Hồ Lân vừa nói xong lại nhìn thấy ánh mắt ủy khuất của Lý Mân, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của chính mình: lời lẽ chua loét như vậy là do đại hồ ly như hắn nói ra sao?
Hoắc Chỉ cười cười, hắn dắt tay Lý Mân ra đón, nửa đùa nửa thật nói : “Ta và tiểu muội tới đây nói chút chuyện.”
Lý Mân cảm nhận được Hồ Lân đang nhìn chòng chọc ở nơi Hoắc Chỉ nắm tay mình, trong lòng nàng cũng phiền muộn, nàng muốn giãy thoát, nhưng sức lực Hoắc Chỉ rất lớn, nàng giãy thoát không nổi.
Nàng nhỏ giọng cầu xin Hoắc Chỉ: “Hoắc công tử, xin ngươi buông ra đi.”
Hoắc Chỉ nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi lại: “Nàng xin ta sao?”
Lý Mân vội gật đầu liên tục.
Hoắc Chỉ cười dịu dàng với nàng, tay hơi buông lỏng.
Hồ Lân nhìn Lý Mân và Hoắc Chỉ diễn cảnh tình chàng ý thiếp ngọt ngào như mật trước mắt hắn, trong lòng tức điên, hai bàn tay trong ống tay áo rộng nắm chặt, hận không thể lập tức xông lên, đập ắt Hoắc Chỉ không còn nhìn thấy Lý Mân nữa, đập cho cái tay thối của Hoắc Chỉ không thể sờ được tay nhỏ của Lý Mân nữa.
Lý Mân lùi về phía sau một bước, đi theo sau Hoắc Chỉ tới trước mặt hắn.
Hồ Lân càng nhìn càng điên: nàng còn dám cúi đầu đi bước nhỏ theo sau hắn, không thấy như vậy rất giống vợ chồng sao?
Hắn không lườm Hoắc Chỉ nữa, chuyển sang trừng Lý Mân.
Lý Mân đi tới bên cạnh Hồ Lân, lúc này nàng mới ngẩng đầu nhìn hắn, lại vừa vặn nhìn thấy ánh mắt chòng chọc của Hồ Lân đang nhìn nàng. Đôi mắt xanh như bảo thạch của Hồ Lân trong mộng giờ đã biến thành màu đen sâu thẳm, phảng phất giống như hồ sâu không đáy, mang theo tức giận pha lẫn ý lạnh.
Lý Mân bị ánh mắt của hắn dọa, hơi cúi đầu như thể đang đứng trước mặt hắn nhận sai.
Hồ Lân thấy biểu hiện khúm núm này của nàng, trong lòng dễ chịu được một chút, nói chuyện cũng khách khí hơn, giả vờ cười nói: “Lý muội muội, huynh trưởng của ngươi đâu?”
Lúc này Lý Vũ cũng tới cùng mấy công tử quý tộc, trong đó có một người tên là Hạ Chú, là công tử của Thái Thú ở Nam Quận, cũng xuất thân từ Lũng Tây giống như nhà Lý Mân, có vẻ thân quen với nhà họ Lý. Hắn vừa thấy Lý Mân đã thân mật chào hỏi: “Tiểu Mân, tới đây với Hạ ca ca nào!”
Vốn Lý Mân đang khó thở dưới áp lực của Hồ Lân, cho nên vừa nghe thấy tín hiệu giải cứu của Hạ Chú, nàng vội tiến tới đón, tươi cười chào hỏi : “Hạ ca ca!”
Hồ Lân nhìn Hạ Chú cao lớn khỏe mạnh, lại nhìn Lý Mân đang mỉm cười với Hạ Chú, trong lòng lại bắt đầu chua.
Đến bữa cơm trưa, người hầu của phủ họ Tô đã bày biện xong bàn và sập cho quan khách bên bờ Khúc Giang.
Mỗi khách đều có một bộ bàn và sập riêng.
Một tỳ nữ của Tô phủ dẫn đám người Lý Vũ và Lý Mân tới chỗ ngồi. Tuổi Lý Mân nhỏ nhất nên Lý Vũ ưu tiên cho nàng ngồi xuống trước, Lý Mân bèn tùy ý chọn một vị trí, quỵ gối ngồi lên sập.
Dựa theo thói quen, chỗ ngồi của Lý Vũ thường ở gần Lý Mân nhất. Khi hắn đang muốn ngồi xuống cạnh Lý Mân, Hồ Lân lại đi trước một bước, chắp tay với hắn, sau đó quỵ gối ngồi xuống bên cạnh Lý Mân.
Lòng dạ Lý Vũ thoải mái, hắn bèn đi tới bên còn lại cạnh Lý Mân, đang muốn đặt mông ngồi xuống, Hoắc Chỉ lại mỉm cười giành trước.
Trên mặt Lý Vũ cười cười, trong lòng lại có suy nghĩ, hắn quỵ gối ngồi xuống một vị trí gần Hoắc Chỉ.
Đến khi người hầu mang thức ăn lên, nhìn thấy Hoắc Chỉ giúp Lý Mân gắp đồ ăn, Hồ Lân lại bị kích thích. Hắn nhíu mày nhìn cử chỉ hào phóng của Hoắc Chỉ và biểu hiện tiếp nhận của Lý Mân, cảm giác được sự nhẫn nại của hắn đối với hai người này đã tới cực điểm.
Mà lúc này Lý Mân lại đang e dè liếc hắn, trong mắt có áy náy như muốn giải thích.
Hành động này của Lý Mân khiến trong lòng Hồ Lân như tắm trong gió xuân, ngây ngất bay bổng, hắn hận không thể cười lớn ba tiếng, cười nhạo hành vi xun xoe nịnh nọt con gái của Hoắc Chỉ.
Loại tâm lý hơn người này khiến Hồ Lân được giải thoát khỏi trạng thái ghen tị, hắn bắt đầu thờ ơ liếc nhìn Hoắc Chỉ và Lý Mân.
Lý Mân cúi thấp mặt, nhẹ nhàng mỉm cười, đôi lúc sẽ đáp lại Hoắc Chỉ một câu, nhưng tổng thể luôn tuân theo lễ nghi và khách sáo.
Nhưng ánh mắt Hoắc Chỉ nhìn Lý Mân, vừa dịu dàng vừa lưu luyến, ẩn chứa sự quyến luyến không rời.
Hồ Lân cúi đầu, trong lòng đã có quyết định.
Hắn nghiêng mặt nhìn Lý Mân, trong lòng trào ra một cảm giác gần với sự áy náy. Tình cảm nam nữ ở nhân gian và sự quyến rũ của sắc dục, nếu đem so với sự nghiệp tu tiên lớn lao thì quả không thể bằng.
*********
Sau khi hầu hạ Lý Mân đi ngủ, bọn thị nữ đều rời đi.
Lý Mân ngồi dậy từ trên giường, nàng không ngủ được.
Trong lòng nàng rối bời, ngàn lời vạn chữ đan xen với nhau, không biết nên bắt đầu từ chỗ nào.
Nàng nghĩ ngợi, nghĩ tới những chuyện phát sinh vài ngày trước, không biết là mộng hay thực; nàng muốn hỏi Hồ Lân, hỏi hắn rốt cuộc mối quan hệ giữa nàng và hắn là gì. Nàng thích Hồ Lân, nhưng tâm ý của Hồ Lân đối với nàng lại không rõ; nàng nghĩ tới chuyện cha mẹ sắp xếp, nghĩ tới sắp phải trở về Lũng Tây, trong lòng càng thêm rối loạn…
Câu hỏi khó khăn nhất, luôn thường trực trong lòng nàng đó là, nàng không biết, rốt cục Hồ Lân còn tới tìm nàng hay không…
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Lý Mân liền cay đắng, cảm giác không thở được.
Trước khi Hồng Ân rời đi, vì để Lý Mân được mát mẻ đã mở cánh cửa sổ phòng Lý Mân. Gió đêm mát mẻ từ ngoài thổi vào, thổi qua gương mặt Lý Mân, nàng bỗng cảm thấy trên mặt lành lạnh, lúc này mới phát hiện nước mắt đã chảy ra tự bao giờ.
Lý Mân nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, vô thức dùng ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt.
Lúc này nàng mới giật mình vì nước mắt lau mãi không hết, nàng cuống quít dùng tay áo lau.
Lý Mân vừa hạ ống tay áo xuống, chợt cảm thấy trước mắt sáng ngời, nến cắm trên đế đồng thau đầu giường bị thắp sáng, bóng tối trong phòng lập tức tản biến.
Hồ Lân đứng cạnh đế cắm nến, ánh sáng nhu hòa từ ngọn nến khoác lên người hắn một tầng sáng vàng dịu. Hắn mặc một thân y phục đen tuyền, thắt lưng đỏ thẫm tinh xảo thêu hoa cẩm tú buộc quanh eo thon, dáng lưng thẳng tắp, như ngọc thụ lâm phong đứng ở chỗ ấy, khuôn mặt tuấn mỹ mang ý cười dịu dàng, mắt hồ ly xếch lên nhìn nàng không chớp mắt, khuyên tai bảo thạch xanh trên vành tai hắn nhẹ nhàng đung đưa.
Lý Mân nhìn hắn, trong lòng vừa là yêu, vừa là buồn, muôn mối tâm tình khó giải thích, cuối cùng không lên tiếng, chỉ cúi đầu giận dỗi.
Hồ Lân tiện tay bố trí một cái kết giới, đi tới ngồi xuống bên giường Lý Mân.
Lý Mân mặc bộ đồ ngủ bằng tơ màu trắng, nút buộc bằng dây lỏng lẻo, vạt áo hơi hé mở, để lộ cái yếm đỏ bên trong.
Hồ Lân cảm thấy cổ họng hơi khô, hoảng hốt vội dời tầm mắt. Hắn rũ mắt, vươn tay kéo lại vạt áo đang để mở của nàng, buộc dây lại thật chặt.
Lý Mân không nhìn hắn, chỉ ngồi ở chỗ đó, cằm hơi nhếch lên, không muốn nhìn Hồ Lân.
Trong lòng Hồ Lân hơi tê dại, hắn hít sâu một hơi, khẽ nói: “Ta không lừa nàng, trong lòng ta quả thật có nàng…”
Nhưng hắn không có cách nào nói tiếp nữa, chỉ sững sờ nhìn Lý Mân chăm chú.
Lý Mân ngồi thẳng lưng trên giường, mái tóc đen xõa mềm mại rủ xuống trên lưng nàng, xõa xuống tận mặt giường, một sợi tóc đậu bên má nàng, nhẹ nhàng lay động theo làn gió.
Cõi lòng Hồ Lân vốn không dễ gì mới hạ nhiệt lại lập tức mềm nhũn, hắn nhìn Lý Mân, rất muốn chạm vào nàng, rất muốn vén sợi tóc kia ra sau tai Lý Mân.
Cuối cùng hắn cũng vươn tay ra, ôm Lý Mân vào ngực.
Kinh nguyệt của Lý Mân chưa hết, cho dù Hồ Lân rất muốn làm nốt việc dang dở kia cũng không có cách nào.
Hồ Lân ôm Lý Mân, nghiêng người để cả hai ngã xuống giường.
Ban đêm không khô nóng như ban ngày, gió đem mang theo cảm giác mát mẻ.
Hồ Lân ôm chặt Lý Mân trong ngực, kéo chăn mỏng, cằm tựa vào đỉnh đầu Lý Mân, nhắm mắt lại, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Khi Hồ Lân tỉnh lại, bên ngoài đã không còn tối nữa, trời sắp sáng.
Hắn nhìn Lý Mân đang cuộn tròn trong ngực mình ngủ mê mệt, ôm chặt nàng lần nữa.
Trải qua một đêm này hắn mới biết, thì ra lúc ngủ được ôm người mình thích là một chuyện hạnh phúc như vậy.
Nhưng sinh mệnh của con người thật ngắn ngủi, thân thể đáng yêu mềm mại, khuôn mặt trẻ trung…tất cả chỉ như giấc mộng trong nháy mắt, đảo mắt đã thành xương trắng.
Mà hắn theo đuổi tiên đạo, chính là vì tiên đạo mang lại sự trường sinh.
Hồ Lân buông Lý Mân ra, khiến mọi thứ khôi phục như cũ, sau đó giải trừ kết giới, nháy mắt đã biến mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...