Cứu Rỗi Của Thời Gian

Sau buổi cơm trưa, ở dưới đề nghị của Tống Nhan, hai mẹ con đi tới trung tâm thương mại lớn nhất Giang Thành.

Tuy bên ngoài rất nóng bức, thế nhưng bên trong máy điều hòa không khí mười phần hơi lạnh, cho nên vẫn cứ là người đến người đi.

Ánh mắt Lâm Hi vi diệu mà nhìn Tống Nhan nắm chặt lấy tay nàng, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, nàng rất ít cùng mẫu thân có tiếp xúc tứ chi thân mật như vậy, lại nói nàng cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, hơn nữa Tống Nhan khí lực này là chỉ lo nàng đi lạc.

Tống Nhan cũng không lưu ý, cao hứng nói: "Tiểu Hi muốn đi đâu?"

"Ta không biết, mẹ ngươi quyết định là tốt rồi." Lâm Hi nói nàng rất lâu không đi dạo phố, nhìn xung quanh cửa hàng to to nhỏ nhỏ không có chủ ý.

Nghe thấy trả lời tương tự kiếp trước, Tống Nhan hơi cảm giác bất đắc dĩ, ở chung cùng đứa trẻ vẫn phải từ từ thôi.

"Nếu không chúng ta đi nhìn văn phòng phẩm trước? Ngươi sắp khai giảng rồi, mua chút văn phòng phẩm mới nghênh tiếp học kỳ mới?" Cô đề nghị.

Lâm Hi đương nhiên đồng ý.

Đi tới một nhà văn phòng phẩm nhìn qua nhân khí thật tốt.

Ở giữa thương phẩm rực rỡ muôn màu qua lại một vòng, Lâm Hi cuối cùng cũng chỉ là lựa chọn nàng cần, không coi là nhiều.

Tống Nhan cũng không hài lòng, một đời làm lại, hiện tại cô hận không thể đem toàn bộ đồ vật thế giới đều cho con gái.

Thế là cô lại lôi kéo Lâm Hi đi dạo một vòng.

"Cái túi bút này không tệ, cái kia của ngươi đã sớm cũ rồi."

"Bút cũng mua thêm mấy cây, mấy cái ngươi chọn lựa nào đủ dùng."

"Những vở này rất dễ nhìn, dùng để làm ghi chép tốt hơn."

Lâm Hi nhìn đồ vật bên trong rổ mua sắm đồ vật từ khiếp sợ đến tê dại, cuối cùng nàng nói một câu: "Mẹ. Mua nữa hai chúng ta thì xách không về được rồi."

Tống Nhan cuối cùng vẫn là dừng tay: "Xách không về thì mua để trên xe là tốt rồi."


Lâm Hi: "..."

Nàng lần đầu biết mẹ của nàng là cuồng mua sắm, bởi vì tiếp theo thật sự là để nàng mở rộng tầm mắt.

"Tiểu Hi đi đem cái váy này thử một chút."

"Đôi giày này rất đẹp mua lại."

"Cái sơ mi này cũng rất đẹp, thử một chút, thích hợp thì mua lại.". Truyện Mỹ Thực

"Mẹ ta đi học cơ bản đều mặc đồng phục học sinh, mặc không được những thứ này, đừng lãng phí tiền." Lâm Hi không thể khôngcắt dứt lời cô.

"Không có chuyện gì, có thể mặc ở kỳ nghỉ mà."

Ôi, mẹ của nàng là mở ra cái phong ấn gì sao?

Lâm Hi không biết là, Tống Nhan là người trải qua hai lần sống chết, một lần là tử vong của cô, một lần khác là tử vong của mình.

Người trải qua sinh tử đại nạn rất dễ dàng tính tình đại biến.

Bồi thường của Tống Nhan đối với nàng có lẽ là một loại trả thù theo tính bồi thường.

Lâm Hi ở khu đi dạo quần áo, một bóng đen đột nhiên xông lại phía nàng, lập tức đụng vào cái bụng nàng.

Lâm Hi bị đau, lùi về sau vài bước, khuỷu tay ma sát đến giá áo kim loại.

Bóng đen kia thì lại trực tiếp té ngã trên đất, định nhãn vừa nhìn, là một đứa con trai gần như mười tuổi.

Đứa con trai ngồi dưới đất oa oa gọi.

Động tĩnh này trong nháy mắt đưa tới chú ý đám người trong cửa hàng.


"Tiểu bảo, làm sao vậy?" Mẫu thân đứa con trai chạy tới.

Đứa con trai vẻ mặt đưa đám chỉ vào Lâm Hi: "Nàng đẩy ta, ô ô ô ô.."

"Ngươi làm sao vậy, tại sao đẩy con trai của ta, tuổi nhìn không lớn tâm tư hư hỏng như vậy!" Nữ nhân nghe thấy lời của con lập tức trợn mắt nhìn đối với Lâm Hi.

"Rõ ràng là con trai của ngươi tự mình chạy loạn trong cửa hàng đụng vào ta." Lâm Hi nói.

"Nói hưu nói vượn, con trai của ta ngoan như vậy làm gì va vào ngươi!" Nữ tử hiển nhiên không có lý trí gì, quay đầu lại an ủi con trai "Tiểu bảo ngoan, chúng ta để tên vô lại kia xin lỗi!"

"Nhanh chóng xin lỗi con trai ta, đụng phải người còn không xin lỗi!"

Nữ nhân giọng nói lớn hấp dẫn đến rất nhiều người vây xem, nghe thấy nữ nhân phản công như vậy, mọi người dồn dập đưa ánh mắt tìm đến phía Lâm Hi.

Lâm Hi vốn cũng không phải là người giỏi về ngôn từ, bị làm xáo trộn như vậy, nàng không biết nên làm gì bây giờ.

Tống Nhan bên này phát hiện con gái bị vây quanh ở trong đám người, vội vã chạy tới che chở nàng: "Xảy ra chuyện gì?"

Đối đầu mẫu thân mang theo ánh mắt nghiêm túc, Lâm Hi nhút nhát nói: "Mẹ không phải ta, là đứa con trai kia chính mình chạy lung tung đụng vào ta."

Tống Nhan chú ý tới địa phương khuỷu tay Lâm Hi đỏ một khối, trong nháy mắt nhíu mày.

"Nói hưu nói vượn, còn nhỏ tuổi không gia giáo như thế, ngươi là mẹ của nàng ư, nhanh chóng xin lỗi cho con trai ta!" Người phụ nữ kia bất mãn Lâm Hi, lớn tiếng ồn ào.

"Tiểu cô nương ngươi đụng vào người hãy mau nói lời xin lỗi không phải xong rồi sao?" Trong đám người một bà lão nói.

Nàng vừa nói dồn dập gây nên nghị luận quần chúng vây xem.

"Chính phải chính phải, người lớn như thế tính toán cùng một đứa bé."


"Cũng không biết người nhà đứa trẻ làm sao dạy."

"Thì xin lỗi mà thôi cũng không phải chuyện bao lớn."

Nghe thấy xung quanh nghị luận sôi nổi, Lâm Hi có chút sợ: "Mẹ ngươi tin tưởng ta không phải ta."

"Ừm, mẹ tin tưởng ngươi."

Nghe thấy Tống Nhan trả lời như chặt đinh chém sắt, Lâm Hi sửng sốt một hồi, đột nhiên một trái tim để xuống.

Tống Nhan liếc mắt đôi mẹ con kia một cái, nàng có nhiều năm kinh nghiệm giáo viên biết đây là đụng phải khó dây dưa, đối với miệng lưỡi là không có tác dụng.

Cô ở trong đám người nhìn thấy một nhân viên trang phục cửa hàng, lễ phép nói với nàng: "Xin chào, làm phiền chuyện làm ăn một hồi, có thể điều máy camera trong cửa hàng các ngươi không, nhiều người như vậy cũng sẽ ảnh hưởng chuyện làm ăn các ngươi, vẫn là mau chóng giải quyết tốt hơn."

"Ạch, được được." Nhân viên cửa hàng cảm thấy cô nói có đạo lý vội vàng liên hệ bạn đồng nghiệp đi điều động camera rồi.

"Đầu óc có bị bệnh không, còn điều động camera, cả lời xin lỗi cũng không muốn nói," Nữ nhân bất mãn nói, "Ngươi đã muốn điều camera ta đương nhiên tiếp tới cùng."

"Chính là chút chuyện bao lớn."

"Nói lời xin lỗi không phải xong việc rồi sao còn phải đi phiền phức người khác."

Tống Nhan nhìn về phía đám người người nói chuyện: "Khi đứa trẻ bị vu oan là con của các ngươi hi vọng các ngươi cũng có thể nói ra lời nói như vậy.."

Bị cô vừa nói như thế, một ít người không thể không im lặng, dù sao bọn họ là đến xem náo nhiệt.

"Đau không?" Tống Nhan xoa một mảnh kia đỏ cánh tay Lâm Hi.

"Cũng còn tốt, chính là ma sát một chút." Lâm Hi lắc đầu, thấy mẹ làm chỗ dựa cho nàng, trong lòng nàng tựa như bôi mật.

Rất nhanh nhân viên cửa hàng trở về trong tay nâng một máy laptop, nàng ở trước mặt mọi người bắt đầu truyền tin.

Trong video camera rõ ràng biểu hiện, đứa con trai ở trong cửa hàng chạy tán loạn khắp nơi mẹ của hắn chăm chú chọn quần áo không quản hắn, một mình hắn chạy loạn đúng lúc đụng trúng Lâm Hi thành thật đứng một bên.

Nữ nhân thấy thế trong nháy mắt nghẹn đến nói không ra lời, đứa con trai thì lại núp ở trong lòng nàng.


Trong nháy mắt dư luận ngã về phía mẹ con kia.

"Thì ra là kẻ ác cáo trạng trước a!"

"Ta vừa rồi thì nhìn thấy gấu con đang chạy loạn còn thiếu chút nữa đụng vào ta."

"Còn nhỏ tuổi thì nói dối nói xấu người khác, ta xem không gia giáo chính là bọn họ đó!"

"Thực sự là gấu con xứng phụ huynh gấu a!"

Nghe một mảnh ngôn luận xê dịch này, trong lòng Lâm Hi thổn thức một trận.

Nữ nhân không đất dung thân mặt đỏ bừng lên, mạnh mẽ trừng Tống Nhan và Lâm Hi một chút, sau đó lôi con trai chuẩn bị rời khỏi.

"Đứng lại!" Tống Nhan gọi lại bọn họ, "Đụng phải con gái của ta còn không xin lỗi, vừa rồi là kêu rầm rĩ nhất định phải để nàng xin lỗi?"

"Đúng vậy a, vừa rồi còn sức lực mười phần đó, hiện tại đến phiên chính mình liền chuẩn bị chạy!"

"Mẹ thái tử vẫn là đừng mang theo thái tử nhà hắn ra ngoài, miễn cho làm bị thương thái tử tinh quý nhà hắn!"

Nữ nhân nhìn ánh mắt sắc bén Tống Nhan, nhanh chóng nói một tiếng "Xin lỗi được chưa" Liền chạy.

Tống Nhan kéo tay Lâm Hi: "Đi thôi, chúng ta đi tính tiền."

"Ừm." Lâm Hi trong lòng bình tĩnh dị thường, tùy ý mẫu thân nắm tay nàng.

Mọi người thấy thế dồn dập đều tản ra.

Kết xong món nợ, mua đồ vật thực sự nhiều lắm, Tống Nhan chỉ đành đem đồ vật đặt ở cốp sau xe trước sau đó trở về.

Nhạc đệm vừa rồi cũng không có ảnh hưởng tâm tình hai mẹ con, bởi vì vừa rồi cho đứa trẻ chỗ dựa Lâm Hi tựa hồ cùng nàng thân cận một ít, thấy nàng để xong đồ vật trở về chủ động kéo tay cô.

Tống Nhan nhếch miệng lên.

Hết chương 18

Edit: Chúc mừng năm mới 2024


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui