à?
Y Cát:- đúng
Huyền Hoàng:- hai con rồng đó chắc cũng là một cặp đó
Y Cát:-* lại suy nghĩ vớ vẩn* hai tên đó đều là nam nhân
Huyền Hoàng:- vậy ta có thể cưỡi rồng được chứ
Y Cát:- được
Huyền Hoàng:- nhanh gọn lẹ vậy *ta cứ tưởng ra cái đề nghị khó như vậy hắn sẽ không đáp ứng được ai ngờ*
Y Cát:-* khó? chẳng có gì mà ta không làm được* ở đây chờ ta một lát
/BÊN PHÍA MẤY ANH CHÂN DÀI/
Thiên Trùng:- ngươi khoẻ
nhanh thế
Thiên Phong:- ta có bị gì đâu mà không khoẻ?
Khuyết Dương:- ngươi cũng trâu bò thật đấy
Thiên Phong:- Bổn Quân là rồng
Khuyết Mặc:- ôi thân là Quân Thần mà lại bị hai kẻ yếu hơn đánh đến bầm dập
Thiên Đông:- mà nhắc mới nhớ hai người kia đi lâu quá
Thiên Phong:- chắc là đang lãng mạn đấy
Thiên Trùng:- đừng có nói bậy nữa Thiên Phong
Thiên Phong:- ta nói không đúng à?
/BỘP/
Y Cát:- ngươi vừa nói! ! ! ai đang lãng mạn? (đặt tay lên vai Phong)
Trùng, Đông, Dương, Mặc:- bái kiến Tôn Chủ
Thiên Phong:- bá! ! bái!.
kiến Tôn Chủ
Y Cát:- ta cấm ngươi từ nay về sao khokng được mở miệng nói mấy từ xằng bậy đó
Thiên Phong:- ta đã rõ
Khuyết Đương:- vậy Tôn Chủ đến đây làm gì
Y Cát:- ta đang có chuyện muốn nhờ một trong số các ngươi
Phong, Trùng, Đông, Dương, Mặc:- chuyện gì?
Y Cát:- cần một con rồng làm thú cưỡi
Khuyết Dương:- chuyện này ta không biết
Khuyết Mặc:- đúng thế ta với A Dương đã làm xong nhiệm vụ lần trước rồi còn lại tự xử đi
Y Cát:- vậy hay là ngươi đi Phong
Thiên Phong:- sao lại là ta?
Y Cát:- lần trước ta nhờ ngươi, ngươi không làm lần này đến lượt ngươi
Thiên Phong:- thôi được rồi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...