Chu Nhâm chỉ vừa bước một bước thôi mà đã đạp trúng vảy ngược của Thẩm Hoài Ngôn rồi, hắn thấy mình thật là xui xẻo.
Hắn cho là khoảng thời gian mấy năm qua đã đủ làm cho Thẩm Hoài Ngôn quên được Lục Trầm, vì muốn làm cho bầu không khí sôi động lại nên cười cười hỏi anh: “Người đó… là Lục Trầm đúng không?”
Một lúc lâu không nghe anh đáp lại, Chu Nhâm khó hiểu nhìn anh một lát lại thấy Thẩm Hoài Ngôn đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn dáng vẻ cô độc của anh, nó không hề giống như đã buông bỏ.
Câu trả lời là chắc chắn rồi.
Cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình rất là ngu ngốc, Chu Nhâm cũng thôi không hỏi đến cùng nữa.
Dĩ nhiên hắn cũng không có định đến tiệm khác để mua hoa, hắn tự trách bản thân sao tự nhiên lại muốn mua cái thứ chó má gọi là hoa này, về thẳng nhà luôn thì tốt biết bao nhiêu.
Hắn biết rất rõ địa vị của Lục Trầm trong lòng Hoài Ngôn.
Bốn năm trước Thẩm Hoài Ngôn bị què chân, mọi người tìm được anh trong tình trạng vết thương chồng chất còn sờ sờ trước mắt. Cả đời này, Chu Nhâm không nghĩ đến Thẩm Hoài Ngôn sẽ vì một người mà làm nhiều đến như vậy.
Anh bị cha ruột của mình đánh đến mức gãy cả hai chân, nặng đến nỗi gân tay trái cũng bị đứt ra.
Vào đêm xuất viện, hắn chở Thẩm Hoài Ngôn đến căn hộ mà Lục Trầm đang ở, bản thân thì đứng hút thuốc phía sau xe chờ anh. Hắn còn tưởng Lục Trầm sẽ ra ngoài đây cùng anh, nhưng sau mấy phút thì chỉ thấy mỗi anh đi ra.
Thẩm Hoài Ngôn hai mắt thất thần, giống như đã chịu một đả kích rất lớn, chống gậy đi nhưng còn chưa đi đến ven đường đã đùng một cái té xỉu.
Chu Nhâm vội vàng gọi xe cứu thương, đưa cái người vừa mới xuất viện vài phút trở lại bệnh viện.
Chu Nhâm nghĩ mãi vẫn không thể hiểu ra rốt cục Lục Trầm đã cho anh uống bùa mê thuốc lú gì. Sau khi xe cứu thương đi khỏi, hắn ở lại căn lầu của Lục Trầm, châm thêm một điếu thuốc hút.
Tàn thuốc rất nhanh đã cháy hết, hắn vừa thấy có một bóng người đứng ở chỗ cửa sổ trên tầng hai, người đó đứng ngược hướng ánh sáng, bóng dáng mờ nhạt không rõ ràng.
Cậu đứng ở cửa sổ, không biết có thấy Chu Nhâm hay không. Nhưng Chu Nhâm lại thấy được cậu, mặc dù không nhìn rõ mặt.
Đó là lần thứ tư Chu Nhâm nhìn thấy người tên “Lục Trầm” này.
Trước đó Thẩm Hoài Ngôn đã xây dựng cho cậu một căn phòng ấm áp ở nơi này, anh bảo vệ cậu cực kì tốt, không để cho bất kỳ thứ gì ở bên ngoài tổn thương cậu. Ngay cả người bạn thân là hắn cũng không thể tùy tiện gặp cậu được. Nếu không phải Thẩm tiên sinh đánh đổ tất cả, cố ý muốn chia rẽ bọn họ. Chu Nhâm sẽ có lý do tin rằng Thẩm Hoài Ngôn có thể bảo vệ cậu ấy như vậy cả đời.
Đáng tiếc là Lục Trầm lại không biết đúng sai phải trái.
Bọn họ cứ không im lặng, nói một lời như vậy mà đến nhà cũ của Chu gia.
Không tính lần này thì thật ra Chu Nhâm cũng đã một năm không quay về nhà cũ.
Cha mẹ hằng năm đều ở nước ngoài, chị ruột lại đang lăn lộn trong giới giải trí. Trước kia thì mấy anh em bà con họ trở về để thừa kế tài sản nên khá náo nhiệt, bây giờ đã yên ắng trống vắng rất lâu.
Dì và người quản gia ở nhà cũ trái lại rất vui, kéo tay Chu Nhâm và Thẩm Hoài Ngôn đi xem xung quanh, thân thiết hỏi han. Tuy không đúng mực, nhưng so với việc phân rõ chủ tớ ở những nơi khác thì mọi người cảm thấy tự do hơn nhiều.
Hai người nhìn bọn họ từ từ lớn lên. Hiện nay bọn nhỏ ở nhà cũ cũng trưởng thành, từng người từng người dọn ra ngoài, hiếm có ai trở lại. Kể cả Chu lão gia cũng vậy, trong nhà hoàn toàn không có hơi thở của tuổi trẻ.
Người già luôn rất vui vẻ khi thấy bọn nhỏ náo náo nhiệt nhiệt tụ tập lại một chỗ.
Con đường sự nghiệp của chị của Chu Nhâm, Chu Dĩ Trà, rất rộng mở. Chị ấy vừa trở về sau khi hoàn thành một chuyến lưu diễn, nhìn Chu Nhâm cũng thuận mắt hơn nhiều. Lần đầu tiên không nhéo lỗ tai hắn, để cho hắn nhìn một chút xem mình sắp ba mươi tuổi đã làm được cái gì.
Tâm trạng không vui của Chu Nhâm vì vậy mà tiêu tán hơn phân nửa.
Thẩm Hoài Ngôn tốt hơn chỗ nào chứ, mặc dù trên mặt có ý cười nhẹ, ông và Chu Dĩ Trà hỏi gì đáp đó nhưng Thẩm Hoài Ngôn tính tình như thế nào, người khác không thấy được chứ hắn không thể nhìn ra à.
“Sao không gọi mẹ con đi cùng?”
Ông cụ năm nay đã bảy mươi tám, lỗ tai đã không còn tốt nữa. Thẩm Hoài Ngôn chưa kịp đáp lại, Chu Nhâm đã vội vàng đến bên tai cụ nói lớn: “Gọi rồi —— dì ấy bảo không đến được ——”
Ông gật đầu một cái lại nói:: “Hoài Ngôn năm nay bao nhiêu tuổi? Đã có bạn gái chưa?”
“Ông nội, ông lại hồ đồ rồi ——Thẩm Hoài Ngôn sinh cùng năm với con đó ——”
Ông cụ đánh một gậy lên đùi Chu Nhâm: “Thằng nhóc thối, hỏi mày hay sao mà mày lải nhải mãi vậy! Hoài Ngôn cùng tuổi mày mà mày thua thiệt người ta đủ thứ, mày nhìn xem Hoài Ngôn đã làm được gì còn mày thì làm gì, nhìn cách mày ăn mặc đi, thứ gì đây?”
Chu Nhâm sợ nhất là nghe ông nội mình trách móc, ông mà nói tiếp câu chuyện hắn có thể đếm kỹ ra mấy trăm điều “xử phạt”, vì vậy hắn chỉ có thể mượn cớ giúp đỡ mà chán nản trốn vào bếp.
Thẩm Hoài Ngôn không nhanh không chậm nói: “Không có bạn gái.”
Chu lão gia tử vui vẻ vỗ đùi một cái, hỏi: “Con thấy Chu Dĩ Trà được không?”
Chu Dĩ Trà đang uống nước trái cây quay sang sặc một cái, nửa sẳng giọng: “Ông nội, ông nói gì vậy! So với Hoài Ngôn con còn lớn lớn mấy tuổi đó.”
Ông cụ bất mãn đáp: “Nói gì vậy, nữ đại tam ôm gạch vàng.*”
*Ý của câu này là: con gái tốt nhất nên kết hôn với người nhỏ hơn mình ba tuổi. Vì trong tiếng việt không có câu nào tương tự nên mình để nguyên của QT luôn.
“Ông đừng trêu con nữa, sao con có thể với Hoài Ngôn được chứ, lúc nó còn nhỏ con còn thay tã cho nó nữa mà.”
Hai người ông một câu cháu một câu, nói đến lúc Thẩm Hoài Ngôn còn bé, Hoài Ngôn chỉ có thể gắng gượng cười cười. Chu Dĩ Trà nhìn ra anh đang lấy lệ vì vậy vội đổi đề tài khác. Thẩm Hoài Ngôn liền mượn cơ hội đó đi vào phòng bếp.
Tiếp theo là một bữa cơm không biết mùi vị.
Chu gia luôn làm theo ba chữ “ăn không nói”, nhưng Chu Nhâm không thèm để ý đến mấy thứ này. Trước kia trở về, cho dù trên bàn cơm cũng sẽ không ngừng tìm đề tài để nói, chọc cho cụ Chu vui vẻ vô cùng. Mặc dù cha hắn trách móc nhiều lần nhưng sau đó nhìn thấy ông cụ vui vẻ, cũng không nói thêm gì nữa.
Lần này cũng vì Thẩm Hoài Ngôn mà Chu Nhâm cũng mất luôn hứng thú, nghiêm chỉnh ngậm miệng ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, ông cụ vốn muốn Thẩm Hoài Ngôn ở lại. Chu Nhâm nhìn thấy lòng anh không bình tĩnh, biết lúc này tâm trạng anh không thoải mái, vội cười ha hả lừa ông, thừa dịp ông cụ không chú ý đẩy Thẩm Hoài Ngôn ra ngoài. Lại thấy anh muốn gọi người đem xe đến nên ném chìa khóa xe cho anh.
“Chạy vừa phải thôi, xe mới mua đó.”
Thẩm Hoài Ngôn liếc nhìn chiếc xe toàn thân một màu đỏ tươi kia, trán giật một cái: “Hay tao chờ người đến đón cho rồi.”
Cuối cùng hắn phải lấy một chiếc SUV Chu gia mới mua mấy năm trước ra thì Thẩm Hoài Ngôn mới không nói gì nữa mà lên xe đi khỏi đó.
Vừa đúng lúc Chu Dĩ Trà đi ra hít đầy khói xe, cắn trái táo hỏi Chu Nhâm là anh đi về à.
Chu Nhâm mất tự nhiên cười cười, đáp ai mà biết.
Thẩm Hoài Ngôn vốn định trở về nhà.
Thành phố A phân mùa rất rõ ràng, thời tiết cuối thu đã rất giống với đầu đông, gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào trong, thổi đến đầu anh đau buốt.
Nhà của Chu gia ở trong một tòa sơn trang cũ, anh lái xe trên đường thấy rất nhiều cây đã rụng lá, lúc trước ở phía sau nhà Lục Trầm anh có trồng qua một góc đào, không biết bây giờ ra sao rồi.
Lục Trầm lúc đó ngoan ngoãn hỏi anh, cây này sau này có đào không? Anh bảo không biết.
Thành một lời sấm thật, anh thật sự vĩnh viễn không cách nào biết được.
Nghĩ đến đây anh lại hận vỗ vỗ hai tay bàn tay mình, ai quan tâm anh ra sao, anh nên sớm quên đi đoạn tình trường không biết sống chết này.
Có lẽ trong mắt Lục Trầm căn bản không không coi cái này là “tình yêu”. Anh từ đầu đến cuối là một thằng ngu, Lục Trầm sau khi lợi dụng anh xong thì ngay lập tức đá anh ra.
Nhưng mà làm thế nào cũng không khống chế được.
Anh dựa vào trí nhớ lúc chiều, ma xui quỷ khiến lái xe đến cửa tiệm của Lục Trầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...