Mặc cho Nam Chánh Hiên có nói hẹn sẽ gặp lại, Cửu Y chẳng hề để tâm, theo nàng thấy một người như Nam Chánh Hiên vừa bận rộn vừa có nhiều bạn bè quý tộc, nào sẽ nhớ tới một người bình thường như nàng.
Thế nhưng, không biết vô tình hay cố ý, mỗi lần Cửu Y ra ngoài xử lý công việc đều đụng mặt Nam Chánh Hiên. Từ bất ngờ ban đầu, dần dà Cửu Y cảm thấy thật phiền toái. Nàng chẳng có chủ đề gì để nói với Nam Chánh Hiên, còn hắn đã nói không để ý xích mích cũ, không để thuộc hạ làm phiền nàng nhưng hắn cứ lẽo đẽo sau lưng nàng như vậy vừa khiến nàng không thể thoải mái làm việc vừa chịu bao ánh mắt tò mò, ganh ghét của người khác thì có khác gì gây chuyện cho nàng đâu.
Đến một ngày Cửu Y thật sự chịu hết nổi, giận dữ nói:
– Thất hoàng tử, ngài không có việc gì làm sao, ta không dám làm mất thời gian của ngài mãi đâu.
Nam Chánh Hiên như không nhận ra ý đuổi khéo trong lời nói của Cửu Y, cười cười bảo:
– Ta không bận như nàng tưởng đâu, cứ an tâm đi.
Cửu Y trợn trắng mắt, chán nản nhìn trời.
Dù không muốn nhưng Cửu Y vẫn phải làm mặt ác nói:
– Ngài không bận nhưng ta rất bận, ngài muốn tìm người chơi chung sao không tìm những bằng hữu của ngài đi.
Những hồ bằng cẩu hữu đó nhất định sẽ vui tới chết luôn đó, theo sau lưng nàng gì cơ chứ.
Nam Chánh Hiên thu lại nụ cười, thành thực hỏi:
– Ta đã làm phiền tới nàng sao?
Cửu Y rất muốn gật đầu nhưng vẫn còn tự chủ cười giả lả:
– Ta làm sao dám nói ngài phiền phức chứ. Chỉ là ngài thấy đó, thật sự ta rất nhàm chán mà, thật không có khả năng phụng bồi ngài đâu…
Nam Chánh Can lại nói:
– Nhưng ta thấy rất vui mà.
Cửu Y bất lực, trong thời đại này, ở tuổi mười sáu, mười bảy, Nam Chánh Hiên đã được xem là trưởng thành, là một nam nhân rồi nhưng đối với một người sống hai đời như Cửu Y, trong mắt của nàng, hắn vẫn như đứa con nít còn hôi sữa, thân là kẻ lớn tuổi hơn, nàng không nên ức hiếp, ruồng rẫy hắn.
Thấy Cửu Y không nói nữa, Nam Chánh Hiên lại hỏi:
– Nàng phải thường xuyên ra ngoài làm việc như vậy là do Nam Chánh Can bắt nàng làm hay sao?
Cửu Y liền dâng cao đề phòng nhìn Nam Chánh Hiên.
…
Cùng lúc đó, có một người từ xa trở về.
– Điện hạ.
Hữu Thiện nhanh chóng bước tới hành lễ khi nhận được tin Nam Chánh Can đã trở về. Nam Chánh Can từ trên lưng ngựa nhảy xuống đất. Hắn lúc này bận một thân vải thô, tối màu, vì đường xa y phục sớm đã trở nên dơ bẩn, chính hắn cũng không giấu được sự mệt mỏi trong ánh mắt.
Lần này hắn rời khỏi kinh thành đã hơn một tháng, trong hoàng cung kia nên sớm trở về kẻo lộ tung tích nhưng hắn vẫn không nhịn được mà ghé sang nơi này cốt muốn trông thấy Cửu Y một chút mới hồi cung. Nào ngờ, đã nghe Hữu Thiện nói:
– Cửu Y cô nương hiện không có trong nhà, nàng đã ra ngoài xem xét các cửa hàng rồi.
Nghe vậy, Nam Chánh Can không khỏi mất mát nhưng liền trở lại như thường, Cửu Y cố gắng như vậy cũng vì hắn, hắn có gì để phàn nàn chứ. Chỉ là thật đáng tiếc, thật rất nhớ.
Trời đã ngã về chiều, chậm trễ nữa sẽ không kịp cửa cung, Nam Chánh Can định đi luôn thì Hữu Thiện lại nói tiếp:
– Điện hạ, ta có chuyện này muốn báo cáo.
– Chuyện gì?
– Là về Nam Chánh Hiên!
Nam Chánh Hiên? Nam Chánh Can chẳng chút thích thú với cái tên này, cũng chẳng muốn vừa trở về đã nghe những chuyện không thích.
– Nam Chánh Hiên mấy ngày gần đây luôn viện cớ tiếp cận Cửu Y cô nương, thuộc hạ vẫn chưa điều tra được mục đích của hắn là gì.
Nam Chánh Can nghe vậy liền đứng sững lại, quay đầu lại nhìn Hữu Thiện với ánh mặt lạnh căm căm:
– Ngươi nói gì?
Chẳng đợi Hữu Thiện trả lời, Nam Chánh Can lần nữa phóng lên ngựa biến mất trước tầm mắt của mọi người.
…
Cùng lúc đó, Cửu Y tràn ngập đề phòng, nghi ngờ hỏi Nam Chánh Hiên:
– Ngài theo dõi ta?
Vẫn là nàng quá ngây thơ sao, không tới mức một mất một còn thì Nam Chánh Hiên vẫn là đối thủ của Nam Chánh Can, chẳng lẽ hắn nghe ngóng được tin tức gì muốn thông qua nàng điều tra Nam Chánh Can sao?
Nam Chánh Hiên thấy Cửu Y nghi ngại nới rộng khoảng cách với mình, trong lòng không tránh khỏi chua xót. Dù hắn có thật lòng đối đãi với nàng vẫn không cách nào so sánh được với địa vị của Nam Chánh Can trong lòng nàng. Vừa gặp một chuyện nhỏ, nàng liền chọn đứng về phía Nam Chánh Can, thực tâm bảo hộ hắn.
Dù vậy, Nam Chánh Hiên vẫn nói:
– Ta không cố ý! Ta chỉ muốn biết tình hình hiện tại của nàng, muốn bảo vệ nàng, nhưng cũng vì vậy mà vô tình phát hiện vài điều…
Từ trước tới giờ ai cũng xem Nam Chánh Can là kẻ bất tài, vô dụng, chỉ biết động tay động chân, chính vì vậy mà bị hắn qua mặt làm biết bao việc sau lưng. Những ngày theo chân Cửu Y, ban đầu Nam Chánh Hiên cũng không quá chú ý nhưng dần dà hắn nhận ra những cửa hiệu mà Cửu Y lui tới đều có những điểm lạ kỳ. Tìm hiểu một phen, hắn có ý nghĩ những cửa hiệu có thể nào chính là của Nam Chánh Can lập ra? Bây giờ thấy biểu hiện của Cửu Y thế này, Nam Chánh Hiên tự nghĩ bản thân đã đoán đúng rồi. Nam Chánh Can quả nhiên không vô tâm như mọi người vẫn tưởng. Bao nhiêu năm qua, tất cả mọi người đã bị vẻ bề ngoài của Nam Chánh Can qua mặt. Hắn lại có suy nghĩ nếu Nam Chánh Can bí mật tạo được bao nhiêu đó cơ ngơi liệu có còn những thứ bí mật khác hay không?
Chỉ là khi biết được chân tướng, Nam Chánh Hiên cũng không mảy may có suy nghĩ gì. Hắn biết Nam Chánh Can phí nhiều công sức tạo dựng sự nghiệp như vậy chắc chắn không khỏi liên quan đến việc giành ngai vị sau này. Nhưng điều đó không liên quan đến Nam Chánh Hiên hắn, hắn không quan tâm đến ngai vàng kia, cũng chẳng quan tâm ai sẽ trở thành hoàng đế, hắn thật sự không có hứng thú tranh giành. Đáng tiếc cho đại hoàng tử Nam Chánh Thuần không biết điều đó, cứ xem Nam Chánh Hiên là đối thủ một mất một còn, uổng phí công sức. Đáng buồn cho Luyến Phi và cả Ngô thừa tướng, một phen hoài công vô ích khi đặt cược tất cả lên Nam Chánh Hiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...