Cửu Lục Trầm Chu

Cầm Nhạc Vũ cũng không cảm thấy bất ngờ với chuyện Thẩm Hoài Ngôn tìm mình.

Chỉ là thời gian anh tìm đến nhanh hơn cô dự tính một chút.

Mấy ngày không thấy, người đàn ông trước mắt vẫn một thân quần áo chỉnh tề, chỉ có khuôn mặt thoạt nhìn đầy vẻ mỏi mệt. So với ngày anh không mời mà tới đó, nhìn thoáng qua quả thật là khác nhau  rất nhiều.

Bên trong tiệm cà phê được bày trí tinh tế với tiếng nhạc dịu nhẹ. Hai người một câu cũng không nói, dùng ánh mắt đấu nhau. Tuy nhìn không ra biểu cảm của Thẩm Hoài Ngôn nhưng có thể thấy trong mắt của anh đều là địch ý.

Cầm Nhạc Vũ rất nhanh liền đã từ giữa trận.

Cô bất động nhìn ly cà phê truớc mặt, mỉm cười giữ khoảng cách với Thẩm Hoài Ngôn. Tự nghĩ là tốt bụng mà nhắc nhở anh: “Thẩm tiên sinh nếu muốn tìm ra câu trả lời ở chỗ  tôi, sợ là không có kết quả gì đâu.”

Thẩm Hoài Ngôn khoanh hai tay đặt trên bụng, sau một lúc, bộ dáng mười phần thích ý: “Không thử xem thì làm sao biết được chứ.”

“Tùy anh thôi.”

Thẩm Hoài Ngôn cười, hỏi: “Cầm tiểu thư không uống cà phê, là sợ tôi bỏ độc vào sao?”

“Tôi không uống những thứ này.”

Thẩm Hoài Ngôn cười cười lắc đầu, kéo ly cà phê trước mặt về phía mình, bỏ thêm một chút sữa và đường, ưu nhã khuấy nhẹ.

“Cầm tiểu thư, tôi là người làm kinh doanh” Thẩm Hoài Ngôn dù bận vẫn ung dung, lúc này phát huy đầy đủ bản chất của một người kinh doanh, “Theo đuổi lợi ích tốt nhất, đối với tôi và cô đều có lợi cả.”


Cầm Nhạc Vũ nghe anh chậm rãi nói: “Việc buôn bán của cha cô đã xảy ra một ít vấn đề, mà tôi, vừa may có thể giúp được cho cô.”

Cầm Nhạc Vũ nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo kia rốt cục cũng xuất hiện một biểu cảm khác, làm cho Thẩm Hoài Ngôn cảm thấy phấn khích, “Anh điều tra tôi?”

“Vô tình nghe được chuyện của Cầm tiên sinh, vô ý mạo phạm, xin lỗi.”

Hay cho một  câu vô ý mạo phạm.

Cầm Nhạc Vũ nhìn anh nhấp một ngụm cà phê, nhìn khuôn mặt đối diện trông quen thuộc đến đáng sợ kia, cô muốn cười to cực kỳ. Mặc cho mọi người đồn rằng thiếu gia nhà họ Thẩm thông minh lợi hại như thế nào, nhưng trước mặt cô lại chỉ là một tên ngốc thôi.

“Cha tôi không cần phiền Thẩm tiên sinh nhọc lòng, kính xin Thẩm tiên sinh thu lại lòng nhiệt tình.”

“Nói như vậy  Cầm tiểu thư không chịu  hợp tác sao?”

Tâm trạng Cầm Nhạc Vũ rất tốt, mấy lần không nhịn được cười, cô nhìn thấy ánh mắt Thẩm Hoài Ngôn lóe lên một tia nghi hoặc thì càng thêm vui vẻ.

“Đúng đó, không chịu hợp tác.”

Cô lấy điện thoại di động ra, làm bộ lướt vài cái, rồi tỏ vẻ tiếc nuối rất khoa trương: “Ây da, thật ngại quá, nhà tôi có chút việc, đi trước đây.”

Kỹ năng diễn xuất vụng về đến mức như là cố ý cười nhạo anh.

Thẩm Hoài Ngôn đưa tay làm cái từ thế “mời”. Tuy Cầm Nhạc Vũ bỏ đi mà bản thân không hỏi ra kết quả gì, nhưng lúc này anh lại cảm thấy mình bình tĩnh một cách khó giải thích.


Lúc Cầm Nhạc Vũ sắp đi đến cửa, bỗng nhiên kêu to Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh.

Thẩm Hoài Ngôn nhìn qua phía cô, tư thế sẵn sàng nghe bất cứ lúc nào.

Không thể không nói, cô quả thực là một người đẹp chỉ cần nhìn qua sẽ làm người ta nhớ đến.

“Đứa nhỏ không phải do tôi sinh, còn việc người đó là ai, anh cứ từ từ mà đoán đi.”

Cầm Nhạc Vũ cười rộ lên có má có lúm đồng tiền, nhưng giọng nói lại không ngọt ngào.

Tuy rằng giọng cô lanh lảnh tựa như tiếng chuông, cũng  khá êm tai dễ nghe, nhưng cuối cùng vẫn không bằng chất giọng nam mềm mại tinh tế của Lục Trầm.

Vì vậy rất lâu sau đó, anh cũng không thấy người có giọng nói như thế.

Vào giờ này mặt trời rất chói mắt, nhưng vào cuối mùa thu vốn cũng không thật sự nóng nực, nhiệt độ bên trong phòng vẫn không đổi. Trên đường đầy người qua lại, Cầm Nhạc Vũ rất nhanh đã mất trong biển người đó.

Tầm mắt của anh hướng về phía cửa kính dày kia, sau cùng mới nhận ra rằng, với anh, Lục Trầm sớm đã in dấu ở trong sinh mệnh mất rồi.

Anh so sánh mỗi người  mà bản thân gặp được với Lục Trầm.

Thời điểm anh dùng công việc để làm bản thân mất đi cảm giác, không phải không nhớ đến Lục Trầm, chỉ là không thể gặp được cậu nữa thôi.


Bây giờ cậu lại xuất hiện ở bên cạnh anh. Thế thì hồi ức về khoảng thời gian kinh khủng kia anh có thể không truy cứu, chuyện đứa nhỏ anh cũng không muốn hỏi rõ.

Nếu Lục Trầm không ở bên ai, vậy tại sao anh không thể?

Anh yêu Lục Trầm như vậy, yêu đến mức không cần lòng tự trọng, cũng tin tưởng trong trái tim nhu hòa Lục Trầm vốn có một vị trí dành cho mình.

Lục Trầm năm nay mới 23 tuổi, người khác vào tuổi này chỉ mới vừa tốt nghiệp đại học, cậu lại dẫn theo một đứa nhỏ mấy tuổi.

Lục Trầm cần anh, đúng vậy, cần anh, anh phải bảo vệ Lục Trầm. Lục Trầm là bảo bối mà anh yêu thương nhất, là sinh mệnh của anh. Chỉ cần anh tiếp tục bảo vệ Lục Trầm cho tốt thì bản thân mình sẽ không đau lòng nữa.

Anh có thể nhốt Lục Trầm lại, đưa đứa nhỏ ra nước ngoài, Lục Trầm không cần đi sớm về tối, không cần lo lắng sợ hãi, mỗi ngày đều có thể thức dậy ở trong lòng anh.

Anh yêu Lục Trầm.

Thẩm Hoài Ngôn không ý thức được suy nghĩ của mình hoang đường và buồn cười đến mức nào. Sau khi mấy ý nghĩ này nọ nhảy ra trong đầu, anh lập tức gọi điện thoại cho trợ lý. Yêu cầu trợ lý mua một ngôi nhà trên đoạn đường tốt nhất nằm ở vùng ngoại thành trong thành phố A, đã có nội thất và lắp đặt thiết bị, có thể lập tức ở ngay được.

Anh ảo tưởng Lục Trầm đang cười với anh, anh nói gì cậu nghe đấy, hầu hạ dưới thân anh, nhẹ nhàng cự tuyệt mà đẩy anh, nhưng không thể không tiếp nhận anh, mà anh thì hôn khắp người Lục Trầm.

Không thể nói chuyện cũng không sao. Như vậy anh sẽ không nghe được bất kỳ từ gì có thể khiến cho bản thân mất hứng từ trong miệng cậu.

Anh muốn gặp Lục Trầm, ngay bây giờ.

Lục Dư Ninh vẫn ở chỗ Lục Trầm, không biết tại sao mấy ngày nay Lục Dư Ninh đặc biệt bám lấy cậu. Lục Trầm không thể từ chối bé được nên chỉ có thể giữ bé lại chỗ này, ngủ cùng mình kia trên chiếc giường chật hẹp kia.

Cũng may Lục Dư Ninh không lạ giường. Bé con chỉ cần ôm tay hoặc nằm úp sấp ở trên người Lục Trầm là có thể ngủ ngon. Vì thế mà Lục Trầm cũng khá thoải mái.

Sáng sớm, Cầm Nhạc Vũ đưa những vật dụng cần thiết của bé cho Lục Trầm. Động tĩnh không lớn nhưng Lục Dư Ninh một chút đã thức rồi. Sau khi thức dậy cũng không khóc nháo, con ngươi màu đen xoay tròn, sau đó híp mắt nở nụ cười. Dáng vẻ của bé chọc Cầm Nhạc Vũ cười, cô đã sớm đối xử với bé như con của mình, còn kiên nhẫn với bé hơn cả Lục Trầm.


Cầm Nhạc Vũ hỗ trợ cậu mặc quần áo tử tế cho bé con rồi bế bé rời giường. Sau đó nói mình có việc rồi rời đi. Lục Dư Ninh lên ngồi trên ghế sa lon xem phim hoạt hình, lấy màu nước vẽ lên tờ giấy trắng, để trên bàn trà.

Lục Trầm bày hoa ở bên ngoài. Sau khi bày xong thì chuẩn bị vào trong làm bữa sáng cho bé. Lục Dư Ninh mang dép lê nhỏ hồi hộp chạy đến, ôm lấy chân của cậu, gọi ba ba.

Khuôn mặt của Lục Dư Ninh dần dần hiện rõ, càng ngày càng giống Thẩm Hoài Ngôn.

Lục Trầm biết Thẩm Trường Đình đã qua đời hơn một năm. Nhưng thủ đoạn của ông làm cho cậu không thể không “nghĩ mà sợ” tới mấy năm.

Cậu cũng sợ Thẩm Hoài Ngôn cướp con của mình đi.

Lục Trầm cho là bé con đang chán, ngồi chồm hỗm xuống muốn hôn bé một cái. Lục Dư Ninh liền lấy tờ giấy trong tay ra cho cậu xem.

“Ba ba”

“Ninh Ninh”

“Đói bụng”

Bé con nghiêm nghiêm túc túc biểu diễn tài nghệ của mình. Lục Trầm cười không hề phát ra một tiếng động nào, vò đầu con ôm vào lòng. Sau đó đi vào nhà bếp làm đồ ăn cho bé.

Lục Dư Ninh cũng không kén ăn, đút cái gì cũng chịu. Mặc dù bé đã học cách dùng đũa nhưng Lục Trầm không muốn để cho thời gian cướp đi niềm vui của bé.

Đút cơm cho Lục Dư Ninh cũng là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

Trước giờ cậu chưa có chăm sóc mấy đứa trẻ, không biết những đứa trẻ khác như thế nào. Nhưng cậu biết Lục Dư Ninh tuyệt đối là một đứa nhỏ rất rất nghe lời.

Là con của cậu, là đứa trẻ tuyệt nhất thế giới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận