Hồ Lân đội nón nhằm che giấu bộ dạng bầm tím, sau đó trở về nơi ở tại thành Nam, hắn đợi đến khi không có ai bên cạnh mới sử dụng pháp thuật, làm vết thương trên mặt, trên người biến mất.
Hiện tại hắn cực kỳ bực bội, không có tâm trí đi tu luyện.
Nỗi lo của Hồ Lân rất rõ ràng, hắn lo tình địch Hoắc Chỉ sẽ hạ bệ hắn bằng cách kể với Lý Mân chuyện hắn dùng sắc dụ ngày hôm nay.
Cứ nghĩ đến Lý Mân, thân thể Hồ Lân liền nóng lên, sôi sùng sục, chỉ hận không thể lập tức chạy đi tìm Lý Mân.
Nhưng nếu Lý Mân biết chuyện kia, không biết có không thèm để ý hắn nữa hay không?
Cứ nghĩ đến chuyện Lý Mân không thèm để ý mình nữa, Hồ Lân liền cảm thấy toàn thân khó chịu, đứng ngồi không yên. Vì vậy, chuyện này tuyệt đối không được xảy ra, hắn cần nhanh chóng dập tắt mối nguy này.
Hồ Lân quanh quẩn dưới gốc cây đại thụ trong sân thật lâu, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp tuyệt hảo.
*******
Hoắc Chỉ giận dữ rời khỏi dinh cơ của nhà họ Lý ở Nhạc Du Nguyên, nhưng hắn là công tử hậu duệ của nhà quý tộc, mặt mũi bầm dập như thế, đương nhiên không thể xuất hiện ở thành Trường An. Để tránh bị đám người quen biết nhận ra, hắn mang nón, che mặt rời đi, sau đó cũng không về nhà, chỉ sai người hầu đem ngựa tới Thượng Lâm Uyển.
Hoàng đế từng ban cho người bác Hoắc Quang của hắn một căn nhà gỗ để trú tạm lúc săn thú tại Thượng Lâm Uyển. Mấy hôm nay bệ hạ mang theo ái phi và các cận thần săn thú ở Thượng Lâm Uyển, hắn là một trong những thị vệ thân tín của bệ hạ nên viện cớ qua đó.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hoắc Chỉ đã dậy nhưng không ra khỏi cửa, chỉ ở trong phòng chà lau kiếm.
Sau khi lau chùi một lúc, Hoắc Chỉ đột nhiên rất muốn đi ra ngoài xem xét một chút.
Bởi đang là sáng sớm, lại vừa tạnh mưa, không khí trong rừng ẩm ướt, cực kỳ trong lành. Hoắc Chỉ dạo chơi trên con đường mòn trong rừng cây tùng, bỗng nhìn thấy một tà váy xanh nhạt lóe lên ở phía trước. Hắn không kiềm được, vô thức đuổi theo.
Phía trước là một thân ảnh mặc y phục màu xanh nhạt thêu hình chim sâu đậu trên cành hoa, nhìn thật quen thuộc.
Hoắc Chỉ vui mừng, hắn bất chấp vết thương trên người, bước nhanh vài bước rồi thử gọi: “Tiểu Mân muội muội!”
Cô gái phía trước nghe thấy tiếng kêu của hắn, nhẹ nhàng xoay người, còn nở nụ cười dịu dàng – đúng là Lý Mân.
Hoắc Chỉ tiến lại gần, trong sự vui mừng tột độ vẫn không quên chắp tay hành lễ: “Lý muội muội!”
Lý Mân cười khanh khách đáp lễ.
Hai người đi sóng đôi dạo chơi trong rừng cây tùng.
Tuy Hoắc Chỉ xuất thân từ nhà họ Hoắc quyền lực điên đảo triều chính, trong thành Trường An cũng nổi tiếng là một thiếu niên hào hoa, nhưng đứng trước mặt người trong lòng, hắn cũng trở nên trầm mặc.
Hôm nay Lý Mân có vẻ hơi khác.
Trước kia mỗi khi nàng gặp Hoắc Chỉ đều yên lặng tuân thủ lễ nghi, không bao giờ chịu nói nhiều hơn một câu. Nhưng hôm nay Hoắc Chỉ gặp nàng, thấy nàng không những nói cười rất thoải mái còn chủ động bắt chuyện: “Hoắc tam ca, mặt của huynh…”
Khuôn mặt anh tuấn trước kia của Hoắc Chỉ bây giờ thực buồn cười không chịu được. Buổi sáng hắn có nhìn qua gương đồng, mặc dù hình ảnh không rõ ràng nhưng hắn cũng biết hốc mắt mình bầm tím, khóe miệng bị rách, đúng là thực thê thảm.
Nghe Lý Mân hỏi thăm, một vệt đỏ ửng lập tức lan từ tai Hoắc Chỉ tới mặt rồi xuống cổ. Hoắc Chỉ cúi đầu liếc trộm Lý Mân đang đi song song với mình, gượng gạo nói: “Tối hôm qua ta luận võ cùng mấy huynh đệ trong Thượng Lâm Uyển, quá hăng say nên bị thương.”
Lòng tự tôn siêu mạnh của hắn không cho phép hắn nói thật với người trong lòng mình, chả lẽ lại nói “Có một nam nhân tỏ tình với ta, ta và hắn đánh nhau một trận”?
Nói như vậy hẳn sẽ dọa Lý Mân mất!
Hoắc tam công tử luôn luôn bình tĩnh, thời khắc này cũng bởi vì người trong lòng mà trở nên thấp thỏm, tự ti.
Lý Mân nhếch miệng cười.
Hoắc Chỉ liếc trộm nàng cười, tim đập ‘bịch bịch’, hắn vội chuyển đề tài: “Tiểu Mân muội muội, sao hôm nay muội cũng tới Thượng Lâm Uyển vậy?”
Lý Mân dịu dàng giải thích: “Hôm nay cha ta tới gặp bệ hạ, ta tới cùng cha.”
Hoắc Chỉ vội hỏi: “Vậy bác trai sẽ ở chỗ này mấy ngày?”
Lý Mân liếc hắn một cái, lấy ống tay áo che miệng, lịch sự trả lời: “Ta cũng không biết. Phụ thân đến theo mật lệnh của bệ hạ, không thể cho người khác biết.”
Giọng nói của nàng chưa bao giờ mềm mại đáng yêu như vậy, khiến lòng Hoắc Chỉ mềm nhũn, hắn vội đáp: “Đương nhiên rồi!”
Được dạo chơi trong rừng cây tùng sau cơn mưa, đắm mình trong hơi thở trong lành của cây lá được gột rửa, được ngửi làn hương thanh mát của người trong lòng đi bên cạnh, được tâm sự riêng tư với nàng, Hoắc Chỉ cảm thấy đời người không còn gì sung sướng hơn được nữa.
Đến lúc sắp phải chia tay, Hoắc Chỉ nổi dũng khí, hắn hẹn với Lý Mân giờ Thìn(7 đến 9 giờ sáng) ngày mai lại gặp nhau trong rừng tùng.
Lý Mân thẹn thùng đồng ý, nàng tạm biệt Hoắc Chỉ, sau đó rẽ một lối khác mà về.
Hoắc Chỉ vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, hắn nhìn thân ảnh duyên dáng của nàng rời đi, trong lòng như say.
Khi đi trên đường trở về nơi ở, ngoài mặt Hoắc Chỉ vẫn tỏ ra trầm tĩnh, thực tế trong lòng đang nhảy nhót tưng bừng. Sau khi trở về, hắn lập tức nhảy ột cái vọt lên tận xà nhà.
Hôm sau đúng giờ Mão(5 đến 7 giờ sáng), Hoắc Chỉ đã tỉnh, sau khi tỉnh không ngủ lại được nữa.
Hắn ra ngoài sân của căn nhà gỗ, trước hết luyện chút quyền cước, sau đó luyện kiếm một lúc, đến khi mồ hôi đầy mình mới đi tắm rửa.
Chưa tới giờ Thìn, một Hoắc Chỉ thơm tho sạch sẽ đã đứng chờ ở bên rừng tùng.
Giờ Thìn vừa tới, hắn đã thấy bóng dáng Lý Mân từ phía xa.
Hôm nay Lý Mân mặc y phục màu hồng nhạt thêu cành mai đỏ, đồ trang sức bằng vàng nạm hồng ngọc rủ xuống từ búi tóc, những lọn tóc dài đen nhánh rủ sau lưng, tà áo chiết eo dài đến mắt cá chân bay bay, khuôn mặt trái xoan trắng nõn, lông mày và lông mi đen đậm, sống mũi thẳng, trên môi mọng tô chút son hồng, cực kỳ mê người.
Hoắc Chỉ không dám nhìn nhiều, chỉ cùng tản bộ trong rừng tùng với Lý Mân.
Lần này bọn họ đi khá xa, đến tận một nơi có bãi cỏ.
Hoắc Chỉ và Lý Mân cùng ngồi xuống trên thảm cỏ.
Trên người Lý Mân có một mùi hương rất nhẹ, Hoắc Chỉ yên lặng hít vào, hắn đang say mê thì nghe thấy giọng nói thẹn thùng e lệ của Lý Mân: “Hoắc tam ca, ta… muốn đưa cho huynh…”
Nàng không nói thêm gì nữa, chỉ giơ bàn tay trắng nõn về phía Hoắc Chỉ, trong lòng bàn tay là một hạt ngọc.
Hoắc Chỉ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, lại nhìn hạt ngọc đang nằm trong bàn tay nõn nà kia của nàng, tim hắn đập như hươu chạy, không khỏi ngập ngừng nói: “Đây là…”
Lý Mân giống như càng ngượng ngùng, tiếng nói nhỏ gần như không thể nghe thấy: “Đây là Định Phong Châu, là bảo vật gia truyền của nhà ta, ta muốn đưa cho ca ca, huynh…”
Hoắc Chỉ không nói nên lời: đây còn không phải là tín vật định tình sao? Chuẩn rồi!
Lòng dạ hắn sôi sục không thể kiềm chế, phải dùng hết sức mới khiến bản thân ổn định lại. Hắn kéo Lý Mân đứng dậy, cúi đầu nhìn nàng, bộ ngực cường tráng nhấp nhô, sau đó mới trầm giọng nói: “Tiểu Mân muội muội, ta cũng có một thứ muốn tặng uội.”
Lý Mân đã tặng hắn ngọc, đương nhiên hắn cũng phải lấy một vật quý giá nhất trên thân làm vật đáp lễ. Đình Lôi Đan để trong túi gấm mà người bác Hoắc Quang cho hắn chính là vật quý giá nhất trên người hắn.
Hoắc Chỉ lấy viên ngọc màu vàng kim từ trong túi gấm ra: “Tiểu Mân muội muội, đây là quà mà huynh muốn đưa uội.”
Lý Mân nhận lấy Đình Lôi Đan, chăm chú quan sát, khóe miệng cong lên, sau đó cất Đình Lôi Đan quý giá đi, ngẩng đầu cười duyên với Hoắc Chỉ: “Hoắc ca ca, ta nhất định sẽ giữ gìn nó.”
Đến ngày thứ ba Hoắc Chỉ lại tới, nhưng hắn phát hiện Lý Mân không đến như đã hẹn.
Hắn tìm khắp cả Thượng Lâm Uyển cũng không thấy Lý Mân đâu.
Hoắc Chỉ cưỡi ngựa trở về Trường An, vội vã tới bái kiến Lý Vũ, lúc này mới biết Lý Vũ vẫn chưa trở về từ Nhạc Du Nguyên.
Hắn ấm ức rời khỏi Lý phủ.
Sau đó mấy ngày, Hoắc Chỉ lại tới Lý phủ, lúc này hắn được biết Lý Mân mắc bệnh nặng ở Nhạc Du Nguyên, cả nhà họ Lý đều tới Nhạc Du Nguyên.
Hoắc Chỉ kinh hãi, vội vội vàng vàng đi Nhạc Du Nguyên nhưng chỉ gặp được Lý Vũ, xác nhận tin tức Lý Mân bị bệnh nặng.
Hoắc Chỉ như mất hồn trở lại Trường An, nhưng một sự kiện nghiêm trọng hơn còn đang đợi hắn.
******
Sau khi Hồ Lân biến thành Lý Mân, lừa lấy được Đình Lôi Đan từ Hoắc Chỉ, tâm tình hắn cũng rất phức tạp.
Một mặt hắn rất đắc ý, hắn đã có Đình Lôi Đan và Định Phong Châu, sau này không phải sợ Phong Lôi kiếp nữa, đợi đến khi độ kiếp thành công, hắn dự định sẽ đến Trường An đập Hoắc Chỉ một trận; nhưng mặt khác, Hồ Lân đã nhận thấy sự sâu nặng của Hoắc Chỉ đối với Lý Mân. Cứ nghĩ đến một nam nhân khác luôn dòm ngó nữ nhân của mình, Hồ Lân chỉ hận không thể xông tới băm Hoắc Chỉ thành tám mảnh.
Mang theo tâm tình phức tạp, Hồ Lân trở về núi Thanh Khâu, tiến vào động phủ của mình để bế quan tu luyện, chuẩn bị nghênh đón Phong Lôi kiếp lần thứ hai.
Tu luyện hơn hai vạn năm, có thể trở thành tiên hay không phụ thuộc vào cơ hội này.
Khi Phong Lôi kiếp lần thứ hai tới, vốn độ kiếp rất nguy hiểm, nhưng vì có trong tay Đình Lôi Đan và Định Phong Châu nên Hồ Lân vượt qua rất thuận lợi.
Một giây cuối cùng khi chuẩn bị kết đan, Hồ Lân lại cảm thấy được năng lượng dao động từ viên nguyên đan nằm trong cơ thể Lý Mân.
Viên nguyên đan này, trừ phi sinh mạng của Lý Mân gần biến mất, nếu không sẽ không xuất hiện dao động lớn như thế.
Chỉ nháy mắt, trên trán Hồ Lân đã túa đầy mồ hôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...