Những tia nắng len lỏi qua khung cửa, hơi lạnh từ điều hòa đánh thức cô gái nhỏ tỉnh giấc.
Toàn thân cô truyền tới cảm giác ê buốt tột độ, nhất là bên dưới, vùng mẫn cảm vừa đau vừa rát.
Trước ngực bỗng thấy nặng nề, cả miệng khô khốc khát nước cực kì, đầu óc Quyên Nhi còn đang choáng váng, mất vài phút cô mới lấy lại được ý thức.
Trần nhà trạm sơn hoa mai đập vào đôi ngươi, Quyên Nhi chợt nhớ lại kí ức khủng bố, bừng tỉnh tức thì.
Cô thở hổn hển nhìn xuống phần ngực đầy đặn, cánh tay to lớn của người đàn ông đang gác lên đó.
Từng tấc da thịt nhạy cảm run lên đáng thương như lá rụng mùa thu, Quyên Nhi chầm chậm quay đầu thì gương mặt của người đàn ông đang ngủ ngon lọt vào tầm mắt.
Cô gái nhỏ hoảng hồn hét lên một tiếng chói tai, đánh thức luôn cả Quách Hạo Minh tỉnh dậy.
Cô kéo ngay chăn che thân, lùi vào một góc giường khóc nấc lên, nhìn thân thể đầy dấu vết của người đàn ông để lại mà kinh hồn bạc vía, đầu óc hỗn loạn.
Trên thân Quách Hạo Minh chỉ có mỗi chiếc quần đùi mỏng không thể che hết phần nhạy cảm, Quyên Nhi còn nhìn thấy thứ sau lớp quần đang dựng đứng lên, làm cô kinh sợ.
"Có ai không? Cứu tôi với!"
Cô hô hoán theo bản năng lại quên mất đây là nhà riêng của Quách Hạo Minh, còn ở ngay trong phòng riêng của hắn.
Người hầu hay quản gia đều là người của hắn, có kêu thì ai sẽ cứu ?
Hắn im lặng ngoáy tai nhìn cô cười tà, nụ cười đáng sợ đến mức bức thiết cô ôm chăn chạy ra cửa.
Tay vặn nắm cửa liên tục, tuyệt nhiên nó không mở.
Quyên Nhi ý thức bản thân đã bị hắn nhốt, liền dùng hết sức đập vào cửa, gào thét trong tuyệt vọng, nước mắt chảy thành từng chuỗi xuống cần cổ bé xinh.
Khi cô không để ý hắn đã đứng ở ngay sau lưng, chống hai tay giam cầm làm cô hoảng hồn, cuộn tay mềm yếu đấm vào trước ngực tinh tráng.
"Quách Hạo Minh, đồ xấu xa!
Tại sao lại đối xử với tôi như thế?
Đồ hèn hạ, đồ hạ lưu!"
Thanh âm lanh lảnh chói tay, cổ trắng thon như sứ tức thì bị hắn bóp lấy, chặn lại âm thanh.
Quyên Nhi mở to mắt ướt sợ hãi nhìn hắn.
"Tiểu quỷ, muốn hại tôi chết rồi giờ lại dám đánh tôi ư?
Em gan thật đấy!"
"Không...buông tôi ra!"
Cô gái nhỏ duỗi tay cào cấu, gương mặt hắn không biến sắc, thậm chí ánh mắt lại trở nên nóng cháy lẳng lặng biến thái nhìn vào thân thể cô.
Hắn vốn là kẻ tàn nhẫn không nói nhiều lời, nhanh gọn hành động, cường ngạnh vác Quyên Nhi quay lại giường, phủ thân ấm áp lên người cô.
"Tiểu quỷ, đêm qua chúng ta vừa mới nồng nhiệt xong, sáng ra em lại muốn phủi bỏ trách nhiệm chạy đi sao?"
Giọng nói man rỡ, mỗi lần hắn cười lên thì nuốt ruồi dưới khóe miệng lại di chuyển làm tăng độ ngả ngớn phong lưu của hắn, khiến Quyên Nhi kinh hãi.
Hai tay nhỏ bé giữ chặt chăn che thân, trên mặt cô ướt đẫm giọt lệ mất khống chế trào ra, há miệng kêu khóc.
"Quách Hạo Minh, chú đúng là đồ xấu xa, chú ức hiếp tôi!"
"Ức hiếp?"
"Phải rồi, chẳng những đêm qua tôi ức hiếp em, bây giờ cũng sẽ ức hiếp em!"
Nói xong, hắn cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại, căng mọng như thạch của cô gái.
Cưỡng hôn cô một cách hoang dại, sức lực yếu ớt của một cô gái có đánh bao nhiêu cái vào người hắn thì cũng chả thấm thía.
Rất nhanh, Quyên Nhi lần nữa bị hắn cưỡng đoạt, triền miên cứ như đêm qua chưa đủ thỏa mãn hắn, làm bụng nhỏ của cô đau nhói vô cùng.
Hơn 1 tiếng sau hắn cũng dừng lại, sau khi lau thân thể của cho cô gái nhỏ hắn liền nằm ngửa ra giường thở hổn hển.
Quyên Nhi gấp gáp nhặt đồ mặc vào, ôm lấy thân thể khóc lóc, hắn ngồi dậy nhăn mày uy nghiêm mang đến cho người ta cảm giác đàn áp, lười biếng nhả giọng.
"Khóc gì chứ?
Dù sao cũng đã là người của tôi rồi, tôi sẽ lấy em làm vợ, không để em chịu thiệt đâu."
- Lấy làm vợ ?
Cô gái nhỏ lập tức liếc xéo, hắn là bạn của mẹ cô, chứng kiến cô sinh ra và lớn lên, cô xem hắn như một người chú, người cha đỡ đầu.
Hắn lại c.ưỡng bức cô, còn muốn lấy cô làm vợ.
Lý nào lại như vậy ? Quyên Nhi có chết cũng không đồng ý, từ kính trọng chuyển sang ghét bỏ, giờ đây trong mắt Quyên Nhi chỉ toàn kinh tởm.
"Quách Hạo Minh, chú có biết mình bao nhiêu tuổi rồi không?
Là 42 rồi đấy, chú lớn hơn tôi rất nhiều, đáng tuổi bố tôi mà muốn cưới tôi làm vợ sao?"
"Thì đã làm sao?"
Giọng hời hợt, người đàn ông mặt dầy đến mức làm mình mắt điếc tai ngơ, mảy may chẳng hề bận tâm.
Hắn đứng dậy thoải mái mặc đồ trước mắt một cô gái, còn mở miệng nói ra như trêu chọc.
"Quyên Nhi, tôi lo cho em từ lúc còn trong bụng mẹ, chỉ lớn hơn em có vài chục tuổi thì có xá gì?
Tôi vẫn còn trẻ, lại giàu có, còn đủ đầy sinh lực để chiều em, có gì mà không thể lấy em?"
- Con mẹ ông !
Lời lẽ và hành động chẳng có cái nào tiết chế, thành công chọc cho bản tính nổi loạn ở tuổi 18 của cô gái nhỏ trỗi dậy.
Quyên Nhi như được ai đó tiếp sức, cầm ngay cái ghế cạnh giường, nhân lúc người đàn ông đang loay hoay liền vung vào người hắn.
*Bốp*
Âm thanh vụn vỡ vang lớn, Quách Hạo Minh ngã ngay ra sàn, sau lưng bất chợt nhận ngay cơn đau thấu xương tủy, kèm theo đó là hình ảnh những mẫu gỗ bị đánh gãy rơi xuống sàn nhà.
Cô gái nhỏ đã dùng hết sức bình sinh mà đánh, đánh đến mức người đàn ông tạm thời chưa kịp phản ứng lại.
Cô nhanh tay lẹ mắt lục lọi trong tủ và bóp tiền của hắn.
Cô lấy sạch sẽ tiền bạc, trước khi chạy đi còn tặng một cước vào bụng hắn.
"Đồ già dê! Tưởng lấy lần đầu của tôi rồi muốn cưới tôi là được sao?
Tôi sẽ trở về Anh, không bao giờ gặp mặt ông nữa!"
Dứt lời, Quyên Nhi bạo gan leo từ tầng 2 xuống, Quách Hạo Minh khi này mới lồm cồm đứng dậy, loạng choạng ra ban công nhìn.
Cô gái nhỏ chạy nhanh như ma rượt, chưa gì đã chạy gần tới cổng lớn, đụng mặt quản gia.
"Tiểu thư, cô chạy đi đâu vậy?"
"Cút!"
Không nói nhiều lời, cô gái chạy tới liền tặng vào hạ bộ của quản gia một cú, người đau đớn tức thì ôm lấy của quý nhìn ra cổng.
Vì Quyên Nhi là khách, lại được Quách Hạo Minh cưng chiều nên việc cô đi đâu không một ai dám quản lí, dễ dàng rời khỏi dinh thự.
Quản gia sau một hồi trấn tĩnh tâm lý mới nhìn vào căn phòng của người đàn ông kia.
Quách Hạo Minh đang đứng xoa vào gáy cổ, không nói tiếng nào, cũng không ám hiệu cho người bắt cô gái lại, bình tĩnh mà quay vào trong..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...