Mẹ nàng cúp máy, Đỗ Anh Thư lúc này mới mở miệng hỏi:"Sao lại không về nhà ăn cơm? Tao còn chuẩn bị lôi ra xong đưa mày về đây."
"Không, lâu rồi mới được đi chơi thì phải đi cho tít. Chứ về sớm ăn cơm tối còn gì vui. Mày đã đói chưa?".
Cô nhàn nhạt đáp lại:"Cũng không đói lắm. Mày đói chưa?".
"Đói rồi, đói mốc meo cả bụng. Nhưng tượng chưa tô xong."
"Để tạm ở đây, lát ăn xong quay lại tô cũng được."
"Được à?".
"Được, lau tay đi. Màu dính nhem nhuốc lên tay rồi kìa. Tao đi bảo người ta cho."
Đỗ Anh Thư cùng nàng lên tầng ba, tầng ba là tầng ăn uống. Vừa đặt chân lên đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt lan tỏa ra, trên này còn đông hơn ở dưới tầng hai, tầng một.
Các quán ăn nhiều đến nỗi di dít, dính sát nhau. Có quán thì ăn trong quán, quán thì ăn ở ngoài để tiện nhìn xuống được tầng hai, tầng một thêm cả bên ngoài cũng rộng rãi thoáng mát. Nếu có khuyết điểm thì chính là sẽ bị người đi qua nhìn vào.
"Tao muốn ăn gà rán."
"Vậy thì vào." Cộ gật đầu đồng ý.
Nguyễn Yến Linh tạt vào quán gà rán, nàng qua sang hỏi cô:"Có ăn cay không?".
"Không."
"Vậy chị cho em hai phần cánh, 1 phần tê cay và bình thường, ờm..."
"Này, mày bị dạ dày đấy."
Nguyễn Yến Linh ngơ ra, nhân viên đang chờ, cô vội sửa lại:"Phiền chị cho em một cay nhẹ, một bình thường, một đĩa mì ý là hai lon coca."
"À vâng, phần của mình sẽ có sau 5 phút. Chúng mình ra bàn ngồi chờ giúp em với ạ."
Đỗ Anh Thư kéo nàng ra bàn, cô lấy giấy từ trong hộp, lau sạch mặt bàn một lần nữa. Nguyễn Yến Linh cứ chằm chằm quan sát cô khiến cô có phần ngượng ngùng, xấu hổ. Cả người nóng lên, bất giác gãi đầu.
Nhưng trông nàng như vậy cô lại trỗi dậy ác ý muốn trêu chọc nàng, Đỗ Anh Thư làm động tác ném mạnh giấy vào thùng rác tay đưa lên chỉ thẳng mặt nàng, giọng nói được thay đổi.
"Mày nhìn cái gì? Có cụp cái pha xuống không?".
"Hahah... Êu ơi, trông mày giống mấy tên bặm trợn vãi. Hài, thật ấy."
Nguyễn Yến Linh bật cười, thỉnh thoảng cô hài hước vậy cũng vui. Đỗ Anh Thư thở phào, đôi mắt ẩn chứa nhu tình thu lại.
Nàng nhớ ra:"Sao ban nãy mày lại bảo tao bị dạ dày?".
"Trước mày bảo còn gì?".
"Trước là khi nào?."
"12 ấy."
Từ lâu như vậy! Nàng chẳng biết nên trưng ra cái mặt gì, cô ngược lại tỏ ra rất đỗi bình tĩnh, mọi việc làm đều tự nhiên. Nàng khẽ mím chặt đôi môi, vuốt ve một góc bàn. 𝙏𝒓a𝑛g gì mà ha𝑦 ha𝑦 thế [ 𝙏 RuM𝙏RU𝗬𝒆𝖭﹒𝑉𝑛 ]
Đồ ăn được bưng lên, gà rán nóng hổi, một đĩa mì cô đẩy sang cho nàng, còn coca mỗi người một lon, cô không uống đá, chỉ giúp nàng đổ ra cốc lớn rồi thêm đá vào.
"Không ăn mì à?".
"Không thích cái đấy. Mày cứ ăn đi."
"Nhưng mày ăn mỗi vậy sẽ đói đấy."
Đỗ Anh Thư gặm dở miếng gà bỏ xuống tu một hơi lớn coca:"Không phải lo, nếu đói tao tự mua cái gì đấy để ăn. Không thấy nãy tao mua đống đồ đấy à."
Nguyễn Yến Linh không nói gì thêm, quyết định mặc kệ cô một mình vét sạch đĩa mì ý, đến khi no căng xoa xoa cái bụng.
"No chưa?". Cô hỏi.
"No rồi, ợ."
Đỗ Anh Thư đứng dậy đi thanh toán, cả hai tiếp tục đi dạo một vòng quanh tầng 3 xem có những quán gì để lần sau tới tiếp. Bỗng nhiên ngang qua quán trà sữa đang diễn ra chương trình đặc biệt.
Nguyễn Yến Linh tỏ ra thích thú, dù trước đã ăn no nhưng đi dạo khiến nàng vơi không ít. Nàng thèm trà sữa trân chân, Đỗ Anh Thư bị nàng kéo lại. Chỉ tay vào tấm biển của quán.
"Chương trình mua một tặng 1. Ngày khai trương đặc biệt chỉ cần là cặp đôi, cách chơi bế người yêu lên bằng kiểu bế công chúa. Mua một ly trà sữa bất kì được tặng một gấu dâu size X."
Đỗ Anh Thư đọc một cách lưu loát, mắt chớp chớp vài lần.
"Oh,..."
Nguyễn Yến Linh lắc lắc tay cô nài nỉ:"Đi mà, nài nỉ đó. Tham gia đi, free đó. Mày bế tao lên."
"Nhưng tao với mày có phải người yêu đâu."
"Thì giả thôi mà."
"Vậy cũng được, ngã thì thôi nhé."
Nụ cười trên môi nàng bỗng dưng chợt tắt:"Mày bao cân?".
Đỗ Anh Thư thành thật đáp lại:"44. Mày nhiêu?".
"48."
"Oh, không uổng công tao cho bao nhiêu."
"Mày chăm tao bao giờ?".
"Hồi xưa tao đút vào mồm mày bao nhiêu kẹo."
Nàng phòng má, bĩu môi hừ khẽ một tiếng. Nhưng nàng muốn tham gia, nàng muốn con gấu dâu đấy, lúc chiều nay gắp không có được nên bây giờ nàng đang tiếc nuối. Giờ mà không được càng thêm tiếc.
Đỗ Anh Thư cẩn thận liếc nàng, sau quyết định kéo tay nàng vào trước mặt nhân viên quầy bán:"Bạn ơi, bên quán mình chương trình kia còn không?".
"Dạ còn ạ, bên mình là tham gia ạ?".
"Vâng, bạn cho mình tham gia giờ luôn nhé. Chỉ cần bế lên là được đúng không?".
"Đúng vậy, bế được lên là qua. Mình và bạn nữ sau là cặp đôi đúng không ạ?"
"Vâng,...". Cô ậm ừ cho qua.
Nguyễn Yến Linh túm tay áo cô mong chờ, lòng bàn tay chạm vào người cô qua lớp áo dài tay mỏng, Đỗ Anh Thư nhẹ giọng:"Bám chắc vào."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...