Cửu Môn Ký Sự

Không biết có phải đột nhiên trong phòng xuất hiện một cái máy lạnh hay không, mà không khí giữa năm người đột nhiên lạnh đi.

Bất quá, hiện tại Trương Tiểu Ngũ cũng hiểu được vì sao gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Trương Tiểu Ngũ đều không lộ ra một nụ cười, và vì sao nó lại chắc chắn ba ba và cha sẽ tìm được nó —— Nhìn gương mặt lãnh nghiêm của Muộn Du Bình và Ngô Tà có thể vui cười với bất kì ai thì biết.

Y nhìn nhìn Trương Tiểu Tà đối diện vẫn lộ ra biểu tình thản nhiên như cũ, nhưng y không hiểu sao có thể cảm nhận được niềm vui khó che giấu của Tiểu Tà khi gặp lại được song thân lần nữa, lúc Ngô Tà ngồi xổm xuống ôm hôn đứa nhỏ, cùng với ánh mắt ấm áp của Muộn Du Bình nhìn bọn họ. Tuy rằng y vẫn còn nhỏ, nhưng vẫn có cảm giác mất mác cha mẹ. Cho dù hiện giờ nghe có người gọi y là ông nội, lại vì tuổi còn quá nhỏ mà căn bản không thể cảm nhận niềm vui từ quan hệ trưởng bối.

Từng biểu cảm thất vọng của Trương Tiểu Ngũ đều lọt vào mắt Ngô Tà, cậu nghĩ nghĩ, cắn chặt răng, bổng nhiên quay đầu nói với Muộn Du Bình: “Tiểu Ca, chúng ta có thể........ ”


Lời còn chưa dứt, liền thấy Muộn Du Bình chăm chú nhìn mình lắc lắc đầu, đồng thời thanh âm lạnh lùng của Trương Khải Sơn lại vang lên bên tai: “Không được.”

Trong lòng Ngô Tà thầm nói đây chính là người duy nhất mang cùng huyết thống với cậu ở Trường Sa, muốn dẫn ông nội của mình đi chẳng lẽ phải đợi mấy người cho phép? Nhưng cậu tự nhiên hiểu được hậu quả của việc làm này là gì, chỉ đành thở dài nói: “Tôi muốn dẫn ông đi xem trước cuộc sống nửa đời sau của ông ở Hàng Châu cũng không được?”

Trương Khải Sơn nghe vậy tựa hồ sợ run một chút, hắn giương mắt nhìn Ngô Tà, lại nhìn nhìn Muộn Du Bình, gật gật đầu nói: “Trương Khởi Linh đời kế? Được! Về sau có thể có cơ hội gặp cậu thêm một hai lần. Nhưng sẽ không gặp lại cậu nữa, bất quá, một lần là đủ rồi.”

Nửa câu sau là hắn quay đầu nói với Ngô Tà.


Ngô Tà sửng sốt, muốn nói thêm một hai câu lại như nghẹn ở yết hầu, cuối cùng lại nói: “Tôi sẽ viết chuyện xảy ra lần này vào cuốn ‘Đạo mộ bút ký’ của ông nội.”

Trương Khải Sơn bỗng nhiên hào khí nở nụ cười, xoay người đưa tay ôm Tiểu Ngũ vào ngực, đứng dậy đi đến trước mặt Ngô Tà, nói: “Từ biệt trước khi đi đi.”

Con hơn cha là nhà có phúc.

Lúc Trương Tiểu Tà không nói gì ngẩng đầu liếc nhìn cha mình một cái, Muộn Du Bình bỗng nhiên tâm linh cảm ứng cúi đầu nhìn vào mắt nó, sau đó cũng xoay người ôm lấy đứa bé có gương mặt của anh nhưng lại có ánh mắt của Ngô Tà này —– Mặc dù anh sống lâu và gánh vác nhiều chuyện đến mất quên đi hỉ nộ ái ố của bản thân, nhưng tình yêu của anh dành cho đứa trẻ này không ít hơn bất kì ai. Muộn Du Bình chưa từng để ý người khác có biết chuyện đó hay không, may mắn chính là, hai người mà anh quan tâm nhất đều biết. Ngô Tà biết, đứa trẻ này cũng biết.

Lúc nhìn thấy hai đứa trẻ bằng tuổi được ôm trước mặt mình, nhìn thấy hai gương mặt nhỏ nhắn một lãnh tuấn một thanh tú nhưng đều vô cùng trẻ con, Ngô Tà bỗng nhiên có loại xúc động muốn khóc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui