Buổi sáng khi Lý Mân tỉnh lại thì thấy Hồ Lân không ở trên giường, điều này khiến nàng dễ chịu hơn một chút.
Quan sát một lúc, Lý Mân phát hiện có một bộ áo váy màu tím nhạt rất tinh xảo đặt ở đầu giường, bèn lấy mặc vào, sau đó rời giường.
Rửa mặt chải đầu xong, Lý Mân đẩy cửa bước ra ngoài.
Trước mặt nàng là một căn nhà khá lớn.
Căn nhà lợp ngói xanh kiên cố, được xây theo kiểu truyền thống, đối diện nhà chính là một hành lang lát gạch xanh, hai bên hành lang có những khoảnh vườn nhỏ vuông vắn, trồng đủ loại hoa cỏ. Lý Mân nhận ra cây bạc hà và cây kinh giới nên nàng đoán đây là mảnh vườn do chính Hồ Lân vun xới.
Cuối hàng lang có một cây hòe già, cành lá rậm rạp che phủ bức bình phong bằng gạch xanh vuông vắn gần cổng.
Lý Mân đi men theo hành lang.
Phía sau bức tường bình phong là cửa hình tròn như trăng rằm.
Ra khỏi cửa trăng là một loạt các phòng ốc lợp ngói xanh.
Lý Mân đi men theo lối nhỏ bên phải dãy phòng, phát hiện tiền viện cũng có ba gian phòng một lớn hai nhỏ. Chính giữa nhà chính, bên trên cửa treo một tấm biển sơn đen chữ đỏ: “Tiệm thuốc Hồ Lân.”
Lúc này Lý Mân mới biết Hồ Lân mở hiệu thuốc.
Nàng đứng trong sân nhìn hiệu thuốc tấp nập người ra người vào, trong lòng mê mang – đây là nơi nào?
Trước giờ Lý Mân không ra ngoài nhiều, từ khi biểu ca Triệu Vân tròn mười bốn tuổi bắt đầu ra ngoài du ngoạn, còn nàng chỉ quanh quẩn trong huyện Chân Định, ngày ngày sống trong bầu trời hình vuông, chờ đợi biểu ca trở về. Nếu không xảy ra chuyện của Hồ Lân, suốt đời còn lại nàng cũng sẽ như vậy – biểu ca xông pha bên ngoài, còn nàng ở nhà sinh con lo liệu việc nhà, vĩnh viễn chờ đợi.
Trong lòng Lý Mân chua xót, thầm tự giễu: có lẽ đây cũng là một chuyện tốt, ít ra mình đã có cơ hội đi tới thế giới bên ngoài, có được một cuộc đời không buồn chán; cũng may chuyện này xảy ra trước khi thành thân với biểu ca, để biểu ca thoát khỏi vận mệnh lấy một kẻ dâm đãng làm vợ…
Sau đêm qua, Lý Mân thực sự cảm thấy mình có lẽ đúng là một người dâm đãng. Chỉ cần Hồ Lân tới gần nàng, nhìn nàng say đắm, nàng sẽ không tự chủ được nảy sinh phản ứng.
Nghĩ tới đây, Lý Mân liền muốn tìm một biện pháp ngăn ngừa tình huống khó xử tối qua lặp lại.
Nàng đang muốn quay người đi thì thấy một thanh niên tuấn tú mặc đồ đen đi ra từ trong tiệm thuốc, chính là Hồ Lân.
Hồ Lân khoanh tay đứng trước cửa tiệm thuốc, lẳng lặng nhìn Lý Mân.
Sau đêm qua, hắn đã hạ quyết tâm, nhất định không tổn thương Lý Mân lần nữa, hơn nữa sẽ bảo vệ, chăm sóc nàng, dù sao hắn cũng đã đợi hơn hai trăm năm, đợi thêm chút nữa cũng có sao?
Lý Mân đang xoay người muốn bỏ đỉ, sau lưng lại truyền đến tiếng Hồ Lân: “Bữa sáng ở nhà chính đã dọn xong rồi.”
Lý Mân bước đi, Hồ Lân nhìn theo bóng lưng nàng, yên lặng không nói gì.
Hắn phát hiện chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi, Lý Mân đã gầy đi trông thấy, bóng lưng mảnh mai phảng phất như đeo thêm gánh nặng ngàn cân, cái eo nhỏ gầy thấp thoáng trong lớp áo rộng…
Buổi chiều, Lý Mân không muốn ngồi không nên bắt đầu dọn dẹp phòng ngủ. Dù sao nàng cũng không thể rời đi nên đã quyết định, dù làm cách gì cũng phải tách khỏi Hồ Lân, chọn một gian phòng làm phòng riêng.
Dãy nhà ở hậu viện cũng có ba phòng một lớn hai nhỏ. Phòng ngủ của nàng là một trong hai gian nhỏ, gian còn lại tuy có giường nhưng cũng không có người ở, chỉ có giá sách và bàn đọc, bên trên xếp không ít thẻ tre.
Lý Mân tìm một cái khăn buộc bao lấy mái tóc, bắt đầu thu dọn phòng ngủ.
Trước hết Lý Mân quét sạch phòng, sau đó tìm được trong tủ một bộ chăn đệm trải lên.
Trải đệm giường xong, nàng lại lấy gối của mình trên giường Hồ Lân để ra chỗ khác.
Thu dọn giường ổn thỏa, Lý Mân bắt đầu thu dọn, sắp xếp quần áo.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, rương quần áo ở góc Tây phòng xếp đầy y phục nam và nữ, tất cả đều mới tinh.
Lý Mân lật giở vài cái, phát hiện bên trong còn có đồ lót của Hồ Lân, nàng cứng người không phản ứng được nữa.
Lý Mân dùng bữa chiều xong, Hồ Lân mới trở về.
Hồ Lân đi tới phòng ngủ, không lập tức tiến vào mà chỉ đứng ở cửa nhìn ngắm Lý Mân.
Lý Mân đang ngồi trước bàn trang điểm, soi gương đồng chải tóc.
Nàng thấy hắn bước vào qua gương đồng nhưng không thèm quan tâm đến hắn.
Hồ Lân thấy nàng không nhảy dựng lên đánh mình, cũng không mở miệng chửi mình đã cảm thấy thỏa mãn mười phần. Hắn muốn củng cố thành quả thắng lợi nên nhanh chóng ra ngoài rửa mặt đánh răng, tắm rửa xong xuôi, sau đó mới trở về phòng ngủ.
Lý Mân đã chải đầu, thay trung y xong, đang ngồi gấp áo váy.
Nội tâm Hồ Lân nhảy nhót, hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo bên ngoài, nhảy lên giường, sau đó ôm chăn lăn mấy vòng.
Cõi lòng đang nhảy nhót không dễ gì lắng xuống, Hồ Lân hé mắt liếc trộm Lý Mân, chỉ thấy nàng thoáng liếc nhìn mình, sau đó xoay người, ‘phù’ một tiếng thổi tắt ngọn nến.
Trong phòng tối om, tim Hồ Lân bắt đầu đập ‘bịch bịch’, hắn khát vọng nhìn hình bóng của Lý Mân, nam căn đã nhô lên. Hắn ngừng thở, chờ đợi Lý Mân nhảy vào lòng mình.
Lý Mân thổi nến xong, xoay người rời phòng.
Nàng mò mẫm đi qua nhà chính, đi tới phòng ngủ sát vách, cởi giày leo lên giường, kéo chăn trùm người, nhanh chóng ngủ say.
Nhìn thấy Lý Mân bỏ đi, Hồ Lân thở hổn hển, hắn xoay người nằm ngửa trên giường, chờ đợi thân thể phục hồi nguyên trạng.
Nhưng từ sau khi hắn tìm được Lý Mân kiếp này, phản ứng thân thể đã thoát khỏi sự khống chế của hắn. Hắn cố gắng bình ổn thân thể, nhưng sau nửa buổi, dương vật vẫn sưng như cũ, Hồ Lân giận quá mắng chửi, vươn tay.
Hắn lấy ra từ lồng ngực cái yếm của Lý Mân trộm được tối qua. Hắn ngửi hương vị của Lý Mân trên yếm, trong đầu tưởng tượng vẻ mê hoặc của nàng, một tay bắt đầu lần xuống dưới, lần đầu tiên sau hai vạn năm phải dùng tay giải quyết, vì một tương lai cơm no áo ấm.
*********
Mùa xuân nhanh chóng qua đi, mùa hè vừa tới đã mưa liên miên không ngừng.
Lý Mân vẫn ngày ngày cố ý tách ra ngủ như trước, đày đọa Hồ Lân.
Nàng vẫn thản nhiên thay áo tháo trang sức trước mặt hắn, liếc nhìn nơi nhô lên cao cao dưới bụng Hồ Lân, sau đó thổi tắt nến đi tới phòng ngủ sát vách.
Ba phòng ở hậu viện chỉ có mỗi Hồ Lân và nàng.
Nàng nằm trong phòng ngủ sát vách, có thể nghe được tiếng thở gấp dồn dập và rên ngâm khó nhịn của Hồ Lân, còn có thể nghe thấy tiếng hắn thấp giọng kêu gọi “Lý Mân, Lý Mân”, cả tiếng giường kêu ‘kẽo kẹt’ do động tác của hắn.
Nhưng, nàng vẫn bình tĩnh như trước.
Nàng dần tiến vào mộng đẹp trong tiếng mưa tơi tí tách.
Tuy mỗi ngày nàng đều đày đọa Hồ Lân, nhưng sáng nào hắn cũng đem thùng gỗ vào khi nàng rời giường, bên trong đựng đầy nước ấm bốc khói.
Đến một ngày, Lý Mân tắm rửa xong, vừa mới đứng dậy từ trong bồn, Hồ Lân đã tiến vào.
Hắn đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ, ngắm nhìn toàn thân Lý Mân còn tích đọng bọt nước, cặp mắt hồ ly xếch lên bỗng tối sầm.
Lý Mân thản nhiên xoay người đưa lưng về phía hắn, nhấc chân muốn bước ra khỏi thùng tắm thì bị Hồ Lân ôm trong ngực.
Hồ Lân ôm Lý Mân gắt gao.
Trên người hắn chỉ mặc trung y màu trắng bằng lụa, nhanh chóng bị thấm ướt.
Lý Mân có thể nghe thấy tiếng hắn thở hổn hển.
Thân thể Hồ Lân rất nóng, cách một tầng lụa trắng phát ra hơi nóng vô cùng.
Trái tim hắn dường như cũng đang nhảy rất nhanh, Lý Mân nhắm mắt, đứng một chỗ không nhúc nhích.
Cho dù thân thể hai người kề sát như vậy, chỉ cách một tầng áo lụa mỏng manh, nhưng nàng lại không cảm thấy rung động chút nào.
Vật đó của Hồ Lân đã nhô lên chạm vào Lý Mân, nhưng hắn biết rõ Lý Mân không có chút động tình nào.
Thì ra, Lý Mân quả thật không thích hắn, chưa từng thích hắn.
Hồ Lân nghiêng người, tựa cằm trên vai Lý Mân, nhắm hai mắt lại.
Hắn nhớ đến lưu luyến si mê của Lý Mân kiếp trước đối với hắn.
Nàng thích hắn như thế, chỉ cần hắn tới gần, nàng sẽ có phản ứng mãnh liệt.
Tình yêu của nàng nóng rực đến thế, đến độ vì hắn mà trả giá tất cả, cuối cùng thiêu đốt chính bản thân nàng.
Lý Mân của hiện tại, gần trong gang tấc, nhưng lòng xa ngàn dặm.
Hồ Lân nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chảy ra, xuôi theo cánh mũi.
Hắn vẫn là hắn, nhưng Lý Mân đã không còn yêu.
Nhưng, hắn sẽ không buông tay.
Hắn không phải con người, hắn là thú, loài thú sẽ không buông tay với bạn đời của nó.
Cho dù là lên trời xuống hoàng tuyền, cho dù mất đi tu vi vạn năm, hắn cũng sẽ không buông tay.
********
Hè qua, thu đến, thời tiết bắt đầu trở nên mát mẻ.
Hồ Lân thuê người xây một phòng luyện đan trong hậu viện. Sau cơn mưa đầu tiên đầu mùa thu, vì giúp Lý Mân luyện chế Thanh Linh Đan có tác dụng làm thân thể khỏe mạnh, hắn phải tới ngắt Thanh Linh thảo chỉ mọc sau trận mưa đầu tiên của mùa thu, không thể không rời nhà mấy hôm.
