Thẩm Hoài Ngôn chưa bao giờ có cách chống lại nước mắt của Lục Trầm.
Chỉ cần cậu khóc, Thâm Hoài Ngôn sẽ ngay lập tức cảm thấy buồn bực, cảm thấy khó thở. Người bị bỏ rơi là anh, bị lừa dối cũng là anh, cái kẻ không có lương tâm này nghĩ chỉ cần bản thân khóc thì tất cả mọi chuyện sẽ được xóa bỏ hay sao? Thẩm Hoài Ngôn đứng dậy cầm hộp khăn giấy ném cho cậu, hung ác mà nói: “Được rồi, đừng ở trên xe của tôi khóc lóc, làm cho người ta chán ghét lắm có biết không.”
Lục Trầm càng thêm khổ sở, do cầm không chắc nên hộp giấy rơi xuống dưới chân, cậu không có nhặt mà dùng tay áo lau lung tung làm cho chóp mũi đỏ chót, co người dựa vào ghế.
Áo ngủ cổ tròn trượt xuống làm xương quai xanh của cậu như ẩn như hiện, làn da trắng như tuyết bị đèn xe màu cam chiếu vào tạo nên cảm giác vô cùng dâm mỹ.
Thẩm Hoài Ngôn có phản ứng ngay lập tức.
Lục Trầm biết anh đã khóa cửa xe rồi, trong thời gian ngắn không thể xuống xe được nên đành lựa chọn từ bỏ, cậu cũng không biết Thẩm Hoài Ngôn muốn làm gì, nhưng cậu nghĩ rằng hiện tại Thẩm Hoài Ngôn có làm gì cậu đi chăng nữa, cũng không sai.
Đúng vậy.
Dù là đánh cậu hay mắng cậu, đều đúng cả.
Mấy năm qua cậu luôn nghĩ bản thân có thể gặp lại Thẩm Hoài Ngôn hay không, lúc gặp lại anh ấy sẽ đối xử với mình như thế nào. Cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho dù lúc này Thẩm Hoài Ngôn có dùng dao đâm cậu một nhát, cậu cũng tuyệt đối không phản kháng.
Nhưng cậu không nghĩ rằng câu nói đầu tiên của anh lại có thể làm cho mình khó chịu đến như vậy.
Không gian nhỏ hẹp này lần thứ hai trở nên yên lặng, chân bị tê vì ngồi nên Lục Trầm di chuyển ngón tay xuống dưới, sau đó đổi sang tư thế thoải mái hơn.
Thẩm Hoài Ngôn bỗng nhiên quát: “Động cái gì mà động! Cậu ngứa mông rồi đúng không?”
Lục Trầm vừa nghe thấy thế liền rũ mắt quay mặt qua chỗ khác, không nhìn tới anh.
Tai của Lục Trầm trơn bóng, co lại thành một đoàn nhỏ rất đáng yêu, rõ ràng đã hơn hai mươi tuổi nhưng trông lại chẳng khác gì một học sinh.
Thẩm Hoài Ngôn hận nhất là dáng vẻ này của cậu.
“Trốn cái gì mà trốn! Hiện tại mới biết sợ? Lúc đi ra ngoài cùng tôi sao lại không sợ? Lúc nhận ra tôi sao lại không sợ?”
Thật là kỳ lạ, rõ ràng anh không hề muốn nói vậy nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tổn thương(*) của Lục Trầm, từng câu từng chữ đều từ từ bật ra khỏi trong miệng anh.
Đáp lại Thẩm Hoài Ngôn chỉ có tiếng hít thở chậm rãi vững vàng của Lục Trầm, cậu giơ hai tay lên che mặt, thể hiện rõ là một khắc cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng của Thẩm Hoài Ngôn.
Qua một lúc, Thẩm Hoài Ngôn nghe được tiếng bụng cậu kêu ùng ục ùng ục.
Hộp cơm kia bị quật đổ trên đất, Lục Trầm mím chặt môi, giống như đóng kịch câm, những nghi ngờ trong đầu Thẩm Hoài Ngôn đan chéo nhau. Tay nổi rõ gân xanh, anh rốt cục không thể nhịn được nữa nói với Lục Trầm: “Cút xuống!”
Hai chân Lục Trầm vừa chạm đất, Thẩm Hoài Ngôn lập tức khởi động xe chạy đi.
Anh lén lút nhìn vào gương chiếu hậu, Lục Trầm trừng trừng nhìn chằm chằm đuôi xe của anh, áo ngủ nhạt màu của cậu hoàn toàn không hợp với con đường tối đen bẩn thỉu lộn xộn này.
Thẩm Hoài Ngôn nghĩ nếu như Lục Trầm có thể nói được, chắc cũng đã mắng anh cỡ một trăm lần là đồ bệnh thần kinh, ý nghĩ này làm cho anh cực kì khó chịu.
Trên thực tế, Lục Trầm không những không nghĩ đến việc mắng anh mà cậu chỉ tính toán chuyện về nhà đốt nhang.
Mong là Thẩm Hoài Ngôn không quay đầu lại ngay.
