Tố Biên:- xin lỗi Hoàng chủ là Tố Biên đến trễ đã để Hoàng chủ chịu thiệt
Minh Đàm:- làm trẫm tưởng ai hoá ra là thiếu chủ của Tân La Thành ngọn gió nào đã đưa ngươi đến tận nơi đây?
Tố Biên:- không nhờ công lao của bệ hạ làm ra thì ta có lẽ sẽ không từ Tân La Thành đến đây để nói chuyện với bệ hạ người đâu
Minh Đàm:- công lao của trẫm à? trẫm đã làm gì?
Tố Biên:- làm gì thì bệ hạ tự biết, dám cả gan đánh cả thành chủ của Tân La Thành người tưởng người là Hoàng Đế thì muốn làm gì thì làm sao? còn đám binh lính các ngươi, giỏi lắm đuổi theo Hoàng chủ cả một đoạn đường dài mà vẫn không buông tha
Minh Đàm:- nợ máu trả máu đó là điều đương nhiên
Tố Biên:-không nói nhiều với người làm gì đi thôi!
Huyền Hoàng:- ( hai chân mới bị đả thương còn rung cầm cập) này này
Lâm Đằng:- lên đây ta cõng muội
Tố Biên:- hai người về Tân La Thành trước đi mọi việc ở đây cứ để ta lo
Minh Đàm:-ngươi muốn thế nào tên nam nhân kia?
Tố Biên:- ta cảnh cáo người đừng tưởng mình là Hoàng Đế thì có thể muốn giết thì muốn chém thì chém một cách ngang nhiên như vậy
Minh Đàm:-!.
.
được! rút lui
tất cả binh lính:- nhưng!.
.
Hoàng Thượng!
Minh Đàm:- TRẪM KÊU RÚT LUI CÓ NGHE KHÔNG?
tất cả binh lính:-tuân!.
tuân lệnh
Tố Biên:-* đừng hòng đụng đến một sợi tóc của Hoàng chủ khi ta còn sống, giờ phải về thôi vết thương của Hoàng chủ do cái sức mạnh vô hình này gây ra khá là nghiêm trọng*
/TÂN LA THÀNH/
Huyết Lệ:- ta thắng rồi
Khánh Hiên:- sao lại thua nữa rồi? ván nữa chắc chắn ván tiếp theo ta sẽ thắng(lục tung cả cái phòng)
Huyết Lệ:- này! đây là phòng của Huyền Hoàng đấy ta với ngươi chỉ mượn ở chơi cờ tạm có gì là muội ấy sẽ luộc ngươi thành Hiên cháo gà luôn đấy
lộp
cộp
lộp
cộp
Khánh Hiên:- tiếng gì vậy?
/RẦM/
Lâm Đằng:- THÁI Y TRUYỀN THÁI Y NGAY LẬP TỨC
Khánh Hiên:- để ta đi kêu
Huyết Lệ:- có chuyện gì thế?!.
sau lưng ngươi là! Huyền Hoàng bị sao vậy sao lại thương tích đầy mình thế kia?
Lâm Đằng:- chuyện này nói sau đi cần tr.
.
Tố Biên:- không cần truyền thái y để ta hai ngươi ra ngoài đi
Huyết Lệ:- cũng tốt nữ nhân với nữ nhân ở với nhau chắc không có chuyện gì đâu
Lâm Đằng:- vậy nhờ Tố Biên cô nương hết nhé
Tố Biên:-*nữ nhân á? rõ ràng ta là nam nhân kia mà*( cầm tay bắt mạch cho Huyền Hoàng)
Huyền Hoàng:- sao rồi ta có bị gì không Tố Biên?
Tố Biên:- kinh mạch tốt không bị gì, nhưng ta cần đả thông kinh mạch cho chắc chắn, những vết thương ngoài da này không cần lo ngại ta sẽ đi mua thuốc về bôi cho người
Huyền Hoàng:- được ta sẽ cởi đồ ra để ngươi bôi dù sao cũng là nữ nhân như nhau!
Tố Biên:-cởi!.
cởi! cởi đồ á?( mặt đỏ bừng bừng )
Huyền Hoàng:-toàn thân bị thương chẳng lẽ chỉ bôi thuốc ở tay chân?
Tố Biên:- hay là! để ta kêu nô hoàn bôi cho người
Huyền Hoàng:- cần gì tới nô hoàn đâu khỏi phiền đến mấy người đó ngươi bôi cho ta được rồi
Tố Biên:- như!.
nhưng mà.
.
Huyền Hoàng:- không nhưng nhị gì hết đi lấy thuốc đi
Tố Biên:- vâng! !
/Ở CHỔ LẤY THUỐC CỦA THÁI Y/
Tố Biên:- ngươi bị tai biến hay sao mà chậm chạp thế?
thái y:- cứ từ từ cho thuốc nó hoà hợp hoàn toàn chứ thiếu chủ, ngài là con gái phải hiền dịu một chút
Tố Biên:-*con gái, nữ nhân, cô nương, nữ nhi, phụ nữ, ta ghét mấy từ ĐÓ*( bốp chặt hai tay thành nắm đấm)
thái y:-* không xong rồi, mình đã nói gì làm ngài ấy nổi giận rồi* thuốc! thuốc đã xong rồi thiếu chủ!
Tố Biên:- đưa đây
thái y:- đây ạ! nhớ là bôi Không quá nhiều ở một chổ, nếu không thì sẽ để lại sẹo đấy
Tố Biên:- ta biết rồi
/PHỦ THÀNH CHỦ/
Huyền Hoàng:- tới rồi à để xuống đó đi
Tố Biên:- vâng
Huyền Hoàng:- lại đây ta có cái muốn hỏi
Tố Biên:- Hoàng chủ muốn hỏi Tố Biên điều gì?
Huyền Hoàng:- ở đây không có đồ ăn hả ta đói lắm rồi
Tố Biên:- bôi thuốc xong Tố Biên sẽ kêu nô hoàn chuẩn bị đồ ăn cho Hoàng chủ
Huyền Hoàng:- quay mặt ra cho khác
Tố Biên:- vâng( nhìn ra ngoài vườn)
Huyền Hoàng:( cởi áo ra và xoay lưng về phía Tố Biên) -xong rồi quay lại đi
Tố Biên:( quay đầu lại)! ! nhiều vết thương đến vậy sao có cả vết bốp này
Huyền Hoàng:- đừng chạm vào vết
bóp đó bôi thuốc đi
Tố Biên:- vâng
* lần đầu tiên ta sờ vào người của nữ nhi mà không mặc y phục đấy*
(LƯU Ý CẤM NGHĨ BẬY, CHỈ LÀ SAU LƯNG THÔI)
Huyền Hoàng:-! ! ! * hắn ta thay đổi nhanh thật mới có 8 tháng không gặp! đúng là không phải người phàm trong vòng 8 tháng mà đã lên đến tu vi hơn Đan Tuệ Trung Kì*
Tố Biên:- Hoàng chủ đang nghĩ gì vậy?
Huyền Hoàng:- không có gì
Tố Biên:-* sao tất cả nữ nhi đều giấu diếm chuyện buồn không biết*
/Ở MỘT NƠI NÀO ĐÓ /
Thiên Đông:- phù cuối cùng cũng về đến nơi
Thiên Trùng:- ngươi mới đi đâu về à Thiên Đông?
Thiên Đông:- đi đâu mặc kệ ta liên quan tới ngươi chắc
Thiên Trùng:- nhưng ta đoán là có liên quan đến Thiên Thượng
Thiên Đông:-* chết tiệt bị phát hiện rồi*
Thiên Trùng:- ngươi đừng giấu diếm ta làm gì dù sao! ! ta cũng không phải kẻ phản bội người thân
Thiên Đông:- đúng là chuyện này có liên quan đến Thiên Thượng đấy, ngươi đang bế quan mà sao lại ra đây?
Thiên Trùng:-chuyện liên quan đến Thiên Thượng ta không ra mới là lạ
Thiên Đông:- nhắc mới nhớ cái tên Phong đâu?
Thiên Trùng:- hắn đang thăng cấp mới đấy đừng làm phiền chắc thăng cấp mới xong thương tích đầy mình đây
Thiên Đông:- hắn chuẩn bị thăng cấp nữa à? tên này chăm chỉ tu luyện thiệt đấy, ta thì lười chết đi được
Thiên Trùng:- ngươi nghĩ chỉ có mình ngươi chắc, ta cũng lười tu luyện lắm mệt nhọc mõi hết cả người mà cái tên Thiên Phong kia cũng giỏi ghê hắn là người chịu thiệt nhất trong ba chúng ta đấy
Thiên Đông:- dẫn đầu thì chịu thôi trách ai được chắc sẽ không gặp hắn trong thời gian dài đây
- ai nói đấy?
Thiên Đông:- giọng nói này là!
Thiên Phong:- chào A Đông, A Trùng lâu rồi không gặp
Thiên Trùng:- mới có 2 tháng chứ bao nhiêu mà lâu
Thiên Đông:- không phải ngươi đang chuẩn bị thăng cấp mới à, sao lại bò ra đây làm gì?
Thiên Phong:- ta nghe nói có tin tức của Thiên Thượng nên mới ra đây này
Thiên Trùng:- mà này, ta biết tên thật của Tôn Chủ rồi đấy hai ngươi muốn nghe không?
Thiên Đông:- thật à? Tôn Chủ nói tên thật của mình ra cho ngươi biết
Thiên Phong:-chuyện hiếm có đấy nha! ngươi may mắn lắm mới được Tôn Chủ nói tên thật cho nghe đấy
Thiên Trùng:- đi theo ta ở đây nhiều người không nên nói
Đông và Phong:- được-
/NƠI VẮNG VẺ KHÔNG MỘT BÓNG NGƯỜI/
Thiên Đông:- rồi đấy tên thật của Tôn Chủ là gì? ngươi mau nói đi
Thiên Phong:- đừng có chậm chạp nữa A Trùng nói nhanh đi!
Thiên Trùng:- tên thật của ngài ấy là Y Cát Thiên Y Cát
Thiên Đông:- Y Cát à? tên cũng hay mà sao Tôn Chủ lại giấu diếm chúng ta suốt mấy ngàn năm nay thế, ta đợi cái ngày này muốn bạc tóc luôn rồi
Thiên Trùng:- thì tóc ngươi trắng sẵn rồi cần gì bạc nữa
Thiên Đông:- làm như ta là cụ già 80 tuổi không bằng
Thiên Trùng:- ngươi là lão già mấy vạn tuổi luôn ấy
Thiên Phong:- đừng đùa nữa chuyện của Thiên Thượng rốt cuộc là thế nào nói cho ta biết
Thiên Đông:-thì là chuyện Thiên Thượng trùng sinh thôi nhưng lại là một con người khác
Thiên Trùng:- Thiên Đạo khó đoán, khó lường trước điều gì sẽ xảy ra ngươi phải hộ tá Thiên Thượng cẩn thận đấy Thiên Đông
Thiên Phong:- hay A Đông này! ta với ngươi thay đổi đi ta sẽ thay ngươi đi
Thiên Đông:- chuyện này!.
.
phải hỏi ý kiến của Tôn Chủ thôi
Thiên Phong:- không sao đâu A Trùng ngươi đi bẩm báo đi dù sao thì biện cớ tu vi ta cao hơn A Đông
Thiên Trùng:- được
Thiên Phong:- này A Đông chừng nào ngươi xuất phát một chuyến nữa?
Thiên Đông:- khoản 2 canh giờ sau ta xuất phá, mà nè ngươi đừng nói với ngài ấy là Thiên Thượng đấy
/QUAY LẠI VỚI HUYỀN HOÀNG/
Huyền Hoàng:- bôi thuốc xong rồi một chút ngươi nhớ kêu nô hoàn mang đồ ăn đến cho ta đó
Tố Biên:- vâng Tố Biên đã rõ
/HAI CANH GIỜ SAU/
Huyền Hoàng:- no căn cả bụng rồi
Thiên Phong:- *đây chính là Thiên Thượng sao*
Huyền Hoàng:- ta phải đi bộ thôi ăn không mai mốt sẽ thành heo sớm
_bỗng có một giọng phát ra từ trong tâm trí của Huyền Hoàng_
Thiên Phong:- lần đầu tiên ta gặp ngài đấy
Huyền Hoàng:-lại là ngươi à cái tên giả thần giả quỷ kia, cũng vì cái mồm xui xẻo của ngươi nên ta xém bị ăn 200 trượng đấy còn bị 36 tên lính rượt đuổi suốt khoảng đường dài mệt hết cả hai chân, đã thế lại bị trọng thương tất cả đều tại ngươi cái tên chết tiệt kia, có giỏi thì hiện ra đi đừng có
ở đó mà thâm thần bất lộ với bà!
Thiên Phong:-* ôi trời, ta đã làm gì đâu là tên A Đông mà ra mà sao lại đổ lỗi cho ta chứ, đành vậy thôi* à à cho ta xin lỗi ta sẽ đền bù một thứ ngài muốn gì?
Huyền Hoàng:- muốn gì á? ngươi nghĩ xem ta muốn cái gì đây
Thiên Phong:- ngài! ngài cứ nói ta sẽ đáp ứng hết* sao đột nhiên ta có dự cảm chẳng lành vậy?*
Huyền Hoàng:-ngươi mau bỏ cái thói thích đi vào tâm trí của người khác nói chuyện mà hãy hiện thân ra trước mặt
Thiên Phong:- để! để làm gì* đúng như mình nghĩ đó là một điều xui xẻooooooo*
Huyền Hoàng:- để làm gì á? ta phải báo thù cho những việc ngươi đã gây ra cho ta
Thiên Phong:-! !.
.
được! được* A Đông tất cả là lỗi của ngươi
/Ở THIÊN ĐÔNG/
Thiên Đông:- át xì!
Y Cát:- hình như ngươi bị cảm rồi
/XOAY LẠI PHÍA HUYỀN HOÀNG VÀ THIÊN PHONG/
Huyền Hoàng:- ôh ngoại hình cũng được đấy chứ, mái tóc trắng bạc dài tới chân này khuôn mặt mềm mịn trắng tinh này nếu bị ta đánh chắc chắn sẽ thê thảm lắm đây
Thiên Phong:- ngài!.
ngài muốn làm gì?
Huyền Hoàng:- để ta nghĩ xem với thân hình nam nhân chuẩn như này!.
.
nếu cởi hết y phục trên người ra rồi trói ở giữa kinh thành thì sao thế không biết, chắc sẽ vô cùng náo nhiệt đây
Thiên Phong:- không được!!!!
_câu nói cuối cùng của A Phong thốt lên trước cái nỗi nhục_
/KINH THÀNH/
-oa nhìn kia tên mỹ nam nhân kia sao lại cởi trần ra thế
- ôi dáng hình chuẩn quá
- mặt cũng quá phong lưu đây chắc chắn là nam nhân có một không hai
- đẹp quá tên nam nhân kia sẽ là của bổn cô nương
- oa đại thần ơi xin hãy nhìn ta này
- tuấn tú quá sao ta chịu nổi đây đã thế còn đỏ mặt nữa
Thiên Phong:-* Không ngờ Thiên Thượng của kiếp sau lại là con người nhan hiểm như vậy, mất mặt quá còn gì là thanh danh cả đời của Bổn Quân nữa! *
Huyền Hoàng:- sao cảm giác thoải mái chứ đó gọi là ăn miếng trả miếng đấy hahahahhaha
Thiên Phong:- ta biết lỗi rồi tha cho ta đi
Huyền Hoàng:- được tha cho ngươi lần này đấy, nếu lần sau ngươi còn dám nói mấy câu xúi dục ta làm mấy chuyện ăn hại thì ta sẽ cởi hết đồ của ngươi luôn chứ không còn là áo nữa
Thiên Phong:- ta biết lỗi rồi mà tha cho ta đi* hic hic mới hạ phàm mà đã gánh chịu xui xẻo cho người khác rồi, chừng nào về ta sẽ tìm tên Thiên Đông tính sổ!!!!!*
Huyền Hoàng:-mặc áo vào đi
Thiên Phong:-* may mà ngài ấy chưa đốt luôn cái áo ngàn lượng này của ta*
Huyền Hoàng:- công nhận bọn nam nhân các ngươi mặc đồ dày thiệt đấy, ba bốn lớp áo mới chịu
Thiên Phong:- vậy ngài mặc bao nhiêu áo?
Huyền Hoàng:- ta mặc chỉ 4 lớp áo, ngươi đúng là lưu manh
Thiên Phong:-ngài hỏi ta được ta hỏi ngài không được nghĩa là s!
/BỐP/
Huyền Hoàng:- sao mà sao nữ nhân hỏi về nam nhân được còn nam nhân thì không có quyền hỏi ngược lại
Thiên Phong:-* hic không ngờ kiếp sau ngài ấy lại là một con ngươi gian xảo như vậy, biết trước chịu thiệt như vậy thì ta 3 đời mới đi*
Huyền Hoàng:- rồi ngươi có thể quay về với cái dạng giả thần giả quỷ gì đó rồi đấy
Thiên Phong:-* mấy trăm năm rồi chưa hạ phàm nếu xuống đây rồi mà không hưởng thụ cảm giác nhân giới thì thật lãng phí, chi bằng! ! * ta muốn ở lại đây để ngao du thêm mấy canh giờ nữa ngài dẫn ta đi đi
Huyền Hoàng:- nói trước là ta không có đem theo ngân lượng đâu đó
Thiên Phong:- ngài yên tâm ta sẽ trả luôn phần của ngài, còn đám nữ nhân ở dưới!.
.
Huyền Hoàng:- họ đã giải tán rồi, từ cái lúc mà ngươi mặc áo vào
Thiên Phong:- *chậc, nữ nhân ở phàm trần cuồng nam nhân đến vậy, khác hẳn với các thiên hoàn nữ nhân ở chổ ta*
Huyền Hoàng:- rồi đi được chưa
Thiên Phong:- được rồi, dẫn ta đến chổ nào ngon ngon nha* xem ra cú chịu thiệt lúc nãy cùng đáng*
Huyền Hoàng:- vậy thì đến hồng lâu thôi
/HỒNG LÂU/
- ây da xin chào khách quan ngài muốn dùng gì vậy ạ
- khách quan hay là đi cùng ta đi
- mỹ nhân bảo bối cứ từ từ
Mama:- xin chào hai vị công tử xin mời hai công tử vào trong
Thiên Phong:- có thiệt là ở đấy món nào cũng ngon không đấy?
Huyền Hoàng:- đảmq bảo ngon trên cả tuyệt vời
Thiên Phong:- tạm tin vậy
Huyền Hoàng:- tiểu nhị lên món
tiểu nhị:- khách quan muốn dùng món gì ạ?
Huyền Hoàng:- ngươi kêu đi, ta lúc nãy ăn no rồi
Thiên Phong:- đem tất cả món ngon lên
tiểu nhị:- vâng chờ ta một chút
/NỮA CANH GIỜ SAU/
tiểu nhị:- món ăn tới rồi đây
Thiên Phong:- ngài cũng ăn đi
Huyền Hoàng:- cảm ơn
( lén nhìn qua Thiên Phong) ! !.
* cách ăn của hắn rất nhã nhặn không như mình chắc là hắn được dạy dỗ rất nghiêm khắc đây*
cha mẹ của ngươi dạy dỗ ngươi rất nghiêm khắc hả
Thiên Phong:-* chính là ngài dạy ta đấy còn hỏi* đúng vậy
_sau khi hai ngươi chén đĩa cạn kiệt_
tiểu nhị:- tổng ngân lượng là 2 ngàn lượng ạ
Huyền Hoàng:- giết người à
Thiên Phong:- ta không có ngân lượng!.
tiểu nhị:- vậy thì ngươi đến đây làm gì
mama:- trả tiền cho chúng ta nhanh
- hai người bên đó định ăn quỵt à
- chắc vậy rồi đúng là vô liêm sỉ
- hazz phải cảnh giác chứ
mama:- cha mẹ ngươi không dạy ngươi tính người à? chắc ngươi cùng vô liêm sỉ như ngươi đấy
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...