Trước khi đi, Hồ Lân lưu luyến không muốn rời.
Hắn không yên tâm, cũng không dám để Lý Mân ở lại một mình. Kiếp trước Lý Mân tự sát đã gây cho hắn bóng ma tâm lý. Tuy hắn biết trong cơ thể Lý Mân có nguyên đan, dù Lý Mân có xảy ra chuyện gì hắn đều có thể trở về kịp thời, nhưng hắn vẫn không dám lơi lỏng.
Lý Mân hoàn toàn không biết tâm tình phức tạp đó của hắn.
Nàng thấy phía Đông phòng ngủ xây một tòa tháp bằng gạch, không biết dùng để làm gì, trong lòng rất tò mò, nhiều lần muốn mở miệng hỏi Hồ Lân nhưng sau lại nhịn xuống.
Rối rắm trong lòng Hồ Lân càng tăng, tò mò của Lý Mân cũng càng tăng.
Trong lúc ăn cơm tối, Hồ Lân ngồi đối diện Lý Mân, rốt cục hắn không nhịn được nữa, mở miệng hỏi: “Nàng có đồng ý ——”
“Không” – Lý Mân không đợi hắn nói hết câu đã trả lời, ngăn chặn lời kế tiếp của Hồ Lân.
Hồ Lân mang bi thương trong mắt nhìn Lý Mân.
Lý Mân vẫn không phản ứng, hỏi: “Đây là nơi nào?”
Đây là lần đầu Lý Mân chủ động nói chuyện, Hồ Lân mừng rỡ, quên mất tiêu chuyện thuyết phục Lý Mân đi hái thuốc cùng mình, thao thao bất tuyệt giới thiệu: “Nhà chúng ta ở trong thôn An Nhạc Lũy, nằm phía Bắc huyện Chân Định, cách Triệu gia trang nhà cô nàng khoảng tám dặm…”
Trong lòng Lý Mân nổi sóng nhấp nhô, nàng quyết định lướt qua đoạn “nhà chúng ta”, chăm chú ghi nhớ đoạn thông tin “khoảng cách đến Triệu gia trang khoảng tám dặm”.
Mắt nàng phát sáng nhìn Hồ Lân.
Hồ Lân dừng nói chuyện, hai tròng mắt hẹp dài sáng long lanh nhìn nàng.
Ánh sáng trong mắt Lý Mân dần biến mất, đổi thành cầu xin. Nàng cắn cắn môi, dũng khí tăng lên: “Hồ Lân, ta muốn đi thăm cô và chú ta.”
Hồ Lân nhận thấy được vẻ cầu xin trong mắt nàng, hắn rũ mắt, lông mi cong dài che khuất ánh mắt âm u khó dò.
Hắn biết sau khi Triệu Vân biết chuyện của hắn và Lý Mân đã quyết định đồng ý tiến cử của dân chúng, thuận theo sự nhờ cậy của mọi người trong quận, rời khỏi Chân Định tới chỗ Viên Thiệu của Ký Châu, hiện tại hẳn không có ở Triệu gia trang.
Nếu Triệu Vân đã không có ở Triệu gia trang, vậy đưa Lý Mân trở về cũng có sao?
Hồ Lân ngẩng đầu, mắt hồ ly xinh đẹp giấu diếm vẻ tính toán: “Ta có thể đưa nàng về nhà mẹ đẻ, nhưng nàng phải đáp ứng ta một điều kiện.”
Lý Mân oán hận nhìn hắn, chỉ hận không thể lấy chén bát trên bàn ném vào mặt hắn.
Nàng chưa bao giờ thừa nhận đã thành thân với Hồ Lân, nhưng hắn không những tin tưởng hai người đã thành thân mà còn ra sức thuyết phục nàng tin rằng bọn họ đã thành thân.
Tay Lý Mân để trên bàn hết thả lại nắm, nàng kiềm chế bản thân, sau đó nhìn Hồ Lân: “Điều kiện gì?”
********
Tác giả có lời muốn nói: Hồ ly muốn thất thân, đường xa đường xa a ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...