Quản gia nhanh chóng đi vào, người đàn ông ngồi vắt chéo chân thoải mái trên ghế, tay còn đang cầm bóp tiền đã bị cô gái vét sạch sẽ.
"Ông chủ! Tiểu thư..."
"Tôi già lắm hay sao mà gọi là ông chủ?"
Nói chưa kịp thành câu trọn vẹn bất thình lình bị người đàn ông cắt ngang, quản gia lập tức sửa lại câu nói.
"Cậu chủ, tiểu thư...cô ấy..."
"Cho người xem cô ấy ở đâu, ở nơi nào đốt nơi đó!
Đến khi người chịu về đây thì thôi!"
Quách Hạo Minh vốn là kẻ quyết đoán không nói quá nhiều, dặn dò xong không thích bị hỏi lại, xua tay lười biếng đuổi người.
Quản gia biết tính hắn, không dám thắc mắc, nhất nhất làm theo lời hắn.
Chẳng mấy chốc cũng có được thông tin của cô gái nhỏ.
Mặc dù Quách Hạo Minh đã chuyển đến Thụy Sĩ ở ẩn nhưng thế lực của hắn vẫn rất cường đại, cả thành phố lớn và vùng ngoại ô đều có người của hắn, cô gái nhỏ có chạy đến đâu cũng không thoát khỏi tầm mắt của hắn.
Quyên Nhi vừa thoát khỏi Quách Hạo Minh không lâu đã thuê tạm một căn nhà bần hàn để ở.
Vì quá vội mà ngay cả giấy tờ tùy thân cô cũng không kịp lấy, chỉ vơ vét được chút tiền, làm cho cô có muốn ở khách sạn cũng không được.
May mắn, được người ta thương tình cho ở tạm, tiếp theo cô phải nghĩ cách rời khỏi Thụy Sĩ trở về Anh, cả đời mãi mãi không gặp lại người đàn ông đó.
Đang trầm tư suy nghĩ thì đột nhiên bụng nhỏ của cô réo lên liên tục, cả buổi sáng cô chạy lòng vòng bên ngoài tìm chỗ ở quên mất cả ăn uống, bấy giờ cô đã đói lên đỉnh điểm, phải kiếm thứ gì đó lót dạ rồi mới tính chuyện sau.
Nghĩ là làm, Quyên Nhi gấp gáp đi xung quanh tìm quán ăn.
Cô đến Thụy Sĩ chỉ mới 3 ngày, 3 ngày qua cô đều ở nhà Quách Hạo Minh không hề ra ngoài, vốn không có một chút hiểu biết gì về đất nước này.
Cô lạ nước lạ cái, ăn một bữa bị người khác chặt chém gầy hết tiền cô cướp được, lúc nhận ra bản thân ngu dốt bị lừa thì đã không quay đầu được nữa.
Cô gái nhỏ ủ rũ đi bộ trở về ngôi nhà nhỏ, bước chân đang lơ đãng chợt dừng lại tức thì, mắt mèo mở to, miệng anh đào há rộng bằng cái chén.
"Cái gì thế này?"
Quyên Nhi kinh hô một tiếng, chân tay căng thẳng, căn nhà cô vừa mới thuê, vừa mới ra ngoài kiếm chút thức ăn khi quay về lại đã trở thành đống tro tàn.
Kim đồng hồ trên tay điểm vào 5h chiều, qua hơn 1h giờ đông hồ căn nhà ấy cứ thế mà bốc hơi thành tro bụi.
Quyên Nhi còn chưa kịp định thần thì chủ nhà đã chạy đến.
Nhìn căn nhà bị đốt, không điều tra rõ ràng đã buộc tội cô phá hoại tài sản, lấy hết số tiền còn lại của cô, khiến cô trở thành người trắng tay, không nhà không cửa, lang thang ngoài đường.
Ở nơi không có lấy một chút hiểu biết, hiển nhiên Quyên Nhi bị mọi thứ làm cho rối loạn.
Cô không có tiền, cũng chẳng biết phải đi đâu về đâu, ở đây lại vắng vẻ, cô cực kỳ sợ chuyện xấu sẽ xảy xa.
"Quách Hạo Minh, đồ đáng ghét! Tất cả là tại ông!"
Bước chân cô khẩn trương, vừa đi vừa mắng, hiện giờ chẳng còn nơi nào dung thân, lại không có tiền để về nhà.
Nếu muốn quay về cô phải lấy lại giới tờ của mình, còn phải có tiền trong túi, nghĩ đến đó miễn cưỡng Quyên Nhi phải lấy hết can đảm đến tìm người đàn ông kia.
Cô đi bộ rất lâu, tới tận tối mịt mới về đến dinh thự, bên trong đèn sáng lan khắp cả một khu.
Quyên Nhi đến ngay trước cổng lớn quan sát xung quanh, không có bảo vệ canh gác, cửa lại khóa, cô có bấm chuông cỡ nào cũng không ai ra.
"Quách Hạo Minh, đồ chó chết!
Ông muốn chơi tôi hả?"
Tiếng la thất thanh vang lên, Quách Hạo Minh ở ngay cửa sổ nhìn ra, hắn núp sau tấm rèn lụa hoa lệ cười tà.
Cầm ly rượu nồng thoải mái nhấp môi, quản gia đứng cạnh cũng cùng hắn chứng kiến cô gái nhỏ ở ngoài gào khản cổ.
"Cậu chủ, thật sự không cho người ra đó sao?"
"Cứ để cho tiểu quỷ đó la, khi nào mất kiên nhẫn cũng có cách mò vào thôi!"
Hắn cười lạnh nhấp tiếp một ngụm rượu, tính cách của cô gái nhỏ hắn quá hiểu, với tình hiếu động, sớm nắng chiều mưa kia chỉ một lát nữa sẽ bùng nổ cơn giận, tự động có cách vào nhà.
Quản gia cũng ngầm hiểu ý hắn, im lặng cùng hắn lặng nhìn cừu non hiếu động ở ngoài cổng.
Quyên Nhi hét đến hụt hơi, vừa khát vừa mệt, bên trong vô thanh vô tức làn cô nổi đoái.
Bao nhiêu năm cô tích lũy kinh nghiệm leo trèo đều tận dụng hết vào lúc này.
Cánh cổng cao chót vót không làm khó được cô, một lúc sau cô cũng vào được bên trong, hùng hổ chạy đi tìm người đàn ông.
Bên trong rõ ràng có người hầu lại cố ý làm ngơ trước tiếng gọi, cô tức đến tĩnh mạch trên mặt nổi lên, cô vo tay thành nắm đấm, đến trước cửa phòng riêng của người đàn ông, dùng chân đá tung cánh cửa.
"Quách Hạo Minh, đồ hèn hạ!"
Người còn chưa thấy âm thanh chanh chua đã đi trước, người đàn ông xỏ tay vào túi quần, tác phong nho nhã phong ưu, cầm ly rượu nồng thư thả lắc lắc, lười biếng nói.
"Quyên Nhi, sao em vừa về đã mở miệng mắng tôi rồi?
Dù gì tôi cũng lớn tuổi hơn em rất nhiều, còn sắp là chồng của em đấy!"
"Chồng cái con...ông!
Trả giấy tờ lại cho tôi! Tôi sẽ về mách mẹ Rose ông ức hiếp tôi!"
Miệng lưỡi vô cùng đanh đá, hôm qua cô gái nhỏ sợ người đàn ông này đến mức nào thì hiện giờ lại mạnh mẽ gấp mấy lần mức đó.
Cô bước thẳng đến chỗ tủ đồ, không cần Quách Hạo Minh phải động tay động chân, tự cô lục tung mọi thứ để tìm kiếm.
"Tiểu thư..."
Quản gia đứng ở gần đó định đi đến nhắc nhở liền bị Quách Hạo Minh nhướng mày ra hiệu cho ông lui đi.
Người không dám nán lại, ra khỏi phòng không quên khóa trái cửa giúp hắn, lần nữa giam cầm cô gái nhỏ.
Quyên Nhi loay hoay đột nhiên bên tai bỗng vang lên âm thanh làm cô tức thì dừng lại hành động, từng tấc da thịt run lên bần bật.
Thứ âm thanh ghê rợn kia là giọng nói của cô lúc đêm qua thú nhận tội trạng.
Cô còn chưa kịp định thần, tiếp theo đó là những âm thanh dơ bẩn giữa cô và Quách Hạo Minh lúc hoan ái.
Hắn chầm chậm bước đến gần, khom người ghé sát vào tai cô khẽ thì thầm man rợ.
"Tiểu quỷ, sao nào? Còn muốn trốn tránh tôi nữa không?
Hay để tôi gửi những thứ này cho mẹ Rose xem, em khỏi cần phải phí hơi sức mách lại!"
Cô gái nhỏ sợ rúng người, da gà nổi đầy khắp thân, kẻ này đã cướp đi đời con gái của cô, lại còn dám ghi âm, thu hình để hăm dọa cô.
"Quách Hạo Minh, ông đúng là đồ bỉ ổi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...