Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát
Tư Lệ Đình! Nghe thấy ba chữ này cô bị dọa đến mức mặt trắng bệch như gặp phải quỷ vậy.
Toàn bộ gia phả con cháu nhà họ Đường chỉ có một người mang họ Tư, chính là chú thứ ba của Đường Minh, cũng là con riêng bên ngoài của ông Đường.
Cũng có nghĩa là người đàn ông đêm hôm qua leo lên giường cô rồi mò vào trong chăn của cô không phải là Đường Minh mà lại là chú của anh ấy.
Chuyện này chắc chắn Đường Minh không thể chấp nhận nổi, huống chi là Tư Lệ Đình!
Tô Cẩm Khê trong nháy mắt bùng nổ tức giận: “Tôi, tôi là cháu dâu của chú, sao chú có thể làm ra hành động đó với tôi chứ?”
Tư Lệ Đình tỏ ra rất hài lòng trước loạt phản ứng đó của cô, mơ hồ vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt qua làn môi mỏng manh xinh đẹp.
Sự bạo hành đêm qua anh làm với cô đã hằn sâu hẳn vào bên trong tâm trí cô.
Tô Cẩm Khê trong tiềm thức lùi lại một bước cảnh giác nhìn anh, vì sợ anh lại vồ sát vào mình giống như đêm hôm qua.
Sự dè dặt trong ánh mắt đã biểu lộ hết tâm tư của cô: “Cháu dâu? Rõ ràng đêm hôm qua người mở cửa phòng cho tôi vào chính là em mà.”
Tô Cẩm Khê nhớ lại tối hôm qua sau khi cô uống quá nhiều rượu có chút say, cảm thấy trong người có chút khó chịu, vì vậy mà Đường Minh đã bảo cô đi lên phòng trước nghỉ ngơi.
“Không thể nào, rõ ràng là tôi đi vào phòng ở tận cùng bên phải trên tầng hai.”
“Đây là tầng ba.” Tư Lệ Đình lạnh lùng nhắc nhở cô.
Tiếng bom thứ hai trong đầu lại vang lên.
Tô Cẩm Khê nhìn xung quanh căn phòng với chỉ có hai màu đen trắng lấy làm chủ đạo, nhìn qua đã thấy rõ trong phòng toát lên phong cách mang đậm mùi cấm dục.
Căn phòng này làm sao có thể chuẩn bị cho một cô dâu mới như cô chứ? Khuôn mặt bé nhỏ của Tô Cẩm Khê trong nháy mắt đã đỏ ửng lên vì xấu hổ, thế mà mình lại vào nhầm phòng của người khác!
Trong lúc cô đang lúng túng không biết làm thế nào để giải quyết sự bối rối này thì một tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên dọa Tô Cẩm Khê giật mình, nhanh chóng chui lại vào trong chăn.
Nếu như để người nhà họ Đường phát hiện cô đang ở trên giường của Tư Lệ Đình thì chắc chắn cô sẽ tiêu đời mất.
Cô nằm co ro ở trong chăn lấy tay che đầu, trong lòng thầm nói: “Không nhìn thấy mình, không ai nhìn thấy mình cả!”
Tư Lệ Đình nhìn thấy bên cạnh mình xuất hiện một vật căng phồng lên , sự lạnh lẽo bên trong ánh mắt dần tan biến: “Lại gần đây thêm chút nữa, không thì bị người khác phát hiện mất.”
Tô Cẩm Khê lúc này toàn thân như một con bạch tuộc nhỏ dính sát vào anh ngồi bên cạnh.
Như thế này người khác chắc không thể nhìn thấy mình nhỉ?
Tuy nhiên lúc này anh bên cạnh lại cũng không chịu ngồi yên, những ngón tay thon dài của anh không ngừng lướt qua tấm lưng mịn màng của cô.
Cơ thể cô không ngừng run lên sau mỗi sự động chạm của anh nhưng lại không dám chống cự bởi vì cô nghe thấy giọng nói vui vẻ của anh vang bên tai: “Ngoan, đừng động đậy.”
“Cậu chủ, tôi vào trong nhé.”
Tô Cẩm Khê cảm giác như tim mình trong lồng ngực như sắp nhảy ra ngoài đến nơi vậy.
Lạy chúa phù hộ không có ai nhìn thấy con ở trong đây.
Cô run sợ đến mức thậm chí không nhận ra tay của mình đang giữ chặt eo của Tư Lệ Đình.
Lâm Vận bước vào phòng bắt gặp vẻ mặt đầy ý cười của Tư Lệ Đình.
Có phải là ông nhìn nhầm rồi không, Tư Lệ Đình mà cũng có lúc cười tươi như thế kia ư?
“Có việc gì?” Nét cười trên mặt của Tư Lệ Đình chỉ thoáng qua chốc lát, rất nhanh anh lại trở về với trạng thái ban đầu.
Lâm Vận không dám mặt đối mặt với anh, chỉ có thể cúi đầu xuống.
Nhưng ai biết được rằng là khi ông cúi mặt xuống thì thấy dưới chân ông là nội y của phụ nữ rơi rải rác dưới sàn nhà.
Đột nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh, ông nhanh chóng chuyển tầm mắt nhìn sang chỗ khác: “À, cái đó, chuyến bay của cậu sẽ cất cánh lúc chín giờ rưỡi.” Lâm Vận đến lời cũng không thể nói trôi chảy như bình thường được.
Trong khi đó hai tay của Tư Lệ Đình vẫn còn ở trong chăn, tự do vuốt ve cơ thể của ai đó.
Khuôn mặt của Tô Cẩm Khê vì hành động đó của anh, cộng với ở trong chăn bí bách mà nhanh chóng đỏ ửng hết cả lên, thấy thế cô liền vươn người cắn một cái lên người anh để cảnh cáo không được làm việc xằng bậy nữa.
Tô Cẩm Khê cắn vào chỗ nhạy cảm trên ngực của Tư Lệ Đình.
“A!”
“Cậu chủ , cậu làm sao thế?” Lâm Vận bạo dạn hỏi anh.
“Đi ra ngoài đi.” Tư Lệ Đình gầm lên làm Lâm Vận bị dọa khiếp suýt chút nữa đã quỳ xuống chân anh như quỳ dưới chân hoàng đế xin tha mạng rồi.
Giây phút cánh cửa được đóng lại, Tư Lệ Đình ngay lập tức chui vào bên trong chăn, rất nhanh bắt được bàn tay bé nhỏ của cô.
“Tô Cẩm Khê, là do em dụ dỗ tôi đấy.”
“Anh… hả?” Trước khi lời nói được cất lên thì làn môi mềm mỏng của cô đã bị anh phía trên chặn lại.
Cửa phòng lại một lần nữa được mở ra: “Cậu chủ, vậy thì lịch trình của hôm nay là…”
“Cút ra ngoài!” Một khuôn mặt đáng sợ kèm theo tiếng gằn giọng có thể so sánh được với quỷ Shura hiện ra từ chiếc chăn bông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...