Việc Hoàng hậu muốn Chu Hoàng Sa trở thành thê của Nam Chánh Can không lan truyền ra ngoài, Hoàng hậu không muốn sớm gây xích mích với Chu gia, còn Chu Hoàng Sa, con cờ đã bị bỏ qua càng không nhiều lời, nếu để lộ ra, biết mình bị thất sủng, Chu gia sẽ bênh vực nàng hay sẽ bỏ mặc nàng luôn? Chu Hoàng Sa không dám đánh cược, huống hồ cả hai bên đều không phải lựa chọn mong muốn của nàng.
Vì có ý gán ghép Chu Hoàng Sa và Nam Chánh Can, Hoàng hậu gần đây càng triệu gọi Chu Hoàng Sa vào Cung nhiều hơn. Nhìn bề ngoài thì có vẻ Chu Hoàng Sa đang được ân điển nhưng chẳng ai biết mục đích thực sự của Hoàng hậu. Cảm thấy thời cơ đã tới, ngày đó, Hoàng hậu mở miệng nói Chu Hoàng Sa thay bà mang lễ vật sang Điện Học Cẩn ban thưởng.
Liên Liên càng nhìn Hoàng hậu làm càng càng tức tối thay chủ nhân của mình. Chu Hoàng Sa đương nhiên nhìn thấy, liền cau mày bảo:
– Liên Liên.
Liên Liên liền nhớ ra mình đang ở trong Cung, không thể tùy tiện để liên lụy đến Chu Hoàng Sa nên liền thu liễm lại thái độ, dù vẫn ấm ức không thôi.
Đây là lần đầu tiên Chu Hoàng Sa đến Điện Học Cẩn cũng là lần đầu tiên Điện Học Cẩn có ngoại nhân đến thăm.
Trái với suy nghĩ của Chu Hoàng Sa, Điện Học Cẩn rất bình dị, rất thanh bình. Không có bày trí sa hoa, không có oán khí như bao nơi khác trong Hoàng cung. Lúc đầu, những cung nhân hầu hạ trong Điện Học Cẩn rất khiếp sợ với thanh danh của Nam Chánh Can nên nom nóp lo sợ không ngừng. Sau một thời gian dài hầu hạ, họ cũng nhận ra Nam Chánh Can không như lời đồn bạo ngược, thích đánh đập, tàn sát cung nhân. Ở đây, chỉ cần làm xong bổn phận của mình, không có người chỉ trích, bắt lỗi, còn vị Hoàng tử Nam Chánh Can kia càng không mấy khi gặp được, nên dần dà bọn họ cũng bỏ qua sự sợ hãi, cảnh giác trong lòng. Tuy vậy, việc Nam Chánh Can không được Hoàng đế Diên Khánh là sự thật không thể thay đổi, nên trong đám cung nhân, vẫn có nhiều người mang tâm lý muốn tìm một chủ nhân lợi hại, có nhiều ích lợi hơn, nên những năm qua, số cung nhân trong Điện Học Cẩn thay đổi không ít, những người được điều đến nơi khác cũng không có lòng muốn thanh minh cho Nam Chánh Can, nên vô tình trung, người ngoài vẫn nghĩ Điện Học Cẩn là nơi hang hùm, nước độc.
Nghe Hoàng hậu cho người tới tặng quà, Cửu Y không trốn được cũng bước ra xem. Chu Hoàng Sa thấy trong Điện Học Cẩn lúc này chỉ có quản sự cùng cung nữ thì thoáng thất vọng vì không gặp được Nam Chánh Can trong lời đồn kia.
Cửu Y khá tò mò với Chu Hoàng Sa, tiểu thư hàng thật giá thật mà nàng đầu tiên được thấy, không biết nàng ta có khí chất uy nghiêm lại thùy mị, nết na trong những gì miêu tả về một tiểu thư quý tộc mà nàng đã từng đọc qua không.
Chẳng mấy chốc, Chu Hoàng Sa đã chú ý tới Cửu Y, dù Cửu Y vẫn mặc y phục cung nữ, nhưng từ vị trí đứng, lại thêm bộ dáng không chút e dè sợ hãi như các cung nhân khác, Chu Hoàng Sa đoán địa vị của Cửu Y ở Điện Học Cẩn hẳn phải rất đặc biệt.
Lần đầu tiên trong bao nhiêu năm, Điện Học Cẩn được vinh quang có được sự ân sủng của Hoàng hậu, Hồ quản sự không khỏi tiếp đón niềm nở đặc biệt với Chu Hoàng Sa, khách sáo mời nàng ở lại uống chén trà, cũng lấy rất làm tiếc vì Nam Chánh Can hiện đi vắng không có ở nhà. Nhiệt tình đó đương nhiên Chu Hoàng Sa không từ chối, nàng đang rất muốn tìm hiểu thêm về Điện Học Cẩn và Nam Chánh Can thần bí kia.
– Người này là…
Chu Hoàng Sa nhìn Cửu Y mà lấp lửng hỏi. Hồ quản sự biết ý liền giới thiệu:
– Nàng gọi là Cửu Y, là cung nữ hầu hạ Ngũ hoàng tử.
Cửu Y nghe tới tên mình thì ngạc nhiên, luống cuống hành lễ với Chu Hoàng Sa:
– Chu tiểu thư mạnh khỏe.
Chu Hoàng Sa thu hết biểu tình, hành động của Cửu Y vào mắt, qua âm thầm quan sát còn nhận ra nhiều điều đáng chú ý khác. Cử chỉ của Cửu Y có vẻ luống cuống, không phải vì sợ mà vì không có thói quen, thường ngày nàng chẳng mấy khi hành lễ? Kể cả đối với Nam Chánh Can? Sắc mặt Cửu Y đầy đặn, no đủ chứng tỏ cuộc sống thường ngày rất thoải mái, chưa từng bị hà khắc, quần áo tuy cùng kiểu dáng với những cung nữ khác nhưng chất liệu y phục thì tốt hơn rất nhiều, không khó nhận ra điều là những loại vải hiếm có, mất không ít tiền. Không những vậy, bàn tay mười ngón còn vô cùng mượt mà, không hề giống các cung nhân khác. Quan trọng nhất, thái độ của Hồ quản sự đối với Cửu Y rất khách khí, không như đối với hạ cấp… Càng lúc Chu Hoàng Sa càng không tin Cửu Y chỉ là một cung nữ bình thường.
…
– Hoàng hậu ban thưởng?
Tối đó, khi nghe Cửu Y nói lại Nam Chánh Can cũng có vẻ ngạc nhiên không kém.
Cửu Y gật gật đầu, phần thưởng kia gồm có vàng bạc cùng một ít đồ thủ công rất đặc sắc, những thứ đồ cổ đắt tiền này khiến Cửu Y tò mò không nhịn được mà lấy xem mấy lần. Còn với Nam Chánh Can, hiện tại hắn đã tự lập, có thể tự kiếm ra tiền, còn kiếm không ít tiền nên chút vàng bạc kia, hắn không để vào mắt. Còn những đồ mỹ nghệ kia, vì hắn đang che giấu tiềm lực nên không muốn phô trương, sống theo quy chế trong Cung, cho gì xài nấy nên đồ bày trí trong Điện Học Cẩn khá nghèo nàn. Cửu Y cũng chẳng mấy khi nhìn thấy những thứ tinh xảo kia. Nam Chánh Can nói:
– Nếu thích thì nàng giữ chơi đi.
Cửu Y nghe vậy thì bỏ đồ trên tay xuống, tỏ vẻ không thèm.
– Đây là đồ Hoàng hậu cho ngươi, làm sao ta có thể lấy được.
– Đồ đã cho ta rồi thì là của ta, ta muốn cho ai lại không được. Huống hồ đồ của ta cũng như đồ của nàng, nàng cầm lấy thì sao.
Cửu Y nghe Nam Chánh Can đường hoàng nói như vậy thì không khỏi đỏ mặt, lại tỏ ra giận dữ che giấu xấu hổ của mình:
– Hừ hừ, đây là do ngươi nói đó nha. Ngươi đúng là tên phá của, đồ quý giá như vậy cũng có thể tùy tiện cho qua, để ngươi quán lý chắc ngươi bỏ sạch cả gia sản cũng không biết. Bởi vậy, cứ để ta quản lý thay ngươi đi.
Nam Chánh Can cười càng nhiều, đến cả đôi mắt cũng cong lên.
– Nàng đương nhiên là người quản lý toàn bộ rồi.
Vừa nói vừa tự nhiên vuốt vuốt đầu của Cửu Y, trong đáy mắt đầy nuông chiều, yêu thích. Đáng tiếc, Cửu Y thần kinh thô, dù cảm thấy là lạ nhưng không giải thích được nguyên do vì cái gì.
Nam Chánh Can lại nói:
– Sang năm, ta đã tới tuổi xuất Cung tự lập phủ riêng. Đến lúc đó, cuộc sống sẽ dễ chịu hơn bây giờ nhiều.
Có phủ riêng, không chịu sự kiềm kẹp, hắn có thể tự do sắp xếp trên dưới theo ý mình, cũng cho Cửu Y cuộc sống tốt đẹp hơn chứ không phải khắp nơi đề phòng như hiện giờ.
Thế là, còn mấy ngày nữa, Nam Chánh Can được mười lăm tuổi, tới tuổi trưởng thành rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...