Cửu Kiếp Hồ Tình 2

Lúc đè lên Lý Mân, Hồ Lân đồng thời tiện tay bố trí kết giới, như vậy vừa có thể bảo hộ Lý Mân, vừa có thể không cho người khác thấy chuyện mình và Lý Mân đang làm.
Hồ Lân đè trên người Lý Mân, chỉ cảm thấy thân thể mềm mại, hương thơm ngào ngạt, có xúc động rất muốn nhào lên cắn một ngụm, nhưng nhìn nửa ngày, chỉ cảm thấy chỗ nào của Lý Mân cũng mềm mại dễ thương, cuối cùng vẫn không nỡ xuống miệng. Lúc này hắn cũng không có thừa hơi sức sắm vai tình thánh, chuyên chú nhìn chòng chọc Lý Mân, cuối cùng tâm ý đã quyết, nhắm ngay môi hồng đào của Lý Mân gặm xuống.
Tính cả tuổi mụ Lý Mân mới mười lăm, tuy nụ tình chớm nở, nhưng vẫn chỉ là tiểu cô nương mới nếm mùi đời, kết giới của Hồ Lân khiến nàng nghĩ đang trong mộng, đã là trong mộng, vậy nàng liền yên lòng, mặc cho Hồ Lân thích làm gì thì làm.
Khi Hồ Lân đè lên nàng, hơi thở nam giới trong lành phả vào mặt khiến Lý Mân lập tức xụi lơ như bùn, nhắm hai mắt lại. Hồ Lân ngậm môi nàng, trước hút sau cắn, Lý Mân bị đau, lập tức mở miệng ra, đầu lưỡi Hồ Lân lập tức chui vào quấy mút.
Lý Mân nhắm mắt lại, toàn thân tê dại, bị động đáp lại Hồ Lân.
Hồ Lân bắt đầu dời xuống, duỗi tay kéo mở vạt áo Lý Mân, nhìn chòng chọc Định Phong Châu một hồi, sau đó bắt đầu hôn trước ngực Lý Mân.
Trong nháy mắt khi hắn ngậm chặt đỉnh cao trước ngực Lý Mân, Lý Mân cảm nhận được một vật vừa cứng vừa nóng cọ giữa hai chân mình.
Nàng mở to mắt, nghi ngờ nhìn Hồ Lân.
Hồ Lân hơi nhổm người, mắt hồ ly xanh sâu thẳm mị hoặc, yên lặng nhìn nàng, môi mỏng hơi run.
Lý Mân thò tay ra, cách quần áo Hồ Lân cầm cái vật kia.
Thân thể Hồ Lân run lên, hàm răng trắng như tuyết cắn chặt môi, dường như hắn hạ quyết tâm thật lớn, cúi người hôn lên môi Lý Mân một chút, xốc lên làn váy mềm của Lý Mân, tách hai chân Lý Mân ra.
Lý Mân cảm nhận được đồ vật kia đụng vào nơi riêng tư nhất của mình, trong lòng sợ hãi, mặc dù biết đang ở trong mộng vẫn không tự chủ được giãy dụa.
Mồ hôi từ trên trán Hồ Lân chảy xuống, nhỏ trên mặt Lý Mân.
Một tay Hồ Lân bắt lấy cổ tay Lý Mân, một tay tách ra hai chân Lý Mân, không chút do dự gắng sức đẩy về phía trước.
“Không cần ! Không cần ! A——” – Lý Mân kêu lên một tiếng, nước mắt lập tức trào ra.
Hồ Lân đang muốn trong một tiếng trống khí thế mà thâm nhập thì Lý Mân kêu, hắn liền không nỡ đâm vào, thế là liều mạng dừng ở lối vào.
Đỉnh đồ vật kia của Hồ Lân rất lớn, bị vây ở lối vào của Lý Mân, dịch nóng ẩm khiến toàn thân Hồ Lân run rẩy, co bóp bí mật dồn dập máy mút kia mang tới cho hắn cực hạn khoái cảm chưa bao giờ có, đầu óc hắn trống rỗng, đột nhiên bắn ra.
Toàn thân Hồ Lân đè trên người Lý Mân, mặt nóng bừng dán trên mặt Lý Mân, nhẹ nhàng ma sát.

Sau khi khoái cảm dần dần lui bước, Hồ Lân chỉ cảm thấy nhục nhã —- có hồ ly tinh vô dụng như vậy sao ? Có hồ ly tinh ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, chưa vào cửa đã ‘khóc’ sao ?
Lý Mân không biết chuyện gì xảy ra, nàng cho rằng mình và Hồ Lân đã phát sinh chuyện thân cận nhất trong mộng, mắt ướt át thẹn thùng nhìn Hồ Lân, e lệ vô hạn.
Hồ Lân nhìn đôi mắt hồn nhiên kia của nàng, càng cảm thấy xấu hổ, hàm hồ nói – “Lần này làm không tốt, lần sau sẽ tốt !”
Lý Mân nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, nhẹ đáp “Ừ” một tiếng.
Hồ Lân cho rằng Lý Mân cũng biết hắn không được nên càng thêm xấu hổ, một lần nữa cường điệu nói : “Thật đấy !”
Lý Mân thẹn thùng vùi mặt vào cổ hắn.
Hồ Lân rất muốn lại tới một lần, chứng minh bản thân không phải không được, hơn nữa còn rất lợi hại, nhưng sau khi trải qua lôi kiếp lần đầu tiên, tu vi của hắn chưa hoàn toàn khôi phục, kết giới bày ra sắp không kiên trì được nữa.
Trong giây phút này, hắn cảm thấy việc mình ‘không được’ là một sự thực trước mắt không thể xoay chuyển, Hồ Lân bèn nhẹ nhàng thổi một hơi vào Lý Mân.
Lý Mân lập tức lâm vào mộng đẹp.
Lý Mân tỉnh lại từ trong mộng xuân, phản ứng đầu tiên chính là xốc chăn lên kiểm tra thân thể của mình. May mắn, quần áo trong của nàng còn nguyên, vạt váy cũng thẳng, lúc này Lý Mân mới yên lòng, trái tim mới trở về vị trí cũ.
Sau khi kéo chăn nằm xuống lần nữa, Lý Mân nhắm mắt lại nghĩ đến cảnh mộng đêm qua, vừa thẹn, vừa thích, vừa hoảng hốt, nàng kéo cao chăn, che kín mặt nóng rát.
Nghĩ đến chuyện Hồ Lân trong mộng làm với mình đêm qua, trong lòng Lý Mân lại hoảng hốt, nàng có nhớ được cảm giác đau đớn, phảng phất giống như thật, nàng vội vươn tay sờ sờ phía dưới, phát hiện tuy phía dưới có chút ướt, nhưng không hề đau.
Lúc này Lý Mân mới xác định kia đúng chỉ là một giấc mộng, vừa vui mừng, lại có phần thất vọng.
Lúc này Hồ Lân lấy cớ say rượu, đang nằm ở phòng dành cho khách trong viện tử của Lý Vũ nghỉ ngơi.
Hắn trợn mắt nằm trên giường, chỉ cảm thấy chan chứa buồn bực.
Thật quái lạ, sau khi phát sinh chuyện đó với Lý Mân, hiện tại về phòng, chỉ cần nghĩ tới bộ dáng Lý Mân nhu thuận nằm dưới thân mình, phía dưới hắn lập tức cứng, thẳng tắp dựng ở chỗ ấy, trướng đến làm hắn phát đau.
Hồ Lân thực nghi ngờ, bản thân đã sống hơn hai vạn năm, chỗ này chưa từng có phản ứng, như thế nào chỉ gần Lý Mân một đêm liền cứng ? Hiện tại còn phát triển đến độ chỉ cần nghĩ đến Lý Mân, nơi nào đó liền rục rịch ngóc đầu dậy, quả thực biến thành động vật động tình !
Lý Vũ mở tiệc chiêu đãi Hồ Lân, Hoắc Chỉ và Lưu Thanh ở Xuân Mãn lâu.

Trong bữa tiệc, Hoắc Chỉ rất khéo léo hỏi việc hôn sự của Lý Mân.
Lý Vũ uống vài chén rượu, có chút say, giống như cái ống trúc dựng ngược đem toàn bộ nói ra : “Xá muội thân thể nhỏ yếu, tình tình dịu ngoan, ý tứ của gia phụ gia mẫu là em rể tương lai phải…”
Nói tới đây, hắn nhìn mấy vị đang hết sức chuyên chú nghe mình nói chuyện, lại cố ý bịt nút lại, bưng chén rượu, cười mà không nói.
Trong lòng Hồ Lân hơi động, rũ mắt xuống, yên lặng không nói.
Lưu Thanh nhanh mồm nhanh miệng, lập tức hỏi : “Rốt cuộc là có yêu cầu gì ?”
Lý Vũ uống một hơi cạn sạch rượu trong chén đồng, lúc này mới nói – “Không thể là con trai trưởng, không thể nạp thiếp, chỉ thế mà thôi.”
Lưu Thanh là trưởng tử, biết mình không có hi vọng, có phần ủ rũ nói – “Ba người chúng ta, sợ là chỉ có Hoắc huynh phù hợp với điều kiện.”
Mắt hắn chuyển về phía Hồ Lân, tùy tiện thăm hỏi – “Hồ huynh trong nhà xếp thứ mấy?”
Hồ Lân khẽ mỉm cười – “Hồ mỗ bất tài, hổ thẹn xếp thứ chín.”
Quả thật hắn có tám vị ca ca cùng mẹ, chỉ là đã hai vạn năm trôi qua, tám người ca ca kia của hắn đều không có tin tức.
Lưu Thanh vỗ tay cười lớn – “Hồ huynh so với Hoắc huynh càng có tư cách ! Haha!”
Mắt sắc của Hoắc Chỉ quét qua Hồ Lân, sau đó chậm rãi dời đi.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lý Mân, hắn đã nhìn trúng Lý Mân.
Hoắc Chỉ tự nhận tính cách rất mạnh, cho nên muốn một thê tử nhu thuận nghe lời, mà tuy Lý Mân cùng xuất thân nhà quyền quý được nuông chiều, lại vẫn dịu dàng ngại ngùng, nhu thuận mềm mại, cũng là lựa chọn tốt nhất của hắn.
Hồ Lân mỉm cười nhìn Hoắc Chỉ, đáy mắt tràn đầy mỉa mai — Lý Mân đã là nữ nhân của hắn, Hoắc Chỉ chỉ có thể si tâm vọng tưởng.
Đến đêm, sau khi Lý Mân ngủ say, lại bắt đầu nằm mơ.
Nàng mơ thấy Hồ Lân lại tới tìm mình.

Tối nay Hồ Lân một thân y phục đen tuyền, hắn khẽ mỉm cười, thanh lệ vô song, kéo Lý Mân ra ngoài.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, Lý Mân cùng Hồ Lân đi song song nhau.
Lúc này Lý Mân mới phát hiện Hồ Lân thực gầy, nhưng rất cao, chính mình chỉ đứng tới cằm hắn.
Khoảng cách của nàng và Hồ Lân quá gần, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt cực dễ chịu trên người Hồ Lân, thế là lặng lẽ lui về sau một chút.
Hồ Lân cười nhìn nàng.
Trong mắt hắn, tuy đêm qua đến cuối cùng cũng không làm được, nhưng Lý Mân đã là nữ nhân của hắn, tối nay nhất định hắn sẽ làm đến nơi đến chốn, rửa sạch sỉ nhục trước kia.
Hắn suy nghĩ một buổi chiều, rốt cục định ra kế hoạch.
Hắn muốn đưa Lý Mân tới bên hồ, dưới ánh trăng, thuyền nhỏ du đãng, làn váy nhẹ lay, hoa sen đỏ nở bung, cùng nhau vui vẻ.
Hồ Lân ôm chặt Lý Mân, cúi đầu hôn.
Trong lòng Lý Mân như nai con đập loạn, vô thức trốn ra sau, lại bị hắn gắt gao nắm chặt bờ eo, chặt chẽ áp ở trong ngực, đành phải nhu thuận tiếp thu hắn.
Vị trong miệng Hồ Lân trong veo, tại lúc răng môi lẫn lộn, Lý Mân cảm thấy một loại rung động không tên dâng lên trong người, toàn thân lập tức không có sức, chỉ có thể dựa vào Hồ Lân.
Khi Hồ Lân buông nàng ra, bắp chân nàng nhũn ra, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Hồ Lân ôm nàng dậy, hôn lên trán nàng một chút, đi về hướng hồ.
Đi tới bên hồ, Hồ Lân nói – “Nàng nhìn xem, hoa sen đỏ ở bên kia.”
Lý Mân nằm trong lòng hắn nhìn ra, chỉ thấy ánh trăng bao phủ mặt hồ, sóng gợn lăn tăn, mênh mông bát ngát, căn bản không thấy hoa sen đỏ mà Hồ Lân nói.
Hồ Lân dịu dàng nói – “Ta mang nàng đi nhìn.”
Hắn rút ra kiếm dài đeo trên eo, ném xuống mặt hồ.
Kiếm dài hóa thành một chiếc thuyền con đậu xuống trên mặt hồ.
Hồ Lân ôm Lý Mân, nhẹ nhàng nhảy lên.
Bọn họ vừa ngồi xuống thuyền nhỏ, thuyền nhỏ lập tức giống như mũi tên lao về phía trước.

Trong nháy mắt bọn họ đã tới gần bờ bên kia, quả thực là từng đám lớn ruộng sen, um tùm rậm rạp mọc chen chúc, chỉ có thể nói là “Sắc lá liền trời xanh ngăn ngắt”. Nhìn về phía xa, lá sen xanh biếc mượt mà trong ánh trăng đong đưa theo gió, truyền ra tiếng ‘sa sa’.
Toàn cảnh chìm sâu trong màu xanh nhạt, một đóa hoa sen đỏ như một ngọn lửa chói mắt, vươn thẳng trong vạn dặm lá xanh.
Lý Mân ngây ngốc nhìn.
Hồ Lân thấy vẻ mặt Lý Mân, lại hỏi – “Có cần ta giúp nàng tới ngắt không ?”
Lý Mân vội nói – “Không cần ! Để hoa sen nở ở chỗ ấy mới tốt.”
Nghe Lý Mân nói vậy, ngón tay Hồ Lân vốn duỗi ra lại thu về.
Hồ Lân điều khiển thuyền nhỏ lướt đi trong đám lá sen, đi về hướng đóa hoa sen kia.
Khi đến bên cạnh đóa hoa sen, Lý Mân không dám tới sờ, sợ làm bẩn đóa hoa sen kia, chỉ chăm chú thưởng thức.
Hồ Lân cười nói – “Nàng đừng nghĩ hắn thực là ‘trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn’ mà xem trọng hắn. Nàng không thấy mảng lớn lá sen như vậy chỉ có mình đóa sen là hắn ? Đó là vì những bông hoa sen khác đều thành thức ăn trong bụng hắn rồi.”
Lý Mân nghe vậy, vội đem thân thể kề sát Hồ Lân.
Nếu là bình thường, nàng sẽ không to gan như thế, nhưng đây là trong mộng, hơn nữa Hồ Lân lại là mỹ lang quân yêu thích trong lòng nàng, nàng bèn tùy ý hành xử.
Về chuyện đóa hoa sen thành tinh này, chắc do ban ngày nghe người ta nói chuyện Vu cổ( phù thủy) nhiều, cho nên ban đêm mới mơ thấy thôi.
Hồ Lân thấy nàng trầm tư, cho rằng nàng còn muốn tên sen đỏ kia, trong lòng có chút ghen tuông, duỗi tay nắm lấy cằm Lý Mân, quay về phía mình, lẳng lặng nhìn mắt Lý Mân.
Lý Mân nhìn mắt hắn, chỉ cảm thấy đôi mắt xanh xinh đẹp này sâu thẳm, tựa hồ muốn hút đi hồn phách của nàng, môi mọng hé mở, nàng thở gấp một tiếng.
Một tiếng này đối với Hồ Lân mà nói không khác gì dụ hoặc yêu mị, hắn đẩy ngã Lý Mân, đè lên, sau đó ngậm chặt môi dưới của Lý Mân, nhẹ nhàng gặm, cắn, mút vào.
Lý Mân sớm đã hóa thành một vũng nước xuân.
Một lần nữa nàng cảm nhận được đồ vật cứng rắn kia của Hồ Lân chạm vào phần bụng dưới của mình. Nàng nhớ tới giấc mộng đêm qua, cảm giác khi đồ vật kia của Hồ Lân chọc nàng, có chút đau, rất trướng…Nghĩ đến đây, toàn thân nàng từ trên xuống dưới mềm nhũn, cảm giác có một cỗ nhiệt lưu trào ra phía dưới.
Hồ Lân xoay người, khiến Lý Mân trở thành tư thế nghiêng người lưng đưa về phía mình.
Hắn vừa muốn xốc vạt váy màu trắng của Lý Mân lên, lại thấy một vũng lớn máu tươi. Hồ Lân lập tức bối rối, hắn hỏi Lý Mân – “Lý Mân, váy nàng sao lại vậy ? Nàng bị thương ?”
Ý nghĩ này lập tức dọa hắn, hắn ôm Lý Mân dậy để ở trên chân mình, xốc làn váy Lý Mân lên muốn nhìn xem vết thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui