Editor:Nguyetvansuong
Phần một
Cô gái ở trong KTV đang liều mạng lắc lắc maraca đột nhiên có cảm giác, hơi nhếch khóe miệng, đột nhiên cảm thấy tâm tình rất tốt. Mà gần như là đồng thời, cô phát hiện điện thoại di động trong túi rung một cái —— từ lúc bắt đầu vào KTV, Mạc Vong điều chỉnh chuông báo thành hình thức rung, dù sao trong phòng thật là quá ồn.
Lấy điện thoại di động ra nhìn, cô phát hiện mình nhận được một tin nhắn ——
Ai ai?
Mạc Vong kinh ngạc một chút, vội vàng thả maraca trong tay xuống, rồi tháo tai trên đầu xuống nhét vào túi, đứng lên chuẩn bị đi ra cửa.
Mà động tác này ngay lập tức bị chàng trai ngồi ở bên người cô cảm giác được, bởi vì vị trí hoàn cảnh đặc biệt, cho nên hắn dùng âm thanh bình thường hỏi: "Bệ hạ, người đi đâu?"
"À? Ừ, đi ra ngoài gặp một người."
Lập tức Mal Đức cũng đứng lên.
"Ah? Ngươi cũng muốn đi ra ngoài sao?"
"Âm nhạc nơi này thật sự là......"
"A......" Cô gái hậu tri hậu giác ý thức được cái gì, thẹn thùng gãi gãi gương mặt, "Đúng nha, hình như Ma giới không có KTV, hẳn là sẽ không có hoàn cảnh ồn ào như ở đây chứ?" Mal Đức vẫn rất không thoải mái sao? Mệt hắn lại có thể chịu được lâu như vậy. Nói như vậy, Thain......
Cô theo bản năng nghiêng đầu tìm kiếm phương hướng một chàng trai khác, kết quả đầu đầy hắc tuyến phát hiện —— tên kia không ngờ lại cùng mấy người bạn học nam khác kề vai sát cánh chuẩn bị hát bài tiếp theo.
Được rồi, xem ra loại tình trạng khó chịu này cũng là bởi vì tùy người mà khác.
Rất nhanh, hai người đi ra ngoài.
Mal Đức đóng cửa miệng, nhẹ nói: "Thật là không thể tưởng tượng nổi."
"Hả? Cái gì?"
"Bên trong và bên ngoài, quả thật tựa như hai thế giới."
"Ha ha, bởi vì nơi này có hiệu quả cách âm trong phòng đều rất tốt nha." Mạc Vong hơi so sánh, trả lời, "Nếu không thật sự sẽ tạo thành ô nhiễm tiếng ồn." Có thể tưởng tượng không? Mấy chục thậm chí trên một trăm âm thanh trong phòng hội tụ vào một chỗ, cái sóng âm này đoán chừng thật sự là có thể giết người, "Đúng rồi, Mal Đức, ta nhớ trên ban công tầng này có một vườn hoa nhỏ, ngươi có muốn đi chỗ đó xem một chút hay không?"
"Có thể không?" Nhắc tới thực vật, chàng trai bị âm thanh ồn ào làm cho có chút uể oải rõ ràng đã tỉnh táo tinh thần.
"Dĩ nhiên, chỉ cần là khách hàng thì đều có thể mà." Cô gái vừa nói vừa đi tới phía trước, ", ta dẫn ngươi đi."
An trí tốt Thủ Hộ Giả mới tới xong, Mạc Vong vội vàng chạy xuống bậc thang, mặc dù có thang máy, nhưng lầu hai xuống lầu một rõ ràng chạy bộ nhanh hơn nha. Vừa chạy, trong lòng cô còn âm thầm cảm khái: Mal Đức thật ra thì thật là một người dễ chăm sóc tốt đó, tùy tiện cho hắn cái bình hoa đoán chừng cũng có thể làm cho hắn chơi một buổi chiều.
Khi đi tới cửa, bóng dáng chàng trai quả nhiên đã xuất hiện ở chỗ kia.
Mạc Vong đi như chạy đến bên cạnh đối phương, chắp tay trước ngực nói: "Thật xin lỗi, đàn anh, để cho anh chờ lâu!"
"Không, anh cũng không có chờ em bao lâu, hơn nữa nói cho cùng là anh quấy rầy em ở đây trước." Chàng trai với đôi tay đặt ở trong túi áo mỉm cười mở miệng nói.
"Không có đâu, em cũng vậy không có việc gì, chính là nghe người khác ca hát mà thôi."
"Vậy sao."
"Ừ. Đúng rồi, đàn anh Mục, anh tìm em có chuyện gì không?"
Mục Tử Du nghiêng đầu một chút, nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Không có chuyện gì không thể tới tìm em sao?"
"...... Cũng không phải là vậy á..., chỉ là......" Vì sao mỗi lần đàn anh cũng có thể nghiêm trang hỏi ra loại vấn đề thật ra thì rất nhàm chán này đây?
Nhìn ra cô gái lúng túng chàng trai thấy hảo tựu thu, rốt cuộc nói ra mục đích của chuyến này: "Đàn em, cám ơn quà tặng của em."
"Ai? Đã nhận được sao?"
Nghĩ tới đây, Mạc Vong không thể không từ cảm tạ Hiệu Trưởng Đại Nhân trong thâm tâm, hôm trước ông ấy thiết kế kiến tạo cảm tạ truyền lại hộp thơ, ở ngày lễ thời điểm, cư nhiên biến thành quà tặng truyền lại trung tâm, mà cô cũng vô cùng sáng suốt ném quà tặng của đàn anh vào trong đó, chỉ là không ngờ hắn sẽ nhanh như vậy rồi thu vào đấy.
"Ừ."
"Chỉ là, đàn anh, tìm được quà tặng của em không dễ dàng đâu?" Cười.
"......" Ảo giác sao? Mấy ngày không gặp hình như đàn em tự tiện mở ra hình thức "Tiểu ác ma" đấy. Mục Tử Du hơi cong môi một cái, dịu dàng nói, "Nếu là quà tặng của em, cho dù bị giấu ở trong đống quà tặng như núi, anh cũng có thể lập tức tìm được nó vậy."
Cô gái đầu đầy hắc tuyến: "Đàn anh, đây là anh đang tự khen mình được hoan nghênh sao?" Thật đúng là tự luyến! Chỉ là, thật hâm mộ nha, quà tặng chất đống như núi cái gì!
"Chỉ là đùa một chút." Hắn vừa nói, vừa lấy từ trong túi ra một hộp quà được bọc tuyệt đẹp, đưa tới trước mặt cô gái, "Lễ Nô-en vui vẻ."
"A? Cho em? Thật cảm ơn đàn anh!" Có lẽ là bởi vì đưa quà trước, Mạc Vong không hề rối rắm liền nhận lấy hộp kia, vuốt ve trái phải, phát hiện giấy bọc thật đúng là xinh đẹp, đều không chịu xé giấy ra —— con gái luôn thích loại chi tiết không quan trọng chẳng ai để ý này.
Mục Tử Du đợi một hồi lâu, cũng không nhìn thấy đối phương mở ra, không thể không ho nhẹ nhắc nhở: "Không mở ra xem sao?"
"Có thể không?"
"Dĩ nhiên, nó đã là của em."
"Vậy thì em không khách khí nha!" Mạc Vong cẩn thận từng li từng tí giữ cái nơ phía trên, lại nghiên cứu sơ qua nên mở thế nào xong, quyết tâm cất giữ nó và giấy bọc—— theo một ý nghĩa nào đó mà nói, cô thật đúng là dùng hành động diễn giải chính xác câu "Lấy gùi bỏ ngọc". Mà đợi cô mở hộp ra xong, chỉ cảm thấy cả người đều sợ ngây người.
"Cái này......"
"Thích không?"
"Ha ha...... Ha ha......" Mạc Vong có loại kích động lệ rơi đầy mặt, nguyên nhân không gì ngoài, rõ ràng là bên trong chứa một món đồ quen thuộc —— một cái máy bay ước chừng lớn chừng bàn tay bằng gỗ, hoàn toàn ghép thủ công mà thành. Cô gái cũng không hiểu là một cái model gì, nhưng mà, lần đó cùng đàn anh ra đường thì ánh mắt của cô đích thực lưu luyến ở tại trên nó rất nhiều lần, bởi vì tuy nhìn nó nhỏ, nhưng nhìn giới thiệu linh kiện ghép nối lại có trên trăm khối, cô đối với lần này thật ra thì không có một chút hứng thú, nhưng cái này hoàn toàn phù hợp với sở thích của A Triết ngu ngốc.
Nhưng mà, lúc ấy bởi vì có đàn anh Mục tại đó, cô sẽ không xuống tay mua, bởi vì...... Bọn họ không phải có thù oán sao?
Sau đó tranh thủ thời gian lại nhìn đến thì nó đã bị bán ra, hơn nữa cũng không có hàng tích trữ.
Cô gái lúc ấy cảm thấy thất vọng cực kỳ, lại không nghĩ rằng, nó lại bị đàn anh Mục mua lại, làm thành quà giáng sinh đưa cho chính cô, cái này thật đúng là...... Trình độ trời xui đất khiến đến làm cho người ta dở khóc dở cười mà.
"Thế nào?" Chàng trai nhạy bén nhận thấy được sắc mặt của cô gái có chút không ổn.
"Không, không có gì."
"Có phải không thích không?"
"Không, " cô gái liền vội vàng lắc đầu, "Em rất thích." Không, dù có thế nào, mặc dù làm ra loại chuyện quạ đen* này, nhưng cái này ít nhất nói lên là đàn anh hết sức nghiêm túc lựa chọn quà tặng nha, khen ngợi! Nhất định phải khen ngợi!
*Con quạ bay qua để lại dấu chấm trong truyện tranh.
"Vậy sao......" Mục Tử Du vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng cũng không có kiên trì tìm tới cùng, chỉ cười nói, "Cũng cám ơn em tặng gậy cầm tay cho anh."
"Ha ha ha......" Đó là một trong những vật kỷ niệm "Du lịch" cô mang từ Ma giới về nhà, "Mặc dù không có giá trị thực dụng gì, nhưng thời điểm thấy nó đã cảm thấy nó cực kỳ phù hợp với đàn anh đấy."
"Hả?" Chàng trai nhíu mày, "Như thế nào phù hợp?"
"Đại khái là được......" Cô gái hơi tưởng tượng, "Cảm giác đàn anh đội mũ dạ màu trắng thật cao, mặc lễ phục cùng màu, chống gậy cầm tay từ trong xe ngựa đi ra phù hợp?"
"...... Vẫn là rất khó mà tái hiện một màn đấy."
"Em chỉ nói là nói mà thôi á!"
"Nếu như mà anh mặc thành như vậy, em sẽ mặc y phục như thế nào đây?"
"Em sao?" Mạc Vong ngẩn người, ngay sau đó không chút do dự nói, "Có lẽ là đồng phục phu xe đi, sau đó mở cửa xe hành lễ nói —— thiếu gia, đến."
"......" Chàng trai đối với suy nghĩ vô cùng sâu xa của cô có chút im lặng, "Tại sao là phu xe?"
"Có lẽ là bởi vì em đã mặc ngán trang phục hầu nữ thôi......"
"Mặc ngán?" Mục Tử Du nhạy bén bắt được điểm mấu chốt trong giọng nói của cô, trang phục hầu nữ? Lúc nào thì? Mặc cho người nào nhìn?
"...... A ha ha ha." Mạc Vong mới phát hiện ra mình lỡ lời gãi đầu cười gượng, nói lảng ra chuyện khác, "Khụ, ừ, đàn anh anh có muốn cùng đi KTV ca hát không?" Cũng không thể nói cô chạy đến Dị Thế Giới đi làm hầu nữ hai tháng chứ? Người bình thường tin mới là lạ rồi...!
"Được."
"Anh đã...... Gì?" Cô gái trừng lớn mắt, cô nằm mơ cũng không nghĩ tới người trước mắt lại có thể đồng ý đề nghị của cô á! Đàn anh Mục ở trong tiếng ồn ào cầm micro ca hát cái gì...... Không tưởng tượng ra được nha Này!
"Thế nào? Không phải là đổi ý chứ?" Chàng trai tướng mạo tuấn tú khẽ nghiêng đầu, đồng thời đèn đường đã sáng lên chiếu rọi ánh sáng trắng noãn lên trên sườn mặt cực kỳ tinh xảo của hắn, cũng hạ xuống dưới đầu lông mi một tầng bóng mờ nhàn nhạt. Ở bên trong hiệu ứng ánh sáng như vậy, hình như màu mắt hắn càng sâu hơn.
Đúng nha! Tuyệt đối là vậy nha!
—— mặc dù vô cùng muốn nói như vậy, nhưng Mạc Vong luôn cảm giác mình giống như đang bị uy hiếp, bất luận như thế nào cũng không dám nói ra câu nói kia.
Vì vậy không thể làm gì khác hơn là ho nhẹ một tiếng: "Sao, làm sao lại như vậy? Em dẫn anh đi vào!" Rồi sau đó còn nói, "Trước đó nói xong, bất kể có hậu quả như thế nào cũng tuyệt đối không cho phép trách em nha!"
"...... Toàn bộ trong phòng bao đều là con người sao?"
"...... Em nghĩ, vốn là đều là." Cao hứng xong liền sau nói không chừng, vì vậy —— Đàn anh Mục, anh thật sự đã chuẩn bị xong bị giày vò sao?
"......"
Mặc dù trong lòng dâng lên chút dự cảm xấu, nhưng Mục Tử Du hiển nhiên không có tính toán lùi bước, một đám con trai con gái, hung tàn hơn nữa thì có thể làm ra chuyện gì đối với hắn đây?
Hắn ôm tự tin như vậy, đi theo sau lưng cô gái vào trong phòng.
Hai người đi vào thì cả lớp vừa vặn vừa mới hợp ca hết một bài 《 Khúc quân hành nghĩa binh *》, các bạn học khàn cả giọng lè lưỡi thở hổn hển rối rít ngã quỵ ở trên ghế sa lon, bổ sung nước bổ sung nước, ăn uống ăn uống, dưỡng họng dưỡng họng, chuẩn bị bắt đầu một vòng phấn đấu mới.
*Link cho các bạn tò mò: https://.youtube.com/watch?v=7wvyITD2stg
Vì vậy, chàng trai thành công lấy được sự chú ý của vạn chúng.
Một người và một đám người lặng lẽ nhìn nhau một lát sau, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng thét phấn khích chói tai.
"Ồ!!!"
"Mạc Vong làm tốt lắm!!!"
"Đàn anh!!! Tới một!!!"
......
Mục Tử Du: "......" Hắn là vào trong hang sói sao?
Sự thật đúng như Mạc Vong từng nói, những người khác chơi high rồi, cho nên không cẩn thận liền vứt dáng vẻ dè dặt sang một bên. Các nữ sinh nghĩ như thế nào đều muốn nghe đàn anh hát một bài, mà các chàng trai là chà xát tay quyết định khiến người này...... Hắc hắc he he hắc......
"Đàn em."
"Hả?"
"Bây giờ anh rời đi còn kịp sao?"
"...... Ha ha ha." Cô gái vừa đồng tình cười, vừa từ trong túi lấy ra một cái món đồ thả vào trong tay của hắn, "Đưa cho anh, đừng khách khí."
Mục Tử Du cúi đầu xem xét, lòng bàn tay đột nhiên để một đôi tai thỏ.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, liền bị người kéo đi nha. Bất đắc dĩ quay đầu lại cầu cứu, phát hiện cô gái đang một Dấu Thánh tiêu chuẩn trước ngực, đôi môi khẽ nhúc nhích ——
"Amen!"
Mục Tử Du: "......" Hình thức "Tiểu ác ma" còn chưa có đóng sao?!
Phần hai
Mắt thấy chàng trai từ trước đến giờ trấn định tựa như núi ở trong đám người "Lăn qua lăn lại", Mạc Vong không ngờ lại vô cùng không hiền hậu mà nổi lên một tia hả hê trong lòng, cô vội vã cố gắng đè khóe miệng xuống, khụ khụ, khiêm tốn, khiêm tốn!
Đàn anh là tự chọn tới đây, không liên quan gì với cô...... Ước chừng.
"Này."
Đầu vai đột nhiên bị lay lay.
Cô gái không cần nghiêng đầu cũng biết là người nào: "Cái gì?"
"Vì sao tên kia lại tới?"
"Đến đưa quà cho tôi đấy."
"Hả?" Vừa nghe quà tặng, người nào đó cảm giác tim lại bị đâm cho một nhát —— hot girl, quà tặng của tôi đâu? Quà tặng đâu? Quà tặng đâu?! Thật vất vả mới bình tĩnh xuống, lập tức lại bi thương rồi...... TAT không, trọng điểm không nên ở chỗ này, hắn lại hỏi, "Anh ta không có việc gì đến đưa quà tặng gì cho cậu à?" Vô sự mà ân cần, thì không phải tặc tức là trộm!
"Cậu nghĩ quá nhiều, là đáp lễ á!" Như cũ là không cần đoán cũng biết người nào đó đang suy nghĩ gì.
Thạch Vịnh Triết: "......" Càng thêm muốn khóc được không?! Tại sao tên khốn Mục Tử Du kia cũng có thể có quà tặng? Tại sao cố tình chính là hắn chứ? Cái này không công bằng!!! Cào tường, "Cậu tặng anh ta cái gì?" Nếu như chỉ là một cây bút bi hắn còn có thể miễn cưỡng...... Cho dù là cây bút bi hắn cũng muốn mà! QAQ
"Hả? A, vật kỷ niệm mang từ Ma giới về, một cây gậy chống rất tinh xảo."
"......" Vật kỷ niệm đặc biệt! Tại sao lại không có phần của hắn?!
"Anh ta đưa cho cậu cái gì?"
"Là....." Rốt cuộc cảm thấy có chút không đúng lắm cô gái nghiêng đầu, híp mắt nhìn tiểu trúc mã,"Sao tôi phải nói cho cậu?"
"......" Chàng trai quả thật bi phẫn tới cực điểm, hầm hừ nghiêng đầu, "Không nói thì thôi!"
Mạc Vong: "......" Người này rõ ràng đang tức giận, vì sao thế nào lại thấy như vậy đáng thương à? Vì vậy cô thử vuốt đuôi, "Được rồi, nói cho cậu biết, chỉ là cậu không thể nói cho người khác biết nha, càng không cho phép đi bắt nạt đàn anh!"
Thạch Vịnh Triết bị nói là một người tức xì khói đó...... Người bị bắt nạt nhìn thế nào đều là chính hắn được không? Hắn ngược lại muốn đi bắt nạt người, cô cũng phải cho hắn cơ hội này chứ?!
"Khụ, tôiđã nói với cậu......" Kéo lấy lỗ tai, lại gần.
Như thế như thế...... Như vậy như vậy......
"...... Phốc!" Che miệng. Tên tiểu bạch kiểm Mục Tử Du đó cư nhiên......
"Hư!" Mạc Vong làm dấu chớ có lên tiếng, trong lòng đột nhiên rất lo âu, người này sẽ không đặc biệt chạy đi bắt nạt đàn anh chứ?
"Nói như vậy...... Thật ra thì cậu có mua quà cho tôi hả?" Thạch Vịnh Triết chú ý rõ ràng khác với cô gái nghĩ.
Mạc Vong: "......" Cô dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn đối phương, rồi sau đó cả giận nói, "Có năm nào tôi không có tặng quà cho cậu à?!" Cư nhiên hoài nghi cô như vậy? Khốn kiếp!
"Khụ, tôi không có ý đó."
"Vậy là cậu có ý gì?"
"Tôi......"
"Nói!"
"Sao mới vừa rồi cậu không đưa cho tôi?"
"Vậy cậu có tặng cho tôi không?!"
Thạch Vịnh Triết: "......" Hắn đột nhiên nhớ tới lời của cha —— vĩnh viễn đừng thử gây gổ với phái nữ, bởi vì trọng điểm bình thường của các cô không có ở chỗ "Ai có đạo lý hơn", mà ở chỗ âm thanh người nào lớn hơn.
"Nói!"
"...... Quá lớn, không có cách nào mang."
"...... Phốc!"
"Tôi là nói thật!" Chàng trai rối rắm, cũng không thể để cho hắn cõng một cái hộp lớn đi khắp nơi chứ?
Cô gái lại lắc đầu một cái, cười đến càng vui vẻ hơn: "Tôi không có hoài nghi cậu, tôi cười là đến phải..... Giống nhau."
"Hả?"
"Qùa của tôi đưa cậu cũng quá lớn, hoàn toàn không có cách nào mang!"
"Đúng, đúng như vậy phải không?"
"Nói nhảm!" Mạc Vong trừng người nào đó, "Vì mua nó, tôi đã phải tích góp từng tí một hơn phân nửa tiền xài trong một năm! Nếu cậu mà dám không thích, tôi liền nửa đêm nhét cậu vào trong thùng rác đấy!"
Thạch Vịnh Triết: "......" Ảo, ảo giác sao? Tiểu thanh mai nhà hắn hình như hung dữ hơn không ít nha. Chỉ là, loại chuyện đó là tuyệt đối không thể nào xảy ra đúng á, cô dù là đưa một thùng cuộn giấy vệ sinh cho mình, hắn cũng sẽ bảo quản thật tốt —— chỉ cần không bị người cha khốn kiếp kia dùng trộm!
Nhưng vào lúc này, điện thoại di động trong túi cô gái lần nữa rung lên ——
Mạc Vong: "......" Bọn họ thương lượng xong sao?!
Nên nói không hổ là tốt cơ...... Khụ, bạn tốt sao? Ngay cả gửi tin nhắn đều là hoàn toàn giống nhau, ngay cả sự khác biệt của một dấu chấm câu cũng không có!
Lại một cái tin nhắn gửi tới.
Mạc Vong: "......" Người này là đang đùa cô sao? Thật là ác liệt.
Một cái tin nhắn nữa gửi tới.
Mạc Vong: "......" Chỉ là gửi một tin nhắn bình thường mà thôi, người này có phải muốn chơi cái gì biến đổi bất ngờ hay không à?!
Cô thở dài, lần nữa hướng phía cửa đi tới, lại lập tức bị người gọi lại ——
"Này, đi nơi nào?"
"Có người bên ngoài tìm tôi."
Tim chàng trai rơi lộp bộp: "...... Người nào?"
"Đàn anh Lục."
"Tôi và cậu cùng nhau......"
"Không cần, coi như thật đánh nhau, anh ấy cũng không phải là đối thủ của tôi." Nắm nắm đấm, "Bây giờ tôi có thể dùng đôi tay này bóp nghiến một thùng rác!"
"......" Cho nên nói, vì sao luôn là thùng rác? Cùng với...... Vì sao tiểu thanh mai mềm mại dễ thương dễ mà bóp dễ khi dễ của hắn sẽ biến thành loại này nữ Đại Lực Sĩ? Mặc dù, mặc dù vẫn thật đáng yêu như cũ không sai, nhưng có lúc hắn cũng sẽ cảm thấy áp lực rất lớn.
Cô gái quen cửa quen nẻo lần nữa đi tới cửa, không nói phát hiện Lục Minh Duệ đang đứng ở vị trí lúc trước đàn anh Mục đã đứng, ngay cả tư thế cũng là giống nhau như đúc —— đôi tay đút túi áo.
Nhưng mà, người với người rốt cuộc là bất đồng.
Cô chưa kịp đến gần, đối phương đã giơ lên một tay ra sức vẫy: "Đàn em, đã lâu không gặp."
"Đàn anh Lục......"
"Nhớ anh không?"
"......" Người này thật đúng là không coi mình làm người lạ.
"Đàn anh, anh là đến tìm đàn anh Mục sao?"
"Ha ha ha, làm sao lại như vậy?" Lục Minh Duệ cười có chút giảo hoạt, "Hiện tại nhất định cậu ta đang cùng người bạn nhỏ của em chơi vui vẻ, sao anh lại không biết xấu hổ quấy rầy như vậy."
Mạc Vong: "......" Người này không phải là luôn luôn rình coi chứ?
"Cái loại chuyện thô bỉ đó anh không biết làm nha." Chàng trai quơ quơ ngón tay, cười híp mắt nói, "Nhiều lắm là lén lút bám đuôi."
"Vậy cũng không sai biệt bao nhiêu chứ?!" Cô gái rốt cuộc không nhịn được châm chọc.
"Dĩ nhiên là khác nhau —— người trước là biến thái, mà người sau là có người quan tâm."
Mạc Vong rút ra khóe miệng: "Nếu có người quan tâm em như vậy, em cũng vậy nhất định sẽ tìm người quan tâm hắn thật tốt."
Chàng trai nghiêng đầu: "Người nào?"
"Chị • gái • hộ • sĩ!"
"...... Khụ, đàn em, một đoạn thời gian không thấy, kỹ năng châm chọc của em hình như sắc bén không ít nha."
Mạc Vong: "......" Thế nào người người cũng nói như vậy? Quả nhiên đấu tranh ra tiến bộ mà, phải cảm ơn nhiều nhiều tên Amya kia dốc sức "Ma luyện" đối cô mới có thể được.
"A, thiếu chút nữa thì lạc mất đề tài." Lục Minh Duệ lại khôi phục vẻ mặt cười hì hì lần nữa, giọng điệu nhanh nhẹn nói, "Cám ơn quà tặng của em nha, thời điểm nhận được anh hung hăng vui mừng một bận đấy." Nói xong, hắn kéo kéo bím tóc sau ót mình, gân da vốn là màu đỏ đột nhiên đổi thành dây cột tóc điểm xuyết không ít viên thủy tinh màu trà cực kỳ nhỏ mà cô gái đưa cho—— cái này và quà tặng đưa cho đàn anh Mục cùng một dạng, đều là vừa nhìn thấy đã cảm thấy rất thích hợp với đối phương.
"Vậy thì tốt." Mạc Vong lộ ra vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm, "Thật ra thì mới vừa đưa ra ngoài em liền hối hận."
"Hả?" Chàng trai hình như rất có hứng thú đối với cái đề tài này, cười hỏi, "Tại sao?"
"Lo lắng đàn anh mặc dù dùng gân da lại sẽ không dùng dây cột tóc đó."
Lục Minh Duệ cư nhiên gật đầu: "Ưmh, đích xác là không quá sẽ, ta liền trước sau hai mặt gương cột lại thật lâu."
"......" Vậy thật là là đúng không nổi a!
"Cho nên, đây là đáp lễ." Đưa lên.
Mạc Vong lúc này mới phát hiện ra, trong nách hắn cư nhiên đang kẹp một cái hộp, bởi vì nguyên nhân y phục rộng lớn, cô mới vừa rồi cư nhiên không có phát giác. Dùng cái này đồng thời, cô lại rất im lặng, quan hệ Logic gì đây? Quan hệ Logic trong lời của hắn chết được không?
"Không cần sao?" Chàng trai quơ quơ hộp gỗ nhỏ cầm trong tay, "Không quan tâm anh sẽ đau lòng, sẽ chảy ra nước mắt bi thương."
"...... Muốn." Cô gái nhận lấy, trực tiếp hỏi, "Có thể mở ra bây giờ sao?"
"Dĩ nhiên."
Khác với quà tặng mà bạn tốt của hắn đưa, đàn anh Lục vốn không có bọc lại, nhưng bản thân hộp gỗ điêu khắc tuyệt đẹp đã là trang sức vô cùng tốt rồi. Cô gái cẩn thận sờ mấy cái hoa văn khắc ở trên xong, ngón tay khẽ nhúc nhích, liền dễ dàng mở ra.
Chân mày Lục Minh Duệ khẽ nhúc nhích: ngay cả hắn cũng rất khó mở ra, cô cư nhiên cứ như vậy buông lỏng...... Sức lực của đàn em quả nhiên rất lớn đây.
"Cái này là......" Mạc Vong cầm món đồ trong đó dài chừng mười lăm phân lên, có chút kinh ngạc ngẩng lên đầu hỏi,"Dao găm?"
"Ừ."
"......" Mạc Vong học dáng vẻ đối phương lúc trước, kẹp hộp gỗ lại, rồi sau đó nhẹ nhàng dùng vũ khí sắc bén trong tay vạch lên bên ngoài, rách ám ra ánh sáng rét lạnh để cho cô hé mắt theo bản năng, khẽ cầm lấy, cô cẩn thận từng li từng tí nhét về trong vỏ, tò mò hỏi, "Đàn anh, làm sao anh lại tặng em vật này?"
"A, cái đó hả......" Lục Minh Duệ dùng một loại giọng điệu rất nghiêm chỉnh nói ra lời nói siêu cấp không đứng đắn, "Bởi vì đồ em tặng anh không hiểu cách sử dụng, anh chỉ muốn, cũng muốn dùng tâm tình tương tự để đáp lễ, sau đó liền thấy nó."
"......" Này! Còn có thể càng không chịu trách trách nhiệm hơn một chút sao?!
"Chỉ là, sử dụng phải thật cẩn thận nha." Chàng trai cười nói, "Lần đầu tiên anh đụng nó thì kém chút nữa bị gọt mất mấy ngón tay đấy."
Mạc Vong: "......" Vật gì đó nguy hiểm như vậy lấy ra tặng người thật sự là không có vấn đề gì sao? Hơn nữa, "Đây là vật rất quý trọng chứ?" Chém sắt như chém bùn gì đó cô cũng không phải là chưa từng thấy qua, hình như kiếm của Esther chính là như vậy, nhưng mà, mặc kệ ở thế giới nào, loại vũ khí cực kỳ sắc bén này đều rất trân quý chứ?
"Đúng vậy nha, siêu cấp trân quý, đủ mua năm người như anh!"
"......" Năm người liền chứ ít sao?
"Đùa thôi" chàng trai nhún vai, "Nhận quà xong rồi lại muốn trả về là chuyện vô cùng thất lễ đó, đàn em, sẽ không muốn làm như vậy chứ?"
Mạc Vong: "......" Cô còn có thể nói gì?
Ngay lúc cô đang vắt hết óc nghĩ nên xử lý như thế nào thì Lục Minh Duệ cư nhiên chủ động mà đưa ra ý muốn đi hát karaoke, chỉ là theo phỏng đoán của cô gái, có lẽ là hắn muốn nhìn bạnmình bây giờ là thảm thiết tới nhường nào.
Không sai, cô cảm thấy mình nhất định không sợ bằng lớn "Ác ý" tới suy đoán cái người thích tham gia náo nhiệt này.
Dĩ nhiên, đối với hành động tham gia náo nhiệt của chàng trai, cô gái cũng không phản đối.
Vì vậy, cô một đường mang người lên lầu, nhưng không có cùng nhau vào trong phòng, ha ha ha, bởi vì không muốn tiếp nhận ánh sáng phẫn nộ của đàn anh Mục.
Cho nên nói...... Cũng đi vườn hoa nhìn một chút?
Nghĩ như vậy cô gái vừa mới xoay người, đột nhiên đối diện với một gương mặt, cô bị dọa đến mức lui về phía sau mấy bước liên tiếp, mới định thần lại, không khỏi nói: "Mal Đức, đừng làm ta sợ nha."
Mal Đức vô cùng thành khẩn xin lỗi: "Cực kỳ xin lỗi, bệ hạ." Rồi sau đó vẻ mặt hắn khẽ nhúc nhích, hỏi một vấn đề kỳ quái, "Chỉ là, mới vừa rồi chàng trai kia là bạn của ngài?"
"Ưmh...... Xem như thế đi, thế nào?"
"Hắn sẽ chết."
Mạc Vong: "......" Hắn là bị đàn anh Lâm ám sao?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...