Lý Mân bị dọa cho tỉnh lại.
Bụng nàng bị một đồ vật cứng rắn chọc, mỹ nhân mềm mại trước kia bỗng trở nên rắn chắc, mà Hồ Lân muội muội cũng biến thành nam nhân trong nháy mắt – tuy khuôn mặt không thay đổi nhiều nhưng thân thể đã biến hóa a, hơn nữa còn biến thành một nam nhân trần truồng.
Lý Mân hoảng hốt, ra sức đẩy Hồ Lân.
Sức lực Hồ Lân đột nhiên trở nên rất lớn, một tay hắn nắm hai cổ tay Lý Mân, nhấn Lý Mân xuống, khiến nàng không giãy dụa được, một tay kéo chăn che trên thân mình, sau đó đè lên Lý Mân, cởi áo váy Lý Mân ném xuống đất.
Lý Mân không thể động đậy, nàng bị giam cầm ở chỗ đó, mái tóc dài của Hồ Lân rủ xuống che khuất tầm mắt nàng, khiến nàng không nhìn được cảnh bên ngoài. Nhưng nàng đã nghe thấy tiếng bước chân, cả giọng nói của cô cô nữa : “Tiểu Mân, sao còn chưa rời giường? Mau tới thử váy cô thêu cho con ——“
Bà nhìn đống váy áo rơi dưới đất, có một cái khăn lốm đốm máu lẫn vào bên trong, lại nhìn Lý Mân và Hồ Lân đang trần truồng quấn vào nhau trên giường – chăn mền chỉ che đến thắt lưng Hồ Lân. Bà nhắm mắt cho tỉnh lại, sau đó xoay người đóng cửa phòng, trầm giọng ra lệnh cho đám thị nữ đang ngây người phía sau mình mau đến tiền viện đợi lệnh, cấm không được tiết lộ tình hình nơi này, ai vi phạm sẽ bị loạn côn đánh đến chết!
Khi bà vào lại, Lý Mân và Hồ Lân đã mặc xong quần áo. Lý Mân đầu bù tóc rối, mặt đầy nước mắt quỳ ở trên giường, Hồ Lân đã thay y phục của nam giới, ngồi trên giường dịu dàng an ủi Lý Mân.
Thấy cảnh tượng này, Triệu Lí thị cảm thấy mạch máu trên thái dương nhảy ‘phanh phanh phanh”, nàng nhìn Lý Mân chăm chú, chát chúa hỏi : “Lý Mân, thế này là thế nào?”
Lý Mân giãy dụa xuống giường, ‘bịch bịch’ quỳ xuống trước mặt cô, nàng khóc: “Cô cô, đều tại con không tuân thủ lễ nghi… đều tại con…”
Nàng quỳ rạp trên mặt đất, ra sức dập đầu ‘bang bang’ mấy cái, sau đó gào khóc: “Cô cô, con sai rồi…”
Nàng cảm thấy nàng có lỗi, nhưng ai biết được Hồ Lân đã biến từ nữ thành nam trong nháy mắt, rõ ràng nàng đã kiểm tra, Hồ Lân đúng là nữ… Nhưng mặc kệ thực hư thế nào, ngàn sai vạn sai đều do nàng, do nàng không cẩn thận đề phòng, để mắc lừa Hồ Lân, bây giờ bị cô cô bắt tại trận, dù nàng có trăm cái miệng cũng không thể thanh minh.
Lúc này Hồ Lân mới phát hiện Lý Mân dập đầu đến nỗi chảy máu, hắn cảm thấy không xong, vội bổ nhào tới, quỳ xuống gần Lý Mân, dùng tay lót trên trán Lý Mân hòng ngăn cản nàng lại dập đầu.
Lý Mân muốn đẩy hắn ra nhưng không nổi, nàng phẫn hận bắt đầu tát mình, lại bị Hồ Lân ôm vào trong ngực.
Hồ Lân vừa ôm chặt nàng, giam giữ nàng, khiến nàng không thể động đậy, vừa thể hiện vẻ mặt đau đớn, nước mắt chan chứa còn hơn cả diễn kịch: “Lý Mân, nàng đừng tự trách như vậy, không phải lỗi của nàng, đều tại ta, đều là lỗi của ta a! Chỉ trách ta vừa gặp nàng đã yêu, nhung nhớ không thôi mới đành giả gái để tiếp cận nàng! Ta thực sự rất yêu nàng a!”
Hắn vừa khóc vừa dùng tay đấm lên mặt đất, quả đấm hạ xuống đúng cái khăn nhuốm máu kia: “Lý Mân, bây giờ nàng đã là người của ta, sao nàng có thể dứt bỏ ta được? Đời đời kiếp kiếp ta không thể không có nàng!”
Lý Mân ngây người một lần nữa, nàng không giãy dụa, chỉ quỳ gối, ngơ ngẩn ngó Hồ Lân: Hắn đang nói cái gì vậy? Sao hắn lại nói dối?
Nhưng quả thật nàng không biết nói gì, cũng không biết nói thế nào.
Sắc mặt Triệu Lí thị tái nhợt, bà nhìn cháu gái đang quỳ dưới chân đã khóc đến ngây người, trong lòng đau như dao cắt, lại nhìn Hồ Lân tình sâu như biển, ngọt ngấy dâng đến tận họng. Bà chăm chú nhìn Lý Mân, chậm rãi nói: “Lý Mân¸ bộ dạng này của con làm sao còn xứng với biểu ca của con?”
Biểu ca? Đúng rồi, còn biểu ca thì sao? Sắc mặt Lý Mân lập tức trắng bệch, nàng lẩm bẩm: “Biểu ca… Tử Long biểu ca…”
Nàng không tuân thủ đạo làm vợ, Tử Long biểu ca sẽ không muốn nàng nữa, sẽ không bao giờ muốn nàng nữa…
Thiếu nữ mười lăm tuổi rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, hôn mê bất tỉnh.
Hồ Lân đỡ được Lý Mân, hắn ôm chặt nàng, đau khổ kêu gọi: “Lý Mân —— Lý Mân, nàng mau tỉnh lại —— mau tỉnh lại ——”
Triệu Lí thị bắt đầu tĩnh tâm, bà nhìn thiếu niên xinh đẹp tuấn tú đến cực điểm trước mặt, trong lòng không thể lý giải được tại sao hắn phải điên cuồng như vậy, chỉ vì thích một cô gái mà phải giả gái để chui vào đây, làm ra chuyện xấu hổ mất mặt như vậy?
Bà nhìn Hồ Lân chăm chú, trầm giọng nói: “Nhà họ Hồ các ngươi cũng là vọng tộc của Thiểm Châu, sao có thể làm ra chuyện bữa bãi như vậy được?”
Hồ Lân ôm Lý Mân, dùng ống tay áo lau nước mắt trên mặt, nức nở nói: “Cháu thực sự rất thích Lý Mân, bất đắc dĩ mới phải ra hạ sách này, giờ Lý Mân đã là người của ta, ta không thể buông nàng được…”
Triệu Lí thị phất phất tay: “Hai người các ngươi đã làm đến nước này, người hầu đều đã trông thấy, cũng không thể che dấu, ngươi mau mang Lý Mân đi đi, không thể ở lại Triệu gia trang hay huyện Chân Định được nữa, mau đi đi, đi càng xa càng tốt.”
Bà không thể giữ Lý Mân lại làm mất mặt nhà họ Triệu và nhà họ Lý, cũng không thể đợi đến khi Triệu Vân về khiến hắn bị tổn thương, chỉ có thể để cho Hồ Lân nhanh chóng mang Lý Mân đi.
Hồ Lân ôm Lý Mân, hành lễ với Triệu Lí thị, sau đó rời khỏi nhà họ Triệu.
Đến khi Triệu Lí thị bình tĩnh lại một chút, bà bèn thu gom ít bạc và quần áo, mang theo thị nữ đến nhà họ Hồ. Lúc này bà mới phát hiện nhà họ Hồ không có ai.
Đang là buổi sáng, ánh mặt trời lấp lóa, cuối xuân chim hót hoa nở, nhưng nhà họ Hồ cũ nát xám xịt, trên xà nhà vương đầy tơ nhện, đường mòn ngập trong cỏ dại, không có một ai.
Không thấy Hồ Lân đâu, Lý Mân càng không thấy đâu.
Bọc quần áo và bạc trong tay Triệu Lí thị rơi xuống đất, phát ra một tiếng ‘Canh’.
*******
Khi Lý Mân tỉnh lại, nàng phát hiện đang nằm trong một gian phòng rất tinh xảo, đồ đạc bày trong phòng đỏ chót, trên cái bàn đầu giường có hai cây nến nạm rồng vàng cũng đỏ chót. Toàn bộ căn phòng chìm trong ánh nến càng trở nên đỏ rừng rực.
Nàng trợn mắt, đối diện với cặp mắt hồ ly sáng ngời.
Lý Mân cố gắng nhắm mắt lại.
Đối với Hồ Lân, nàng không hận, chỉ có hờ hững và đau đớn.
Nàng chỉ hận bản thân không đề phòng, đã mắc lừa Hồ Lân, phụ lòng cô, phụ lòng biểu ca Tử Long.
Nghĩ đến Triệu Vân, nước mắt Lý Mân lại chảy ra.
Hồ Lân mặc một thân áo đỏ thẫm cũng không nói chuyện, chỉ yên lặng ngồi bên giường nhìn Lý Mân rơi lệ.
Hắn biết Lý Mân kiếp trước đã tự sát nên luôn cảnh giác, tuyệt đối không rời nàng nửa bước, không để nàng giẫm vào vết xe đổ của kiếp trước.
Nến đỏ bốc cao.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hoa lửa ngẫu nhiên nổ ‘lép bép’.
Hồ Lân mặc áo đỏ vẫn ngồi không nhúc nhích, chỉ nhìn Lý Mân chăm chú. Hắn đợi nàng hơn hai trăm năm, tìm nàng hơn trăm năm, bây giờ nàng đã thuộc về hắn, Hồ Lân nhìn bao nhiêu cũng thấy không đủ.
Nhìn một hồi, Hồ Lân cầm khăn lụa lau nước mắt trên mặt Lý Mân, sau đó tiếp tục ngồi ngắm Lý Mân.
Cầm khăn lụa, hắn lại muốn cười.
Khăn lụa khiến hắn nghĩ tới âm mưu mà hắn đã bày ra trước mặt cô của Lý Mân – một chiếc khăn dính máu.
Chỉ cần có cái khăn kia, dù Lý Mân có trăm miệng cũng không thể thanh minh, từ nay về sau chỉ có thể lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, lấy hồ ly theo hồ ly!
Nghĩ tới đó, trong lòng Hồ Lân cảm thấy rất vui sướng.
Hắn thấy môi Lý Mân khô khốc, vội gọi với ra bên ngoài: “Lão Hòe, mau mang nước vào đây!”
Cửa phòng bị đẩy ra, một tiểu đồng mặc áo xanh, mặt mũi thanh tú bưng một cái khay đi vào, trên khay có một cái chén sứ trắng. Đứa nhỏ hành lễ với Hồ Lân: “Lão Hòe khấu kiến chủ nhân, khấu kiến phu nhân!”
Lão Hòe này chính là cây hòe già, hắn đã ở cùng với Hồ Lân ngàn năm. Hôm nay Hồ Lân mang Lý Mân rời đi, vì vậy nhân tiện cho hắn một viên Thanh Tâm đan, giúp hắn sớm biến thành hình người, có điều tuổi hắn quá nhỏ, tu vi thấp nên chỉ có thể biến thành một đứa trẻ.
Hồ Lân thấy hắn xưng hô với Lý Mân là “phu nhân”, trong lòng rất vui vẻ, gật đầu nói : “Lui xuống đi.”
Hồ Lân bưng chén, cười tít mắt nhìn Lý Mân: “Phu nhân của ta, nước tới rồi, nàng tự uống hay để ta giúp nàng uống đây?”
Lý Mân nhắm mắt, không đáp lại hắn.
Hồ Lân giả vờ thở dài: “Vậy ta phải dùng miệng mớm cho nàng rồi.”
Lý Mân lập tức mở to mắt, nàng nhìn thấy Hồ Lân nhấp một ngụm nước, đôi môi đỏ tươi cách nàng càng ngày càng gần. Lý Mân cảm thấy chán ghét nên vội đẩy Hồ Lân ra, nàng ngồi dậy, nhận lấy chén, uống một hơi hết nước.
Nàng uống rất vội nên bị sặc, ho khù khụ.
Hồ Lân thấy thế, vội vỗ nhẹ lưng nàng, còn nhẹ giọng oán trách: “Sao lại không cẩn thận như vậy, chẳng lẽ đúng là nàng muốn ta dùng miệng mớm nàng uống nước sao?”
Lý Mân uất hận, đôi mắt nhanh chóng đỏ lên, dùng ánh mắt ngập nước trừng hắn.
Tuy Hồ Lân biết Lý Mân hận hắn phá hoại chuyện của nàng và biểu ca Tử Long, nhưng hắn cứ nhìn Lý Mân đã thấy vui vẻ, cứ nghĩ đến từ nay về sau nàng chỉ thuộc về hắn, hắn cao hứng không thôi, nhịn không được tiến sát lại, nhẹ hôn lên môi Lý Mân một cái, sau đó nhanh chóng tránh ra, nhìn Lý Mân cười cười.
Lý Mân bị bất ngờ không kịp đề phòng, nàng bị hắn tập kích như vậy, cảm thấy thật đáng ghét. Nàng vội dùng ống tay áo lau miệng, chà xát một hồi lại nghĩ đến chuyện mình và Hồ Lân đã làm, lại càng cảm thấy đáng ghét hơn.
Nàng nắm chặt tay thành nắm đấm, dùng sức đánh chính mình, chỉ hận không thể cứ như vậy chết quách cho xong để quên đi chuyện ngu xuẩn đã làm.
Hồ Lân thấy nàng tự đánh mình, trái tim hắn đột nhiên nhói đau.
Hắn vội dùng sức ôm nàng vào lòng: “Tất cả đều là kế hoạch của ta, đều là lỗi của ta, nàng chỉ mắc bẫy của ta mà thôi, sao phải tự đánh mình làm gì?”
Hồ Lân ngửi hít mùi hương trên người Lý Mân, hắn nhắm mắt, lẩm bẩm nói: “Tối nay là đêm tân hôn của ta và nàng, sau tối nay nàng sẽ là người phụ nữ của ta, sống cùng ta mãi mãi. Chúng ta nhất định sẽ sống thật tốt, vĩnh viễn ở cùng một chỗ.”
Theo hiểu biết của hắn, phụ nữ loài người có một điểm chung trong tình yêu, nếu hắn chiếm được thân thể của nàng, hẳn là nàng sẽ khuất phục, đúng không?
Lý Mân đang đắm chìm trong tự trách và sự đau khổ của bản thân, không nghe thấy câu “..sau tối nay, nàng sẽ trở thành người phụ nữ của ta” của Hồ Lân. Đến khi nàng phản ứng thì…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...