Đèn pha xe chiếu thẳng vào người mình, cậu không dám quay đầu lại, chân bước nhanh quay về tiệm. Chân Thẩm Hoài Ngôn dài hơn chân cậu, vừa bước ra đã tóm được cổ áo cậu, kéo cậu vào trong lại.
Sắc mặt anh khó coi, mà dùng định vị tìm một quán ăn gần nhất, âm thanh máy móc lạnh lẽo vang lên hướng dẫn anh tiếp theo nên quẹo phải hay là quẹo trái.
Lục Trầm rúc vai, không chống cự cũng không có biểu hiện muốn chống cự, dáng vẻ như bị người khác bắt nạt. Lúc nãy cậu ra ngoài hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn nên cũng không có mang theo điện thoại di động trên người, không có cách nào nhắc nhở Thẩm Hoài Ngôn rằng đã giờ này rồi, những quán ăn ở cả đường này đều đã đóng cửa hết rồi.
Cơ mà có nói cũng chưa chắc anh đã chịu nghe.
Thẩm Hoài Ngôn chạy tới vài quan, quả nhiên đều đã đóng cửa, Lục Trầm bị bộ dáng nghiêm túc khi tức giận của anh chọc, từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng cười, Thẩm Hoài Ngôn dữ tợn nhìn thì yên lặng trở lại.
Thẩm Hoài Ngôn liền đưa cậu trở về, đến cửa cũng không để cho cậu xuống xe, mà tự đi xuống, đứng quay lưng về phía cậu gọi điện thoại cho người nào đó, sau khi gọi xong liền tức giận trở về, đóng mạnh cửa.
Lục Trầm liền yên tĩnh như vậy nhìn, muốn đưa tay tới vuốt lên lông mày đang nhăn lại của anh, nhịn rất lâu mới nhịn được không làm.
Trước đây anh không hay tức giận như thế này.
Thẩm Hoài Ngôn cảm nhận được ánh nhìn của cậu, không được tự nhiên mà nhích qua một tý, quát: “Nhìn cái gì!”
Anh đẹp nên mới nhìn.
Lục Trầm không tính toán với anh, cậu bị cơn buồn ngủ đột kích, Thẩm Hoài Ngôn chưa chịu thả cậu đi, cậu nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ chốc lát đã ngủ thiếp đi.
Không biết ngủ bao lâu, cậu bị Thẩm Hoài Ngôn để thứ gì đó lên bụng mà tỉnh, vừa mở mắt đã nhìn thấy một hộp cơm ba tầng, quai cầm nằm trong tay anh, đè lên nửa bụng của mình.
Lục Trầm biết nhất định là anh vừa gọi điện thoại gọi người đưa nó tới, mùi thơm từ hộp cơm tỏa khắp xe, Lục Trầm ôm nó, vành mắt chậm rãi đỏ, có vẻ như khóc.
“Cậu mấy tuổi rồi mà còn khóc khóc khóc, muốn khóc thì bước xuống xe khóc, đi.” Nói xong thì đẩy cậu một cái.
Không còn bị Thẩm Hoài Ngôn ngăn cản, cậu hẳn phải thoải mái xuống xe mới phải, nhưng là dưới bàn chân giống như bị xích lại, muốn di chuyển cũng không di chuyển được.
Thẩm Hoài Ngôn bình tĩnh nhìn cậu vài lần, kéo cậu vào lòng, hôn như thể cho hả dạ.
Sự phản kháng của Lục Trầm không đáng để Thẩm Hoài Ngôn quan tâm, anh không phí nhiều sức đã có thể cạy mở hàm răng cậu một cách dễ dàng, cuốn lấy đầu lưỡi cậu mà hôn.
Trong miệng Lục Trầm có mùi vị bạc hà như vừa mới đánh răng xong, nó đè ép sự tức giận không tên của anh cho đén khi nó hoàn toàn biến mất.
Anh theo thói quen dùng đầu lưỡi khuấy động khoang miệng của Lục Trầm, thẳng đến khi Lục Trầm hơi thở nặng nề, liên tục thở dốc.
Lục Trầm cũng rất mê muội nụ hôn của anh.
Lúc Thẩm Hoài Ngôn rời khỏi môi cậu, hai mắt Lục Trầm nhắm nghiền, đã mang toàn tâm tiếp nhận anh.
Anh dùng ngón tay cái chạm vào môi Lục Trầm, lau đi từng sợi chỉ bạc còn vương lại, sau đó dùng lực niết môi của cậu, khóe miệng mỉm cười, nửa là làm nhục nửa là khiêu khích nói: “Lục Trầm, cậu xem xem bản thân có tiện hay không.”
Lục Trầm đẩy anh ra, áo ngủ bị kéo lên, Thẩm Hoài Ngôn nhìn thấy trên bụng cậu có một vết tích vô cùng bắt mắt thì cảm thấy trong lòng đau nhói, tâm trí hoảng hốt.
Mấy giây này, Lục Trầm nhanh chóng ôm hộp cơm xuống xe, chạy về nhà.
——————————————————–
(*): nguyên văn là “生无可恋”, sinh vô khả luyến, nghĩa là cảm giác thất vọng, tuyệt vọng, cảm giác như trên đời không còn lý do gì đáng để sống cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...