Lý Mân từ trong ngăn kéo lấy ra một đống khăn lông mới, giúp con chó nhỏ đem bộ lông ướt dầm dề lau cho sạch sẽ, sau đó một tay ôm chó nhỏ, một tay bung dù đến tiệm sát vách mua bánh bao lá thông.
Trong tiệm sát vách, người phục vụ dáng người nhỏ bé khuôn mặt tuấn tú nhìn Lý Mân cùng hắc hồ ly trong lòng Lý Mân, cười nói : “Mân tỉ, ngươi sao lại nuôi con hồ ly làm thú cưng?”
“Hồ ly?” – Lý Mân cau mày nhìn xem con chó trong lòng, vẫn cảm thấy là con chó, chẳng qua bộ dạng giống hồ ly thôi.
Dạo này, hồ ly sớm đã thành động vật cần bảo vệ, sao có thể chạy vào trong thành phố, chẳng lẽ Tiểu Thành hoang vắng đến như vậy ?
Cầm bánh bao lá thông đi vào trong tiệm, Lý Mân đem bánh bao thả ở trên bàn, đi xem con chó nhỏ.
Trên người con chó nhỏ đã khô, bộ lông đen thui tỏa sáng mềm mại, sờ lên như tơ lụa trơn trượt, mềm mại giống như lông thiên nga vậy. Lý Mân nhịn không được sờ lại sờ.
Con chó nhỏ hình như rất hưởng thụ vuốt ve của Lý Mân, híp mắt núp ở trong lòng Lý Mân, phát ra tiếng thở khò khè nhỏ.
Lúc này, Lý Mân cố ý nói: “Chao ôi, không ăn bánh bao sao? Đưa èo con sát vách là tốt rồi!”
Vừa dứt lời, hồ ly – chó nhỏ lập tức tỉnh lại, lủi đến trên bàn, vạch nắp lồng che, hai móng vuốt nâng lên một cái bánh bao gặm xuống.
Lý Mân: ....Con chó này cũng rất hiểu tiếng người a.
Nàng đối diện hồ ly - chó nhỏ mắt xanh mà nói – “Chó con đáng yêu, ngươi sinh ra đã giống hồ ly như vậy, ta kêu ngươi Tiểu Hồ Tiên nha! !”
Mắt xanh bảo thạch của hổ ly – chó nhỏ chớp chớp, đem bánh bao còn thừa hoàn toàn nuốt xuống.
Thời điểm chạng vạng, mưa tạnh, trong tiệm lập tức có mấy mẹ trẻ ùa vào, Lý Mân bận không thở nổi, liền nhắn tin cho Mã Hiểu Nam tới giúp.
Hai người bận đến hơn tám giờ tối mới rỗi.
Lý Mân trông tiệm, cho Mã Hiểu Nam ra ngoài mua ba phần bánh bao chay, mặn cùng ba chén cháo bát bảo, hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm.
Trong lúc ăn, Mã Hiểu Nam bỗng ngẩng đầu nhìn Lý Mân. Lý Mân không để ý, tiếp tục ăn phần của mình.
Mã Hiểu Nam nói với Lý Mân:
"Tiểu Mân tỉ, tỉ hôm nay giống như có điểm khác thường!"
“Chỗ nào khác thường?” – Lý Mân dùng đũa kẹp một cái bánh bao nhỏ thả trong miệng – “Còn không phải vẫn thế!”
Mã Hiểu Nam rung đùi đắc ý nói:
"Không phải vậy, thí chủ hôm nay nhìn qua mặt hiện tướng đào hoa, mắt hiện ra □, sợ là có số đào hoa kiếp!"
Lý Mân cười : “Ngươi còn muốn thành nữ bói toán !”
