Dặn dò đại phu lên núi thay Phùng Sanh Hàn khám và chữa bệnh, Quy Ngư Dương liền lập tức bước nhanh hơn quay về nhà.
Vừa vào thính môn, Lương Uyển Ngọc bởi vì y một đêm không về lo lắng không thôi, một đêm chưa chợp mắt chờ y.
Y hổ thẹn vạn phần, tâm lý xấu hổ đến cực điểm.
Nương tử vì y người mang thai, bụng to vất vả lo liệu gia vụ, y lại ở bên ngoài phong lưu, hơn nữa không biết học ai tật xấu, lại cùng...... cùng một cái nam tử có quan hệ kỳ quái, y thật sự rất không nên.
“Tướng công, ngươi đêm qua một đêm không có trở về, hại ta rất lo lắng......” Lương Uyển Ngọc vừa thấy đến y trở về, vội vàng nghênh đón.
Bởi vì thẹn với nương tử của mình, cho nên Quy Ngư Dương ăn nói khép nép giải thích với Lương Uyển Ngọc.
“Thực xin lỗi, nương tử, ta đêm qua bởi vì cùng bằng hữu nói chuyện phiếm, tán gẫu đến khuya, ngủ ở nơi khác, sáng nay mới chạy nhanh gấp trở về, mong ngươi đừng trách.”
Chuyện xảy ra đêm qua không thể nói rõ, cũng hy vọng không hề phát sinh, y đành phải tìm một lý do nói dối.
Chuyện một đêm triền miên cùng Phùng Hàn Sanh, hiện tại Quy Ngư Dương nhớ tới đến đều cảm thấy hoang đường đến cực điểm, chính mình như thế nào có thể đối với hắn......
Cái này không phải là hoang đường thì là trúng tà chứ gì nữa?
“Ta sẽ không trách móc, chính là tướng công ngươi từ trước đến nay luôn nói nơi đi, nhưng tối hôm qua lại không ai biết ngươi đi đâu, bởi vậy ta mới lo lắng ngươi có phải hay không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Lương Uyển Ngọc hai tay vỗ vỗ, vẻ mặt khẩn trương lúc này mới dịu xuống, nhìn thấy y trở về, nàng mới buông tảng đá lớn trong lòng xuống.
“May mắn Bồ Tát phù hộ ngươi không có chuyện gì, ta không bao giờ … có thể chịu được nếu có thêm người xảy ra chuyện......”
Quy Ngư Dương cảm thấy được nàng nói một câu rất quái lạ, gia đình nàng cùng cha mẹ y đã xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, nàng vì sao nói như vậy?
Nhưng y bởi vì chột dạ cũng không có hỏi nhiều, chính là lại nói lời xin lỗi, hơn nữa nói đêm qua thiên nhiệt, y chảy mồ hôi đầy người, cần tắm rửa.
Lương Uyển Ngọc kêu hạ nhân đổ đầy nước ấm vào mộc dũng cho y.
Quy Ngư Dương cởi quần áo, cũng may Lương Uyển Ngọc không có ở đây, bằng không y thật không biết nên giải thích như thế nào về dấu vết trên người.
Trên người y còn có dấu vết đêm qua hoan ái, khi Phùng Sanh Hàn kìm lòng không được ở trên người y lưu lại dấu vết màu đỏ, vô cùng rõ ràng, cũng cho thấy cho đêm qua kịch liệt bao nhiêu.
Nghĩ tới đêm qua, Quy Ngư Dương không khỏi hối hận vạn phần, rồi lại nhớ tới sáng nay y vì Phùng Sanh Hàn mà tẩy rửa thân thể, trên người Phùng Sanh Hàn còn lưu lại hôn ngân do y làm, những điểm màu hồng nằm trên cơ thể trắng như tuyết của y vô cùng mị hoặc lòng người......
“Ta đang nghĩ cái gì vậy?”
Vừa nghĩ đến chính mình lại còn ảo tưởng đến thân thể tuyết trắng của Phùng Sanh Hàn, y dùng hai tay vốc nước làm cho chính mình càng thêm thanh tỉnh.
●●●
Tẩy đi hương vị của Phùng Sanh Hàn ở trên người y, Quy Ngư Dương đứng dậy phủ thêm y vật, mới ra cửa phòng, Lương Uyển Ngọc đã đứng ở đại sảnh chờ y.
“Tướng công......”
Bởi vì chột dạ cùng hổ thẹn, y thầm nghĩ chính mình nên hảo hảo đối tốt với nương tử, hy vọng đừng giống như đêm qua hoang đường vớ vẩn, y nhất định là yêu nương tử, bằng không sao lại cưới nàng?
Không thể tưởng tượng được y đêm qua lại đối với nàng bất trung, y không thể tha thứ cho bản thân, y đối với chính mình cam đoan, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện giống đêm qua nữa, lại càng không đi gặp lại người tên Phùng Sanh Hàn.
“Nương tử, ta hôm nay công sự cũng không nhiều lắm, không bằng ta cùng ngươi mua đồ đi, ngươi tới nơi này đã lâu, ta còn chưa đưa ngươi đi thăm thú nơi này.”
“Nếu như tướng công công sự không vội, người làm vợ đương nhiên nguyện ý.”
Nàng nói vô cùng khách khí, làm cho Quy Ngư Dương nhịn không được bật cười. “Chúng ta thành thân đã được nửa năm, ngươi cũng đã có tiểu oa nhi, sao lại vẫn nói khách khí với ta như vậy, dường như ta giống như là ngoại nhân.”
Lương Uyển Ngọc cúi đầu nắm chặt khăn tay, lại lập tức ngẩng đầu lên cười nói: “Tướng công, ta chính là có tính tình như vậy, ngươi đừng để ý, ngươi nếu không quen như vậy, về sau ta chú ý sửa.”
Lương Uyển Ngọc ôn nhu hiền thục, thiên hạ không còn có người vợ nào tốt hơn nàng, Quy Ngư Dương giữ chặt tay nàng, ở trong lòng mắng chính mình đêm qua phóng đãng không có đức hạnh, hơn nữa thề tuyệt đối không tiếp tục phạm phải sai lầm đêm hôm qua.
Bởi vì y chuyên chú vào việc trách móc bản thân, cho nên vẫn chưa phát hiện, khi y cầm cổ tay Lương Uyển Ngọc, Lương Uyển Ngọc lộ ra ánh mắt không được tự nhiên cùng tuyệt không muốn bị y chạm đến cơ thể.
●●●
Lại qua một tháng, đã là mùa thu, gió thổi đến dẫn theo chút cảm giác mát mẻ, không giống ngày hè nóng bức khó nhịn, sớm muộn gì đều phải mang thêm nhiều hơn một cái y phục.
Ngày này, Quy Ngư Dương lại đến hiệu thuốc đi lấy thuốc dưỡng thai, đại phu biết y yêu thương phu nhân, bởi vậy việc phải tự làm, lúc nào cũng cách vài ngày liền tự mình đến đây lấy thuốc dưỡng thai.
Y thân là huyện quan, nhà có phó tì, nha môn có quan dịch, y lại tự mình đi lấy dược, tướng công ôn nhu đa tình như thế, sớm truyền đi người người đều biết.
Tất cả mọi người nói có thể gả cho Quy Ngư Dương đại nhân, là phúc khí của Quy phu nhân.
Đối mặt với chuyện của Phùng Sanh Hàn, nếu là đại phu mới vừa đề cập tới, Quy Ngư Dương liền lấy cớ đột xuất có công sự lập tức rời đi, không muốn nhiều nghe, hận không thể về sau đừng nghe đến ba chữ Phùng Sanh Hàn.
Bởi vậy khi Phùng Sanh Hàn đột nhiên xuất hiện ở quan nha, làm cho Quy Ngư Dương bị dọa giật cả mình, y tâm tình phập phồng, không biết hắn có phải đến để đề cập đến chuyện ngày hôm đó.
Đêm hôm đó chuyện hoang đường bỉ ổi như thế, có thể nào bị truyền ra ngoài để người khác biết được? Người khác biết được cũng không sao, nếu là bị nương tử dịu dàng của mình biết, nương tử y chẳng phải là sẽ khóc rất nhiều, vì thế y lập tức đuổi người bên ngoài, lưu lại hai người ở phòng khách riêng, để tránh người khác nghe thấy.
“Viếng thăm bản quan có chuyện gì quan trọng sao? Phùng công tử.”
Phùng Sanh Hàn nếu là vì đêm hôm đó đến nói lời xảo trá vơ vét tài sản, y cũng sẽ không để ý đến hắn, bởi vậy y ngay từ đầu đã bày ra kiểu cách nhà quan, muốn khiến hắn biết khó mà lui, ngay cả trà cũng không gọi người dâng.
Phùng Sanh Hàn không lộ ra biểu tình gì, chính là bắt tay dẫn theo bọc nhỏ hướng đến chỗ y, nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay đa tạ đại nhân đã chiếu cố, đây là chút lòng thành của ta.”
Quy Ngư Dương không biết hắn đang đùa cái gì, chỉ thấy hắn quẳng một cục nợ, liền đứng lên muốn đi.
“Đại nhân, ngươi quý nhân có nhiều chuyện quan trọng, ta rời đi trước, không chậm trễ việc của ngươi.”
“Chậm đã, ta xem đây là cái gì rồi hãy đi.”
Không biết trong túi hắn có cái gì, sao có thể khẳng định hắn không bỏ cái gì kỳ lạ vào trong này?
Quy Ngư Dương cởi bỏ túi, bên trong cũng một ít bạc vụn, y nhất thời mờ mịt khó hiểu.
“Làm cái gì vậy?”
Phùng Sanh Hàn cúi đầu, “Ta ở trong này đã vài năm, đại nhân trước đây rất chiếu cố ta, ta khiến đại nhân phí đi không ít bạc, không biết được đại khái đã tốn bao nhiêu, chỉ có thể ước tính, bởi vậy lấy bạc mang đến đây cho đại nhân.”
“Đó là đại phu nhớ lầm, ta không có thỉnh đại phu giúp ngươi xem bệnh, cũng không bắt hắn điều dưỡng thân thể ngươi, bạc này ta sẽ không thu, ngươi cầm lại đi thôi.”
Nhắc tới việc này, Quy Ngư Dương trong lòng nhiều ít có điểm không thoải mái, đại phu thuận miệng nói bậy, Phùng Sanh Hàn nhưng lại thực lấy bạc mang đến, hai người kia quả thực là chẳng thể hiểu nổi.
“Đại nhân, ta không muốn thiếu ngươi nhân tình, chính là với năng lực của ta có thể trả lại cho đại nhân quả thật không nhiều lắm, vẫn là thỉnh đại nhân nhận lấy, ngày sau nếu có nhiều bạc hơn, ta sẽ mang đến nhiều hơn.”
Phùng Sanh Hàn bướng bỉnh như thế, lại nói thành y trước kia thật sự có chiếu cố hắn, làm cho Quy Ngư Dương giận dữ lên, hắn vẫn đau khổ dây dưa, đến tột cùng là tại sao?
Y nói không có chính là không có, vì sao Phùng Sanh Hàn cố tình sống chết kiên trì, dám giả dạng làm như chính mình cùng y có quan hệ.
“Phùng Sanh Hàn, ta trước kia với ngươi không quen biết, như thế nào có thể kêu đại phu đi giúp ngươi điều dưỡng thân mình, chính ngươi có tình nhân, không chuyên nhất si tình, luôn mãi dây dưa với bản quan, ngươi đến tột cùng muốn làm gì? Do bản tính của ngươi hay thay đổi tham lam hư vinh đến như vậy sao?”
Y nói đến thập phần khó nghe, Phùng Sanh Hàn lúc này mới nâng đầu vẫn thấp lên, hai mắt hắn rưng rưng, cơ hồ muốn đem môi cắn đến xuất huyết, cố gắng nhịn nước mắt xuống, thanh âm cũng cứng lên đôi chút.
“Ta vô tình dây dưa trèo cao, là ta hiểu lầm hảo ý ngày xưa của đại nhân, nhưng là cho dù đại nhân hôm nay có nghĩ ta là người lạ, ngươi tại sao lại nói ra đả thương người như vậy, ngươi không nghĩ tới cân nhắc lễ nghĩa sao?”
Người này bắt đầu mang sách vở ra giáo huấn y, Quy Ngư Dương giận dữ, quả thực là không biết xấu hổ, y đối với hắn khách khí, cũng không có nghĩa là hắn có thể làm càn như vậy.
Quy Ngư Dương gầm nhẹ nói: “Ngươi lại có thể nói đến lễ nghĩa làm người, ta nhiều lần hảo ngôn muốn kết giao, ngươi lại hé ra bộ mặt khinh nhân, cùng đại phu ám địa nói bậy bảo ta giúp ngươi điều dưỡng thân thể, ngay cả đêm hôm đó, đều là ngươi thừa dịp sinh bệnh đối với ta yêu thương nhung nhớ, ngươi bảo ta phải nói chuyện lễ nghĩa với ngươi?”
“Quy Ngư Dương, ngươi không cần khinh người quá đáng!”
Nghe y đem chính mình nói đến thấp hèn như vậy, còn nói mình yêu thương nhung nhớ, bịa đặt nói dối, Phùng Sanh Hàn vừa tức lại uẫn, đêm hôm đó quả thực là hắn chủ động, nên hắn không thể phủ nhận.
Chính là hắn khi đó thần trí không rõ, vừa thấy Quy Ngư Dương tại bên người, còn tưởng rằng hắn lại nhớ tới thời gian ngày xưa ngọt ngào, ngay cả khi là y làm sai, y cũng không nên đem chuyện đêm hôm đó nói đến khó như vậy.
“Ngươi nói ta khinh người quá đáng, ta còn cảm thấy được ta nói thật sự khách khí, thân là người dân, ngươi không đem bản quan xem ở trong mắt, cuồng ngạo tự đại, tự cho là đúng, thân là tình nhân, ngươi lại sau lưng người mang ý đồ câu dẫn ta, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì? Ngươi hoang dâm vô sỉ như vậy, cẩn thận dẫn lửa tự thiêu.”
“Ngươi......”
Quy Ngư Dương càng nói càng khó nghe, khó nghe đến mức mặt Phùng Sanh Hàn hết xanh rồi lại trắng, hắn một mạch đứng lên, phất tay áo rời đi, Quy Ngư Dương đâu chịu cho hắn rời đi như vậy, y lạnh giọng ra mệnh lệnh.
“Đứng lại, đem bạc của ngươi đi.”
Phùng Sanh Hàn quay đầu, khuôn mặt vẫn còn trắng, nhưng là ánh mắt cực kỳ kiên quyết, “Không, ta nói phải còn chính là còn, ta không muốn thiếu ân tình của ngươi.”
Quả thực là tú tài gặp được binh, có lý không nói rõ, Quy Ngư Dương cầm lấy túi bạc, trực tiếp nhét vào trong lòng hắn, thanh sắc câu lệ.
“Tiền của ngươi ta không muốn lấy, nói như vậy đủ rõ ràng minh bạch chưa.”
Y vũ nhục làm cho Phùng Sanh Hàn hé ra mặt từ xanh biến thành trắng.
Hai người đang tranh chấp tôi tớ đi vào phòng khách, bẩm báo nói: “Đại nhân, phu nhân đi đến quan nha, nói mang canh gà muốn cho đại nhân bổ thân.”
Quy Ngư Dương không nghĩ để ý tới Phùng Sanh Hàn, vẻ mặt vui mừng hướng trước cửa nghênh đón.
“Nhanh lên thỉnh phu nhân tiến vào, đừng làm cho nàng bên ngoài trúng gió.”
Phùng Sanh Hàn toàn thân run rẩy, ngày ấy Quy Ngư Dương vừa trở về, hắn đứng xa xem qua Quy Ngư Dương giúp đỡ nương tử y hạ kiệu, hắn chưa từng thấy y ôn nhu như vậy.
Nàng dung mạo thượng khả, không phải là thiên tiên tuyệt mạo, nhưng là khí chất dịu dàng, tươi cười xinh đẹp, vừa thấy đã biết nàng thập phần ôn nhu thiện lương, nếu hắn cùng Quy Ngư Dương là bằng hữu bình thường, chỉ sợ cũng cho rằng nàng rất thích hợp làm Quy phu nhân.
Hắn trắng mặt, khi Lương Uyển Ngọc lướt qua đối mặt với hắn, sẽ không run mà chạy nhanh rời đi nha môn, ngực đau đớn không giống bình thường.
Chịu đựng lệ nhiệt, không muốn đang ở ngoài đường mà khóc lên thất thanh, Phùng Sanh Hàn hai ba bước cố gắng đi nhanh lên núi, vừa đến nơi không người, liền khó có thể tự ức bị thương thêm được nữa.
Quy Ngư Dương ôn nhu đối với thê tử, hắn nhìn ra được đó là thiệt tình chân ý, tựa như trước kia y cũng là như vậy đối với hắn, chẳng qua vật đổi sao dời, nhân sự toàn phi, hắn không còn là người mà y yêu thương nhất nữa.
●●●
“Đại nhân, đây là bao thuốc của ngài.”
Tiếp nhận thuốc dưỡng thai do đại phu đưa, Quy Ngư Dương rời đi.
Đại phu đi ra quầy, đi vào phía trước, có điểm lo lắng nói: “Đại nhân, ngài có biết chuyện Phùng công tử sắp chuyển đi không?”
Quy Ngư Dương trước kia từng nghe hắn nói qua, dường như là muốn về nhà, huống hồ y hiện tại lại không muốn nghe thấy tên hắn, đại phu hỏi, hắn đành phải miễn cưỡng trả lời.
“Có nghe qua.”
“Y vài ngày nữa sẽ chuyển đi, trước khi đi còn hướng ta nói lời từ biệt.”
Quy Ngư Dương sửng sốt một chút, chuyện này y thật không biết, trách không được hắn hôm trước lấy tiền đưa đến nha phủ cho y, chẳng qua bị y thoá mạ một chút. (Yui: ừ thì “một chút”. Nói nghe mún giết người kinh khủng.)(Hầu lão: à vâng, ta thật nản á, truyện gì mà thê với thảm, từ đầu chí cuối chỉ toàn nước mắt…TT^TT)(Lynn: mình đã nói, ăn xong là phủi mông chạy cho lẹ màh, miệng còn ăn nói độc địa, đáng khinh!)
“Thật sao? Y đã chuyển đi rồi ư?”
“Đại nhân, y không có người thân thì sao có thể quay về?”
Quy Ngư Dương lại giật mình sửng sốt một chút, “Ta nghe nói hắn là thiếp sinh, trong nhà còn có cha cùng mẹ kế không phải sao?”
Đại phu vội vả xua tay, nói bí mật mà người khác không biết.
“Đại nhân có điều không biết, bà con của tiểu nhân cùng y là đồng hương, biết được rất rõ ràng, hắn tuy là đại phòng sở sinh (ta nghĩ là vợ lớn sinh), nhưng là trong nhà đều là mẹ kế y cầm quyền, mấy năm trước tìm lý do đưa y trục xuất, mấy năm nay cha y lại đã chết, y trở về cái nhà kia là rất nguy hiểm, nữ nhân kia âm hiểm thật sự, tranh tài sản vô cùng lợi hại, y hiện tại chẳng những là có nhà mà về không được, lại còn hai bàn tay trắng.”
Quy Ngư Dương mơ hồ đoán được thân thế hắn đáng thương, nhưng là không nghĩ tới lại thê thảm như vậy.
Đại phu hạ giọng, tựa như sợ người khác biết chuyện này, ngược lại phá hủy thanh danh Phùng Sanh Hàn.
“Nghe nói đứa con của mẹ kế y, bình thường không lo chính nghiệp, ăn chơi đàng điếm, có ngày uống rượu, còn muốn xông vào phòng Phùng công tử làm chuyện xằng bậy, bởi vậy mẹ kế hắn mới thừa cơ đem Phùng công tử đuổi đi, chỉ sợ bại hoại nề nếp gia đình.”
Đại phu nói thật không thể tưởng tượng, làm cho Quy Ngư Dương không dám tin.
Đại phu càng nói càng lo lắng, Phùng công tử nhân tài xuất sắc, cũng không thể làm gì có hại đến hắn.
“Đại nhân, Phùng công tử nếu là nữ nhân, chỉ sợ sớm bị đệ đệ cầm thú của y nhúng chàm, y tuy là nam nhân, bộ dạng mềm yếu, sợ không chịu nổi bạo lực, nghe nói đệ đệ y mấy ngày gần đây phái người tìm kiếm y, ta xem đấy không phải dấu hiệu tốt.”
“Chờ...... Chờ một chút, đại phu, ý của ngươi là nói đệ đệ y thèm muốn sắc đẹp của y?”
Quy Ngư Dương chấn kinh rồi hồi lâu, mới hiểu hết ý tứ trong lời nói của đại phu, chuyện này không khỏi vớ vẩn đến cực điểm, bọn họ hai người đều là nam, nói sao còn có huynh đệ huyết thống quan hệ, không ai hoang đường đến mức này.
Đại phu vội vàng gật đầu, nói càng cẩn thận.
“Y ở tại nơi này hẻo lánh, ta cũng không đối với ai nói y đang ở nơi này, đệ đệ y hẳn cũng là nhất thời hứng khởi, nếu là tiếp qua một đoạn thời gian, có thể sẽ không có việc gì, chính là y cố tình chuyển đi, còn nói phải đi về bái tế cha mẹ, đại nhân, y đây là dương nhập hổ khẩu (dê vào miệng cọp), thập tử nhất sinh a.”
“Đại phu, ta không hiểu......”
“Đại nhân, Phùng công tử xưa nay kính trọng ngài, chỉ cần ngài mở miệng, y nhất định nghe theo lời ngài nói mà lưu lại đây nửa năm, chờ ngày có thể lại về nhà, cũng không biết có hay không nhiễm bệnh, y không nên để đệ đệ bắt được, nếu là bị hắn chạm vào chẳng phải là hay ho gì, huống chi Phùng công tử kia tính tình quật cường, thà rằng chết, cũng không nguyện chịu nhục, không phải càng thêm bất ổn......” Đại phu thở dài một hơi.
Quy Ngư Dương cảm thấy được đại phu nói quá mức khó có thể tưởng tượng, quả thực là lo sợ không đâu, y cười vài tiếng, không đem sự lo lắng của đại phu để trong lòng.
“Đại phu, không có khả năng, ngươi nói trái với luân thường, không có khả năng sẽ có chuyện như vậy.”
Đại phu thấy y không tin, còn chê cười, không khỏi tức giận.
“Đại nhân, tại sao ngài có thể xem chuyện này như trò đùa, đợi người ta chết đi, ngài mới hối hận hôm nay không có nghe lời ta nói sao? Xem dân như con không phải là chuyện mà ngài xem trọng sao? Ngài hôm nay chỉ cần nói vài ba câu, không cần tiêu phí công phu gì, khuyên y vài câu ngài cũng không chịu.”
Đại phu thanh âm dữ dằn lên rất nhiều, “Ta là muốn tốt cho y mới nói, đệ đệ y ở xóm cô đầu uống rượu nói, không biết Phùng công tử ở trên giường có tư vị gì, ta nói còn nho nhã, hắn nói hạ lưu cực kỳ, ta biết hương tịch (quê quán) Phùng công tử, ngươi tùy tiện đi hỏi thăm xem có phải như vậy hay không?”
Đại phu tức giận đến viết tên hương tịch của Phùng Sanh Hàn ném vào người của Quy Ngư Dương.
Nguyên bản Quy Ngư Dương cảm thấy chuyện này là do đại phu tự tưởng tượng, nhưng nhìn hắn nổi giận như vậy, y trấn an một chút.
“Được rồi, đại phu, ta sẽ phái người đi thăm dò, nếu là thật, ta sẽ lên núi bảo hắn trụ lại nửa năm, như vậy không phải tốt sao?”
Đại phu nghe vậy lúc này mới tiêu khí, còn hướng hắn kể lại công đạo, đừng làm cho Phùng công tử biết loại chuyện hạ lưu này, chỉ cần kiếm cớ nói hắn lưu lại, bằng không chẳng phải là ô uế lỗ tai Phùng công tử.
Quy Ngư Dương đành phải nói lại vài lần, mau chóng rời đi, để tránh bị tự tìm phiền não, bị đại phu nói làm cho lỗ tai cũng phát đau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...