RốngTrong một khu rừng rậm đầy đại thụ tre trời, đột nhiên có tiếng thú rống lên đầy phẫn nộ và đau đớn, chợt, một đạo thân ảnh từ trong đó lao ra, toàn thân mang theo khí tức đầy huyết tinh.Mà lúc cự thú này lao ra, toàn thân của nó đầy những vết thương dữ tợn, máu tươi cuồn cuộn đổ ra khắp người, sau một hồi giãy dụa liền ngã xuống đất, trút hơi thở cuối cùng.Ngay khi cự thú ngã gục xuống đất, một thân ảnh khác từ trong rừng rậm lao ra, mạnh mẽ nhào lên trên thân thể của nó, trên khuôn mặt của thân ảnh này nở một nụ cười nhàn nhạt.Thân ảnh đó mặc một bộ y phục màu xanh, trên thân thể đầy những vết tích do cự thú để lại, máu tươi cơ hồ đã nhuộm đỏ y phục trên người, nhưng dù vậy cũng không thể che đi từng khối cơ bắp đầy nam tính trên thân ảnh đó.Thân ảnh đó chính là Lâm Phong.Từ sau khi rời khỏi Lâm gia, hắn cùng với nhũ nương tiến vào U Minh sơn lâm cũng đã được 8 năm.Trong hai năm đầu, hắn tiến vào Tuyệt Ma cốc, sau đó rời đi, sáu năm còn lại tiến sâu vào U Minh sơn lâm, trong sáu năm đó, Lâm Phong lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu, mỗi ngày đều trải qua những cuộc chiến sinh tử với vô số loài yêu thú khác nhau, hầu như mỗi ngày đều tiến hành những cuộc chiến như vậy.Vừa rồi hắn vừa chiến đấu với đầu Cự Hùng tam giai này.
Đây là một đầu yêu thú cực kỳ hung hãn, thân thể của nó vượt trội so với những yêu thú cùng cấp, sức mạnh mà nó sở hữu cho dù là cường giả Địa Linh cảnh viên mãn gặp phải cũng phải cẩn thận đối phó.Với tu vi Địa Linh cảnh sơ kỳ của Lâm Phong, trải qua gần một ngày dây dưa mới hạ gục được nó, nếu không nhờ vũ kỹ Địa cấp cao cấp Bách Biến Quỷ Ảnh, cộng thêm Lâm Phong có thể thi triển được một thức của Ngũ Hỏa Luân Ly Chưởng, nhờ sở hữu được một loại thú hỏa cấp thấp do nhũ nương hỗ trợ mới thu phục được, thì không thể hạgục được đầu Cự Hùng này.Mỗi ngày đều trải qua những cuộc chiến sinh tử như thế này, suốt mấy năm qua, Lâm Phong hiển nhiên thay đổi không nhỏ.Hắn cao khoảng một mét bảy, vai rộng eo thon, khắp cơ thể đều lộ ra những khối cơ bắp đẹp như tạc tượng, nét mặt trong điềm tỉnh và lạnh lùng hơn.“Phốc”Nhìn cự thú ở dưới chân, thủ chưởng của Lâm Phong giơ lên, rồi cắm vào phần bụng của yêu thú, móc ra yêu đan dính đầy máu tươi, sau đó quay về hướng trong rừng lao đi.……Tại một nơi bí mật dưới vách núi ở U Minh sơn Lâm, một thân ảnh đang ngồi khoanh chân trong một sơn động nhỏ, đủ cho hai người , ở giữa sơn động có một cái giường đá.Thân ảnh này mặc một bộ tố y, làn da trắng trẻo, mịn màng lúc ẩn lúc hiện, toàn thân thoát ra vẻ quyến rũ mê người, đặc biệt đôi mắt sâu thẳm khiến người nhìn phải “ lạc lối” trong đó, thân ảnh này chính là Thẩm Bích Quân.Lúc này, ở ngoài sơn động có một thiếu niên bước vào, toàn thân mặc một bộ áo bào màu đen, mặt đẹp như ngọc, soái khí bức người, không phải ai khác chính là Lâm Phong.Chậm rãi tiến vào trong sơn động, gương mặt của hắn không giấu nổi vẻ vui sướng sau khi hạ gục được Cự Hùng, phải biết lúc đó tu vi của Lâm Phong chỉ Linh Khí cảnh viên mãn, mà Cự Hùng đã là Địa Linh cảnh trung kỳ.Cự Hùng là loài yêu thú cực kỳ hung hãn, tính hiếu chiến của nó rất cao, lại thêm sức mạnh trời sinh từ cơ thể, ngay cả cường giả Địa Linh cảnh viên mãn gặp nó cũng phải cẩn thận đối phó.Cảm nhận được hang động có người tiến vào, Thẩm Bích Quân chậm rãi mở hai mắt, hồn lực Địa Linh cảnh đỉnh phong từ giữa mi tâm mạnh mẽ khuếch tán khắp hang động, rồi dừng lại ở thân ảnh đang tiến vào.Nhìn thấy gương mặt của thiếu niên, khóe miệng của nàng nhẹ nhàng nở một nụ cười vui vẻ.Thấy Lâm Phong tiến đến, môi nhỏ của nàng hé mở, khẽ cười hỏi :“ Con đánh bại được Cự Hùng rồi sao?”"Không có!” Lâm Phong thản nhiên trả lời.“ Oh..
xem ra là ta đánh giá thấp năng lực của nó” Nghe Lâm Phong trả lời, nàng cũng bất ngờ, hơn ai khác, nàng hiểu rõ khả năng thực chiến của Lâm Phong cao đến thế nào, không nghĩ Cự Hùng có thể đánh bại được hắn .“ Không cần phải thất vọng, chỉ cần con cố gắng nỗ lực hơn, ta tin lần sau con nhất định sẽ đánh bại được nó” Sợ Lâm Phong chán nản, Thẩm Bích Quânnhẹ nhàng khuyên nhủ.“ Con sợ là không có cơ hội lần sau” Thần sắc của Lâm Phong hiện lên vẻ phức tạp, rồi nói với một bộ dạng chán nản“ Tại sao?” Thẩm Bích Quân nhíu mày suy nghĩ, khó hiểu hỏi.“ Hihi… bởi vì nó đã bị con giết rồi” Trầm mặc một hồi, Lâm Phong bỗng nhiên nở một nụ cười rồi nói.“ Bị giết ...!hả, con nói là nó bị con giết rồi sao”.
Bị lời nói của Lâm Phong làm cho giật mình, Thẩm Bích Quân nhịn không được hít một hơi khí lạnh.Nàng còn nhớ, lúc tu vi của mình đạt đến Địa Linh cảnh sơ kỳ, mới đánh bại được một con Cự Hùng, nhưng đó là một trận khổ chiến, sau khi đánh bại Cự Hùng, linh lực trong người gần như hết sạch, trên cơ thể cũng đầy những vết thương.Nhưng còn Lâm Phong, cảnh giới tu luyện của hắn chỉ mới Linh Khí cảnh viên mãn, nhưng không phải đánh bại mà là giết được nó , mặc dù đã đánh giá rất cao về Lâm Phong, nhưng nàng cũng không ngờ thực lực của hắn vẫn mạnh hơn nàng nghĩ.“ Tu vi của con đã đạt đến Địa Linh cảnh sơ kỳ ?” Cảm nhận được khí tức trên người Lâm Phong mạnh mẽ hơn lúc trước, Thẩm Bích Quân không nhịn được hỏi.“ Hihi, sau khi khổ chiến với Cự Hùng, kinh mạch trong người con được đã thông rất nhiều, linh lực cũng tăng lên, may mắn tiến vào Địa Linh cảnh sơ kỳ .” Gương mặt Lâm Phong hớn hở nói, tài nguyên tu luyện của hắn không bằng những đệ tử của các thế lực lớn hay đám công tử thế gia, nhưng có thể tiến lên Địa Linh cảnh sơ kỳ khi mười lăm tuổi, cũng được xem là có chút thành tựu.Thấy tu vi của Lâm Phong ngày càng tiến bộ, Thẩm Bích Quân cũng vui vẻ thay cho hắn, ở Lâm gia, Lâm Phong cũng không được xem trọng, bà ngoại của hắn xuất thân từ gia tộc cấp thấp, bởi vì diện mạo xinh đẹp nên được tộc trưởng đời trước của Lâm gia lấy về.Ban đầu, bà ngoại của Lâm Phong được tộc trưởng rất yêu thương, nhưng dần dần, tình cảm đó chẳng còn như lúc đầu được nữa, trong mắt của người đó chỉ có quyền lực và sức mạnh, một người xuất thân từ gia tộc cấp thấp như bà ngoại của Lâm Phong, tất nhiên chẳng còn được để ý.Cho nên mẹ của Lâm Phong ở trong gia tộc cũng chẳng có địa vị, nàng chỉ bị xem như quân cờ để gả cho người khác, bởi vì làm trái lại lời của cha mình, thụ thai nhân tạo từ đan dược để sinh ra Lâm Phong, nên từ khi sinh ra, tài nguyên tu luyện của Lâm Phong so với những người ở trong gia tộc ít hơn nhiều, phải nói là thậm chí không có, Lâm Phong tu luyện được đều là do Thẩm Bích Quân kiếm được.“ Chỉ còn một năm nữa là kỳ chiêu sinh của Nam Linh Thánh viện sẽ đến, lúc đó ta phải tham gia, không thể ở bên cạnh con được nữa, đến lúc đó con có dự định gì không ?”Trầm ngâm một hồi, Thẩm Bích Quân đột nhiên lên tiếng hỏi.“ Hả ? … ừm có lẽ, lúc đó con sẽ rời khỏi Nam vực, đi khám phá những điều mới mẻ ở thế giới rộng lớn ngoài kia đang chờ đón mình.” Lấy cái cây khều khều đống lửa trước mặt, Lâm Phong cúi đầu, gương mặt hiện lên thần sắc phức tạp, nhẹ giọng nói.Từ khi đến với thế giới xa lạ này, nhũ nương là người thân duy nhất ở bên cạnh hắn từ nhỏ đến lớn, nàng quan tâm, chăm sóc hắn, cũng chưa từng trách mắng hay đòi hỏi điều gì.Sắp tới phải rời xa nàng, trong lòng Lâm Phong quả thật không nỡ, nhưng hắn biết nàng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh mình được, nàng còn cuộc sống riêng của bản thân, không thể vì hắn mà đánh mất những điều tốt đẹp phía trước được.“ Hay là, con theo ta đến Nam Linh Thánh viện, tu vi của ta cũng sắp tiến lên Linh Đan cảnh đỉnh phong, từ đây đến kỳ chiêu sinh của Thánh viện còn khoảng một năm, đến lúc đó, ta tin tưởng tu vi của mình sẽ đạt đến cảnh giới đó, lúc đó, các vị trưởng lão trong Thánh viện nhìn thấy thiên phú của ta, chắc chắn sẽ thu làm đệ tử.
Đến lúc đó, ta có thể bảo vệ con, giúp con dễ dàng kiếm được tài nguyên tu luyện, không cần phải suốt ngày chém giết yêu thú nữa.”Nhìn nét mặt có chút u buồn của Lâm Phong, lòng của Thẩm Bích Quân như thắt lại, nàng là người nhìn hắn lớn lên từ nhỏ đến lớn, hắn cũng là người thân duy nhất bên cạnh nàng, tình cảm mà nàng dành cho Lâm Phong lớn không thể tả, mỗi lần nhìn cơ thể Lâm Phong đầy những vết thương do chiến đấu với yêu thú, nàng hận người đó không phải là mình.“ Cảm ơn người! nhưng con vẫn muốn rời đi, dù sao con cũng không còn nhỏ, không thể lúc nào cũng để người che chở mãi được” Nhìn ánh mắt yêu thương của nàng, Lâm Phong mạnh mẽ nói.Mặc dù rất muốn ở bên cạnh nhũ nương, nhưng Lâm Phong biết, nếu theo nàng đến Nam Linh Thánh viện, hắn biết nhũ nương sẽ vì mình mà thời gian tu luyện sẽ ít đi, lúc đó tu vi của nàng sẽ tiến cảnh chậm hơn so với người khác, tiền đồ của nàng cũng bị ảnh hưởng rất nhiều.Vả lại, linh hồn của Lâm Phong là người trưởng thành, sống ở kiếp trước, hắn biết con người khi trưởng thành rồi, cũng phải rời xa vòng tay của cha mẹ để sống tự lập, sống cuộc sống của riêng mình.Lâm Phong cũng không muốn sống dưới sự che chở của nhũ nương mình mãi, hắn muốn có sức mạnh để bảo vệ nàng, nên bắt buộc phải rời đi.“ Ừm vậy được rồi, ta sẽ không ép con, nhưng trước khi rời đi, ta sẽ cố gắng giúp tu vi của con tiến thêm bước nữa” Nhìn gương mặt non nớt nhưng có phần cương nghị của Lâm Phong, Thẩm Bích Quân đau lòng nói.Mặc dù không nỡ để Lâm Phong rời đi, nhưng nàng cũng biết, lựa chọn đó có lẽ là tốt nhất cho cả nàng và hắn.
Nàng hiểu rõ hắn hơn ai hết, Lâm Phong không phải là người thích dựa dẫm vào người khác.Thấy không khí có chút nặng nề, Lâm Phong bèn chuyển sang việc khác.“ Hắc hắc, của người lại to hơn rồi” Đưa mắt nhìn bộ ngực bạo mãn của Thẩm Bích Quân, khóe miệng Lâm Phong nở một nụ cười dâm đãng nói.“ Hừ..
còn không phải tại con sao, sau này ta sẽ không cho con sờ nữa” Nghe được lời nói có chút ẩn ý của Lâm Phong, Thẩm Bích Quân tức giận nói.Bộ ngực của nàng lớn như vậy, đều là do tiểu tử này gây ra, mỗi lần chiến nàng đấu với yêu thú hay kẻ địch, nàng cảm thấy cực kỳ vướng víu.“ Hắc hắc, con nghe người nói câu này nhiều lần rồi thì phải” Nhìn gương mặt có chút u oán của nhũ nương, Lâm Phong không nhịn được bật cười trêu chọc.Trước đây, khi hai người còn ở Lâm gia, Lâm Phong cũng từng nghe nàng nói như vậy, sau khi đến U Minh sơn lâm để lịch luyện, Lâm Phong tiến vào Tuyệt Ma cốc, mỗi năm mới đi ra một lần, hắn còn nhớ rõ, ngày hắn rời khỏi Tuyệt Ma cốc, đêm đó nàng còn cầm lấy tay hắn đặt trên ngực mình, bắt hắn xoa bóp.“ Con..
con , tóm lại đều là lỗi của con” Bị Lâm Phong trêu chọc, khuôn mặt của nàng đỏ hết cả lên, cắn răng đổ thừa là do lỗi của hắn.“ Sao lại là lỗi của con, tại người cho con sờ mà, hắc hắc” Nhìn gò má có chút ửng hồng của nhũ nương, gương mặt dâm đãng của hắn nở một nụ cười vô sỉ.“ Con…, hừ, không nói chuyện với con nữa, ta đi nghỉ trước”Biết mình nói không lại, Thẩm Bích Quân liền lấy cớ rời đi, gương mặt lúc rời đi của nàng đỏ ửng như trái cà vậy.Từ phía sau, Lâm Phong nhìn thân thể như con rắn nước của Thẩm Bích Quân, tà hỏa trong lòng hắn không khỏi bốc lên ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...