Mã Hiểu Nam gắng sức nuốt xuống thứ trong miệng – “Tỉ khoan hãy chê, nhà của ta xem tướng nhìn phong thủy thật đúng là có nguồn gốc sâu xa, bà của ta nổi tiếng là thần nữ, thế hệ trước của Tiểu Thành nhắc tới Mã thần bà không ai không biết! Ta nếu không thi lên đại học đã sớm về nhà theo bà của ta nhảy đồng, so với đi làm kiếm được nhiều tiền hơn, tướng mạo của tỉ…”
“Được được, ta biết rồi, tiểu Mã thần nữ!” – Lý Mân gắp cho Mã Hiểu Nam một cái bánh bao nhỏ - “Có chuyện ta sẽ điện thoại cho ngươi! Chao ôi, bạn trai ngươi đâu? Sao không thấy hắn ?”
Bạn trai của Mã Hiểu Nam là Diêm Triết cũng là sinh viên của học viện sư phạm Tiểu Thành, bộ dáng rất đẹp trai, thường cùng Mã Hiểu Nam tới đây, cho nên Lý Mân cũng quen biết.
“Hắn a,”- Mã Hiểu Nam hớp một hớp cháo bát bảo mới nói – “Khoa của bọn hắn gần đây hình như xảy ra chuyện gì đó, cả ngày bận bịu không gặp được người!”
Mã Hiểu Nam về rồi, Lý Mân đem bánh bao hấp cùng cháo bát bảo bày ra trên bàn, đem Tiểu Hồ Tiên thả ở trên ghế dựa trước bàn, sau đó đứng một bên, coi Tiểu Hồ Tiên ăn kiểu gì.
Tiểu Hồ Tiên không chút hoang mang đứng thẳng người dậy, dùng móng vuốt cầm lấy bánh bao bắt đầu ăn, ăn xong bánh bao, nó dùng hai móng vuốt nâng lên chén cháo bát bảo, bắt đầu húp cháo.
Trái tim Lý Mân đập mạnh, nàng bình tĩnh nhìn Tiểu Hồ Tiên húp cháo —— đã là hồ ly - chó, chó bắt chước người cũng coi như bình thường đi ?
Gần mười giờ tối Lý Mân mới về nhà, nàng thay một bộ quần áo thoải mái ở nhà, sau đó mở đèn sân sau, vào trong sân đi tưới cây đào mới trồng kia.
Một ngày không gặp, cây đào nhỏ tựa hồ tràn ra nhiều nụ hoa hơn một chút, nụ hoa sắp nở lung lay trong gió xuân, tựa hồ đang vẫy tay hỏi thăm nàng.
Lý Mân dùng cái muôi múc từ vạc lớn trước kia cha nàng nuôi cá vàng, múc mấy muôi nước, rưới lên gốc cây đào.
Tưới xong cây đào, Lý Mân mới cầm gáo tưới cây bắt đầu tưới những hoa cỏ khác.
Nhà Lý Mân ở ngoại ô phía Tây Tiểu Thành tại một địa phương kêu Trà Am. Tiểu Thành là một thành phố nhỏ dưới thung lũng, ngoại ô phía tây có đồi núi nhấp nhô kéo dài, Trà Am ở nơi trũng của dãy đồi núi phía tây ngoại ô Tiểu Thành, có một nhánh sông kêu Hắc Thủy chảy qua .
Diện tích nhà Lý Mân khá lớn, mặt hướng về phía Nam, phía trước chính là quốc lộ 231, phía tây chính là con sông nhỏ kêu Hắc Thủy kia. Sân nhà nàng thực không tính là nhỏ, được xây lúc Lý Mân còn bé, lúc đó cha nàng còn sống, mở xưởng gỗ kiếm tiền, thu nhập dư dả, ngoài một căn nhà xây phía ngoài, còn xây thêm một tòa nhà hai tầng kiểu tây.
Lúc cha Lý Mân còn sống thích trồng hoa chăm cỏ, ở trong sân trồng rất nhiều cây cối. Men theo tường nhà là mân côi, kim ngân cùng lăng tiêu, hiện tại tuy rằng chưa nở hoa, nhưng đã đầy tường lá vàng lẫn xanh nhạt; phía tây nhà có rặng nho phủ trên tường, đến mùa hè nổi lên một trận xanh biếc, hiện tại nhìn có phần đìu hiu; phía đông nhà trồng cây mai vàng và một cây hoa quế, dưới tán cây vốn là một cái vạc lớn nuôi cá, nay mọc hoa sen bình thường, Lý Mân thường múc nước tưới cây từ nơi này, sau đó lại đổ thêm nước vào trong; một mặt của tòa nhà kiểu tây trồng một cây ngô đồng cao cao, cửa sổ phía đông vốn không trồng cái gì, hiện tại được Lý Mân trồng cây đào nhỏ.
Sau khi cha Lý Mân qua đời, mẹ Lý Mân liền tái giá, lấy chồng ở xa tận Sơn Tây Tấn Thành, không lâu sau tỉ tỉ Lý Đông Thanh cũng lấy chồng, cái nhà to như vậy chỉ còn thừa lại mình Lý Mân, còn lại một viện đầy hoa cỏ này với nàng.
Tưới cây xong, Lý Mân đến phòng bếp nấu nồi mì.
Ăn xong mì đã là hơn 10 giờ, Lý Mân tắm rửa qua ở phòng tắm dưới lầu.
Sau khi tắm xong, Lý Mân quấn khăn tắm, đứng ở trước gương chải tóc.
Tóc của nàng nuôi mấy năm rất tốt lại dài, lúc chải có điểm phiền toái.
Lý Mân đang tranh đấu cùng mái tóc của mình, chợt phát hiện cửa phòng tắm mở ra, Tiểu Hồ Tiên từ trong khe cửa chen vào. Nàng xoay người ôm Tiểu Hồ Tiên lên : “Tiểu Hồ Tiên, ngươi cũng muốn tắm rửa sao ?”
Tiểu Hồ Tiên mắt xanh chớp a chớp, còn liên tục gật đầu cực dễ thương .
Lý Mân đem bồn tắm lớn chà qua, xả nước, sau đó cẩn thận dè dặt đem Tiểu Hồ tiên thả vào trong nước.
Tiểu Hồ Tiên vừa vào trong nước liền xoay người, phơi bụng bằng phẳng trong bồn tắm, móng vuốt nhỏ còn để trên bụng vỗ vỗ, ra hiệu Lý Mân mau giúp nó tắm rửa.
Lý Mân đem Tiểu Hồ Tiên tắm rửa sạch sẽ một phen, cầm một đống khăn tắm mới đem lau nó đến sút da, lại dùng máy sấy hong cho bộ lông hồ ly đen bóng xõa tung mềm mại, lúc này mới đem Tiểu Hồ Tiên lên phòng ngủ trên lầu.
Nhà nàng cửa nẻo tuy là thông với bên ngoài, nhưng phía đông nhà Lý Mân chính là đồn công an, ban đêm cũng có người trực ban, cho nên trước giờ Lý Mân đều không sợ.
Phòng của Lý Mân ở tại phía đông tầng hai.
Sau khi vào phòng, Lý Mân tìm cái thùng giấy, lại dùng thảm nhung nhỏ trải bên trong, đặt Tiểu Hồ Tiên vào trong, sau đó cũng lên giường nằm xuống, kéo chăn mỏng, tắt đèn, phòng ngủ liền được bóng đêm bao phủ.
Tiểu Hồ Tiên hình như đã ngủ, một tiếng động cũng không phát ra.
Lý Mân còn chưa ngủ, tai nàng rất thính, nghe thấy từ đồn công an sát vách phía đông có tiếng hai cảnh sát đang nói chuyện, hai cảnh sát này tựa hồ ở trong hành lang lầu hai đồn công an dựa vào bên này hút thuốc tán gẫu, gian phòng của Lý Mân có cửa sổ mở ở hướng Nam, bởi vậy nghe rất rõ.
Lý Mân tiến vào mộng đẹp trong tiếng nói chuyện của hai cảnh sát. Trước khi thiếp đi, Lý Mân nhớ được hai cảnh sát nói chuyện gì giống như học viện sư phạm phát sinh vụ án giết người vứt xác, nạn nhân đều là thiếu nữ còn rất trẻ….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...