Cửu Kiếp Hồ Tình


Triệu Lí thị ăn mặc lộng lẫy được thị nữ dìu đỡ ra ngoài. Lý Mân thấy chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi mà dường như cô cô đã già hơn rất nhiều, mắt nàng lập tức đỏ lên, nàng né khỏi vòng tay của Hồ Lân, quỳ xuống dưới chân Triệu Lí thị.
Hồ Lân đứng cạnh nàng, cánh tay buông thõng vẻ lạc lõng. Hắn rũ mắt, hơi mím môi, sau một lúc cũng quỳ xuống cùng Lý Mân, có điều sống lưng vẫn thẳng tắp như trước.
Lý Mân chống tay trên đất, trán chạm tay, nước mắt không ngừng chảy xuôi.
Khi nàng hai tuổi, cha mẹ đã bị loạn quân cướp bóc khắp nơi giết chết, nàng được cha mẹ giấu dưới gầm giường, là cô cô đã cứu nàng về.
Trong phủ có rất nhiều nô bộc, nhưng cô cô vẫn tự tay nuôi nàng cho tới lớn.
Vì không muốn nàng lớn lên lấy chồng chịu thiệt thòi, cô cô đã cho nàng đính hôn với chính con trai của mình…
Nhưng, nàng lại phụ lòng cô cô.
Hồ Lân cũng dập đầu lạy ba cái giống Lý Mân, kêu một tiếng “Cô cô”.
Triệu Lí thị nhìn cháu gái nước mắt đầy mặt, trong lòng bà cũng rất chua xót. Bà dùng khăn tay lau khóe mắt, thấp giọng nói: “Hôm nay là ngày thành thân của biểu ca Triệu Vân của ngươi, chuyện trước kia không cần nhắc lại nữa, từ nay về sau ngươi và Hồ… cháu rể nên sống thật tốt, có rảnh hãy năng trở về thăm cô cô…”
Thấy Lý Mân hai mắt đẫm lệ và Hồ Lân lạnh lùng bên cạnh nàng, bà không nói thêm được nữa.
Lý Mân đứng dậy, vái cô cô hai lần, lúc này mới xoay người rời đi.
Lúc lên xe ngựa, nàng không nhịn được quay đầu liếc nhìn cửa chính phủ họ Triệu.
Một thanh niên cao gầy đứng bên tấm bình phong gần cửa chính đằng sau cô cô. Hắn dựa vào tấm bình phong, lặng lẽ nhìn Lý Mân, trên mặt không cảm xúc.
Lý Mân không dám nhìn ánh mắt của hắn, nàng liếc qua chỗ khác thì thấy nắm tay Triệu Vân để trên bức tường bình phong hết nắm lại mở.
Nước mắt của nàng không khống chế nổi nữa, nàng bèn chui vào xe ngựa.
Khi trở về đã là buổi đêm, Lý Mân vẫn ngây ngốc ngồi cạnh bàn.
Lão Hòe mang bốn món ăn và rượu nóng vào theo lời dặn của Hồ Lân, sau đó lui xuống.
Trong phòng đốt nến đỏ.
Hồ Lân nhấc bình rượu ngâm trong âu đồng đựng nước nóng, hắn rót cho Lý Mân một chén, sau đó dúi vào tay nàng: “Uống một chút cho ấm người đi.”

Lý Mân nhận ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Rượu ấm ngọt mang theo vị chua mỏng manh trượt xuống cổ họng, thân thể nàng ấm lên rất nhanh, Lý Mân cảm thấy mặt nàng cũng nóng theo.
Hồ Lân nhấc chiếc ly không từ tay Lý Mân, hắn lại rót một chén đưa nàng: “Uống thêm một chén đi, uống chút rượu sẽ dễ ngủ hơn.”
Lý Mân cũng không liếc hắn, nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Mặt nàng bắt đầu đỏ lên, khóe mắt chua xót.
Tay trái Lý Mân di di trên bàn, tay phải đùa nghịch ly rượu trong tay.
Hồ Lân nhìn khuôn mặt hồng hào trắng nõn của nàng dưới ánh nến, hắn không để lộ cảm xúc, lấy đi chiếc ly rỗng trong tay Lý Mân, sau đó lại rót thêm một chén đưa cho nàng.
Lý Mân lại uống một hơi hết sạch.
Khi nàng ngửa đầu uống rượu, Hồ Lân thấy mí mắt nàng đã biến thành màu hồng, trong mắt như có một tầng hơi nước sáng long lanh, tựa mở lại không phải mở.
Hắn tóm lấy ly rượu trong tay nàng, đặt ở trên bàn, sau đó ôm nàng đi vào phòng ngủ.
Mặt Lý Mân đỏ bừng, mắt cay cay sắp không mở ra được nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo. Nàng biết Hồ Lân đang ôm nàng, cũng biết Hồ Lân đang giúp nàng cởi áo, nàng vẫn luôn tỉnh táo.
Nhưng tối nay là đêm tân hôn của biểu ca Triệu Vân, nàng không muốn nằm một mình trên giường mà rơi lệ.
Khi thân thể đã bại lộ trong không khí, Lý Mân cảm thấy hơi lạnh. Nàng mở to mắt, chống hai tay cúi nhìn Hồ Lân.
Thân thể Hồ Lân cũng giống như nàng, không còn mảnh y phục nào che lấp, phơi bày ra bộ dáng trần trụi nhất.
Lý Mân híp mắt nhìn hắn.
Thân hình Hồ Lân rất đẹp, tuy mặt hắn tuấn tú dị thường, nhưng vai rộng, cơ bụng rắn chắc, eo thon, tứ chi thon dài ẩn chứa cơ bắp.
Lý Mân nhìn thấy bụng phẳng của nàng và Hồ Lân trực tiếp chạm vào nhau.
Làn da trên cơ thể Hồ Lân cũng trắng nõn, chỉ có một nơi có màu sắc khác biệt, hơn nữa rất bắt mắt.
Trong ánh nhìn chăm chú của Lý Mân, một vật màu nâu sẫm ẩn mình trong rừng cây đen rậm rạp bắt đầu ngóc đầu nở to với tốc độ mắt thường quan sát được.
Lý Mân nhìn cái thứ thẳng tắp dữ tợn đó, sợ hãi bắt đầu dâng lên trong lòng —— nếu cái thứ này đâm vào trong cơ thể mình, còn không phải sẽ chết sao?!

Nàng nhắm hai mắt: cái này không phải do chính mình chuốc lấy sao?
Hồ Lân nhìn thân thể yếu ớt của nàng, cho dù thân thể hắn đang kêu gào cổ vũ nhào lên chiếm đoạt, hắn cũng không nhẫn tâm thương tổn nàng.
Hắn cúi người, bắt đầu hôn nàng.
Lý Mân không dám mở to mắt.
Thân thể Hồ Lân phủ bên trên người nàng nhưng không hoàn toàn đè lên. Da thịt hắn trơn mượt dị thường, giống như đồng đen được phủ thêm một lớp nhung mỏng. Da thịt hai người dần ma sát theo động tác của hắn, sinh ra từng luồng điện lưu, khiến da thịt Lý Mân vừa tê vừa mềm nhũn.
Nàng khép chặt hai chân, kiệt lực chống cự.
Hồ Lân tách hai chân nàng, tiếp tục hôn nàng.
Cuối cùng hắn buông tha môi nàng, đầu lưỡi nóng hầm hập bắt đầu di chuyển trên da nàng, dần hướng xuống dưới, cuối cùng đôi môi bỏng cháy ngậm chặt lấy đỉnh ẫn cảm nhất của nàng.
Lý Mân run rẩy, cảm giác được một cỗ nóng ấm phun trào bên dưới.
Hồ Lân tách ra hai chân nàng, đỡ đồ vật nọ của hắn bắt đầu tiến vào.
Lý Mân cảm nhận được đồ vật nóng cứng kia của Hồ Lân đã mạnh mẽ xông vào nơi đó của nàng, hơn nữa đã vào được một phần, căng đến mức nàng cảm giác nơi đó của mình sắp vỡ ra, trận trận đau đớn khuếch tán.
Hồ Lân nhìn Lý Mân hơi hé miệng vì đau đớn, hắn vừa gắng sức tiến về phía trước vừa cúi đầu ngậm chặt môi nàng, ngăn chặn tiếng thét chói tai của Lý Mân.
Căng như vậy, hẹp như vậy, ấm áp như vậy, cho hắn cảm giác giống y hệt kiếp trước.
Hồ Lân vừa vào được bên trong đã bắt đầu bắn ra dưới sự co bóp lộn xộn của Lý Mân.
Lý Mân trong đau đớn lại có một chút thất vọng, thì ra chuyện nam nữ cũng chỉ như vậy thôi a!
Nàng đẩy Hồ Lân đang đè trên người: “Ta mệt rồi, muốn đi ngủ.”
Nhưng Hồ Lân lại ghé chặt vào phía trên nàng, đẩy thế nào cũng không xuống.
Lý Mân mở to mắt, nàng phát hiện Hồ Lân đang nhìn nàng, đôi mắt vốn đen thẳm không biết đã biến thành màu xanh lá như bảo thạch từ lúc nào, hàng lông mi cong dài đang nhẹ run.
Lý Mân vội nhắm mắt lại.

Chẳng lẽ nàng đã nhìn sai, mắt Hồ Lân sao có thể là màu xanh.
Đúng lúc này, nàng cảm giác được thứ đang mềm nhũn trong cơ thể mình lại bắt đầu bành trướng, nhanh chóng trở nên cứng rắn, căng đến mức khiến phía dưới nàng vừa xót vừa đau. Lý Mân bắt đầu giãy dụa, nhưng Hồ Lân giống như đã biến thành một người khác. Hắn đỡ hai chân nàng, đè trên người nàng, bắt đầu gắng sức ra vào trong cơ thể nàng.
Dưới động tác va chạm kịch liệt của hắn, Lý Mân đau đến sắp hết hơi, tay nàng ra sức cào trên người hắn, cố gắng ngăn cản hắn.
Nhưng Hồ Lân giống như đã biến thành một người khác, hàng lông mi dài rũ xuống, che khuất sóng mắt xanh đậm, khuôn mặt tuấn tú trở nên căng thẳng, phảng phất như đang chịu thống khổ khó nhịn.
Lý Mân rốt cục không nhịn được, nàng bật khóc. Khi nàng khóc, nàng cảm thấy rõ ràng Hồ Lân gắng sức đẩy vào một cái, sau đó đứng yên trong nơi sâu của nàng không động đậy.
Trong đau xót, Lý Mân cảm giác được phần chôn sâu trong cơ thể nàng của Hồ Lân bắt đầu co giật, thậm chí nàng còn cảm giác được rất rõ ràng đồ vật kia của Hồ Lân đang không ngừng phun ra.
Rốt cuộc nàng hôn mê bất tỉnh.
********
Mồng một đầu năm, Lý Mân bị tiếng pháo đinh tai nhức óc không ngừng đánh thức.
Nàng mở mắt, điều trông thấy đầu tiên chính là Hồ Lân đang ngủ bên cạnh.
Thân thể Hồ Lân trần trụi, đang dán vào người nàng ngủ mê mệt, tay phải còn đang đặt trước ngực nàng.
Lý Mân đè nén đau xót trong thân thể, nàng nhấc tay Hồ Lân đặt về chỗ cũ, đẩy hắn trở về trạng thái nằm ngửa, sau đó vươn tay nhấc mí mắt Hồ Lân, ghé sát vào nhìn thật kỹ.
Mắt Hồ Lân có màu đen.
Lý Mân vẫn không tin, nàng nhớ đêm qua khi Hồ Lân kích động, mắt đã biến thành màu xanh.
Lý Mân lại nhấc mí mắt bên kia của Hồ Lân lên.
Vẫn là màu đen.
Lý Mân không cam tâm rụt người về, chẳng lẽ đêm qua là ảo giác?
Hồ Lân chậm rãi mở mắt, chậm rãi đè lên người Lý Mân.
Lý Mân vội đẩy hắn ra, nàng vừa giãy dụa thì phát hiện một dòng chất lỏng trơn ướt chảy ra từ nơi đó của mình.
Thân thể nàng bỗng chốc trở nên cứng ngắc.
Hồ Lân nhận ra vẻ khác thường của nàng. Hắn không để lộ cảm xúc, duỗi tay sờ nơi đó của Lý Mân, sau đó trèo xuống từ trên người nàng, chậm rãi tách ra hai chân nàng, lấy ra từ đầu giường một tấm khăn lụa.
Lý Mân cau mày nhìn hắn, nàng nghĩ hắn muốn thay mình lau nơi đó bèn vươn tay muốn giật khăn lụa nhưng cổ tay lại bị Hồ Lân bắt được.
Hồ Lân cẩn thận dùng khăn lụa trói hai cổ tay Lý Mân, sau đó quỳ giữa hai đùi nàng, hắn cầm gối của mình lót dưới lưng Lý Mân.

Ánh mặt trời chiếu qua rèm cửa sổ xanh nhạt, phủ lên mặt Hồ Lân một tầng ánh xanh quỷ dị. Lý Mân nhìn vẻ mặt bình tĩnh đến dọa người của hắn, ngay cả chuyện phản kháng cũng quên mất tiêu.
Hồ Lân đã cư xử dịu dàng rất lâu, lâu đến nỗi nàng đã coi hắn là con mèo nhỏ ngoan hiền, không ngờ trong buổi sáng mồng một đầu năm hắn lại lộ ra bộ mặt thật.
Hồ Lân đã nhận ra, hắn dịu dàng với Lý Mân cũng vô dụng, hắn làm như vậy mới trấn áp Lý Mân được. Hắn đem hai chân Lý Mân quấn quanh eo mình, sau đó đỡ vật to lớn đã đứng thẳng, thừa dịp chất lỏng chảy ra thì chen vào. Cùng lúc đó, tay hắn động đậy trên bụng Lý Mân, dẫn phát dao động của nguyên đan trong cơ thể Lý Mân.
Lý Mân lần nữa cảm giác được vật to lớn cứng rắn của Hồ Lân.
Đình mềm mại của đồ vật kia chen vào trong cơ thể nàng, trong đau đớn lại thêm chút ngứa ngáy, khiến lông tơ toàn thân nàng dựng đứng, cơ thể trống rỗng, cảm thấy chỉ có va chạm mạnh mẽ hơn mới có thể giải quyết cơn ngứa từ bên trong.
Dường như Hồ Lân cảm nhận được khát vọng nội tâm của nàng, hắn híp mắt ngắm nàng, dần dần dùng sức ra vào, cách vài cái lại xoay nghiền một hồi, nghiền đến khi toàn thân Lý Mân bắt đầu ê ẩm tê dại, không chỉ ê ẩm tê dại mà còn xót, đau, ngứa, nóng, cảm giác gì cũng có.
Sau một trận va chạm thống khoái, tinh thần Lý Mân bắt đầu tan rã, linh hồn phiêu đãng, thân thể cũng thoát khỏi khống chế của nàng, bắt đầu co giật.
Trong sự co giật đó, thân thể Lý Mân dần bay lên…
********
Khi nàng tỉnh lại lần thứ hai, nàng phát hiện trên người đã được mặc quần áo chỉnh tể, mà Hồ Lân cũng đã ăn mặc gọn gàng đang đứng bên đầu giường, trên tay là một chiếc khăn ấm áp, chuẩn bị lau mặt cho nàng.
Lý Mân chớp mắt, nàng muốn cử động thân thể thì phát hiện cả người như vừa bị xe ngựa cán qua, cánh tay cũng không thể nâng lên nổi.
Hồ Lân dịu dàng nhìn nàng, thấp giọng nói: “Nàng nhắm mắt lại đi.”
Uy lực đêm qua và sáng nay của hắn vẫn còn, Lý Mân lập tức nhắm mắt lại.
Hồ Lân cẩn thận lau mặt nàng, sau đó đỡ nàng dậy, lót gối dựa phía sau lưng nàng, lúc này mới bưng chiếc bàn nhỏ tới bên giường, bên trên có một chén cháo: “Lại đây ăn chút cháo đi.”
Nguyên ngày mồng một đầu năm này, Lý Mân chỉ ở trên giường, Hồ Lân hóa thành trượng phu nhị thập tứ hiếu, hầu hạ nàng cẩn thận dịu dàng.
Lý Mân sợ hắn biến thân lần nữa, nàng dè dặt nhận sự chăm sóc của hắn, không dám làm trái lời hắn chút nào.
Tuy nàng không rời giường, thân thể nghỉ ngơi nhưng đầu óc vẫn hoạt động tăng tốc. Nàng muốn tìm một thứ để đánh lạc hướng sự chú ý của Hồ Lân.
Nghĩ mãi, Lý Mân cuối cùng nghĩ ra một chuyện. Nàng nhớ khi cô cô biết kinh nguyệt của nàng đến đã nói cho nàng một số kiến thức, ví dụ như trong đêm đầu tiên của nữ tử sẽ chảy máu, vân vân…
Nhưng Lý Mân nhớ đêm qua nàng không chảy chút máu nào.
Đến buổi đêm, quả không ngoài dự đoán của nàng, Hồ Lân lại biến thân lần nữa, từ con mèo nhỏ ngoan hiền biến thành mãnh hổ xuống núi.
Lý Mân nhìn khuôn mặt thanh tú của Hồ Lân dưới ánh nến, rốt cuộc nói ra câu nói đầu tiên trong ngày: “Hồ Lân, chuyện là… chuyện là…”
Hàng mi thanh của Hồ Lân hơi nhướng lên.
Lý Mân không thể nói lảng sang chuyện khác, rốt cục nói ra nghi ngờ trong lòng nàng: “Ta, ta… hình như không phải xử nữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui