Khi họ xuất hiện, người của Từ gia ở đây đều quỳ xuống, khóc lóc kể lể: “Nhị tộc lão Tam tộc lão, người đã đến rồi! Gia chủ chết thật thê thảm!"
Bọn người Liễu Thành Chủ và Hạ Vân Tiêu lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng tiến lên thăm hỏi: “Ra mắt chư vị tiền bối."
Gia tộc có căn cơ thâm hậu như Từ gia mặc dù mặt ngoài là Từ Lão Hổ làm chủ, nhưng kỳ thật phía sau còn có những vị tộc lão.
Những tộc lão này ngày thường đều dốc lòng tu luyện, không hỏi thế sự, chỉ khi nào gia tộc gặp phải chuyện lớn long trời lở đất thì mới lộ diện.
"Hạ Vân Tiêu, ngươi làm chuyện tốt gì!" Một tộc lão Từ gia lập tức vẻ mặt âm trầm, tiến lên một bước phóng ra linh áp, lập tức làm Hạ Vân Tiêu có cảm giác thở không nổi nữa.
"Tiền bối, chuyện này không liên quan đến ta!" Hạ Vân Tiêu bị doạ đến sắc mặt trắng bệch.
"Lão Thất."
Một ông lão râu tóc bạc trằng mở miệng ngăn cản, lại nói: “Có lẽ Hạ gia chủ cũng không rõ việc này, nếu không sẽ không. cho phép kẻ này rời khỏi Hạ gia."
"Đó là đương nhiên." Trong lòng Hạ Vân Tiêu cũng rất ảo não.
Ông ta mà biết Hạ Vũ có thủ đoạn như thế thì đã sớm xuống nước, khống chế hắn trong lòng bàn tay giống như tám năm trước rồi, vậy không thích hơn sao?
"Nhị tộc lão minh giám." Hạ Vân Tiêu lại nói.
Nhị tộc lão Từ gia gật đầu và nói: “Hạ gia chủ, ta muốn hỏi một chút, tiểu sát thần này có khả năng chạy đi đâu?"
Trước đó đã có người chạy vào đường hầm đuổi theo.
Nhưng họ ra ngoài thành thì phát hiện nơi này không có dấu vết, dấu chân trên mặt đất đã bị gió tuyết bao trùm.
Mọi người đều uổng công mà trở lại. Hạ Vân Tiêu läc đầu: “Nhiều năm trước Vận Trúc theo ta trở về từ kinh thành, không có người quen ở chỗ này, ta cũng
không biết họ sẽ chạy trốn tới nơi nào."
Nhị tộc lão trầm ngâm một lát lại nói: “Trước khi Hạ Vũ hôn mê có bằng hữu hoặc là chỗ bí mật nào không?"
"Ta không biết, thời gian đã trôi qua lâu như vậy." Hạ Vân Tiêu vẫn cười khổ.
Nhị tộc lão nhìn ông ta bằng ánh mắt thâm thúy, lại nói: “Hạ gia chủ, lần này Hạ Vũ giết nhiều người của Từ gia ta như vậy, Hạ gia không có lời giải thích nào sao?”
"Bẩm báo Nhị tộc lão." Hạ Vân Tiêu cung kính nói: “Tiểu súc sinh này quá hung tàn, giết người như ngóe. Buổi trưa ta đã công khai tuyên bố hắn bị ta trục xuất khỏi Hạ gia, về sau việc hắn làm không liên quan gì đến Hạ gia nữa! Lần này hẳn làm việc ác như thế, Hạ gia ta cũng sẽ truy sát hắn, tuyệt đối không bao chel"
"Được!" Nhị tộc lão lập tức quay người rời đi: “Thu dọn nơi này một chút, mang về rồi bàn tiếp."
Hạ Vân Tiêu vừa đi vừa nhìn lại, sau đó lại trông ra ngoài thành, lúc này mới thở dài một hơi rồi quay người đi trở về.
Không bao lâu sau ông ta đã về đến nhà.
Nhị phu nhân liền tiến lên đón tiếp: “Lão gia, tình hình như. thế nào?"
"Thật không ngờ tiểu súc sinh kia hôn mê tám năm mà tu vi không lùi còn tăng lên, đã là cảnh giới Tiên Thiên, không thể tưởng tượng nhất là nó còn có được một loại kiếm kỹ Thiên cấp có uy lực vô song!" Trong mắt Hạ Vân Tiêu lóe ra một tia tham lam.
"Không phải đó chứ, kiếm kỹ Thiên cấp, vậy làm sao bây giờ?" Nhị phu nhân lộ ra vẻ mặt hoảng hốt.
"Mau mau phái người đi tìm!"
Hạ Vân Tiêu vừa rồi còn giả vờ ngây ngốc, lúc này đôi mắt đã tỏa sáng, nghiêm nghị nói: “Bắt lấy những gia đỉnh nô bộc bình thường thân thiết với Hạ Vũ lại rồi tra tấn! Nhìn xem có phải tiểu súc sinh này còn có phòng an toàn khác không?”
"Tuân lệnh!" Mặc dù quản gia Hạ Phúc thầm than thở, nhưng trước nay luôn chấp hành mệnh lệnh của chủ gia một cách tuyệt đối.
"Kiếm kỹ Thiên cấp!" Hạ Vân Tiêu liếm liếm môi.
Nhị phu nhân lại nói: “Tên tiểu súc sinh này lợi hại như vậy, chẳng lẽ không có cách nào trừng trị hẳn?"
Hạ Vân Tiêu cười lạnh và nói: “Kiếm kỹ Thiên cấp thì thế nào, chỉ cần một ngày hản không đến Linh Tuyền Cảnh thì cũng không phải đối thủ của ta! Không phải người tu luyện thì vĩnh viễn không biết Tiên Thiên và Linh Tuyền Cảnh chênh lệch lớn đến mức nào!"
Nhị phu nhân thở phào rồi nói: “Lão gia phải làm chủ cho thiếp."
"Ha ha, yên tâm đi." Hạ Vân Tiêu an ủi một câu lại nói: “Nếu tộc lão Từ gia đã ra mặt, muốn đoạt được kiếm kỹ Thiên cấp thì tộc lão Hạ gia cũng không thể không lộ diện. Ta lập tức đến từ đường cầu kiến tộc lão."
"Lão gia làm việc đi." Nhị phu nhân bái biệt Hạ Vân Tiêu liền đi đến tiểu viện của mình, vừa vào cửa liền có một tiểu tử trẻ tuổi quỳ rạp xuống đất.
"Cô mụ (Bác gái), người phải làm chủ cho cha ta!" Đây chính là nhi tử của Hạ Hồn, là chất tử nương gia của Nhị phu nhân, Trịnh Kiều.
Nhị phu nhân lạnh lùng nói: “Không phải ta đưa tiền để các ngươi đi tìm Phong Vũ Lâu sao?"
Trịnh Kiều dập đầu và nói: “Đã thuê sát thủ của Phong Vũ Lâu, nhưng bên kia truyền tin đến nói nhiệm vụ thất bại. Còn nói chúng ta cung cấp tình báo không chính xác khiến năm tên sát thủ của họ mất mạng, Phong Vũ Lâu muốn chúng ta bồi thường!"
Nhị phu nhân nghe thấy câu này thì tức suýt ngất đi, mảng: “Khốn kiếp! Sao tiểu súc sinh này lợi hại như vậy?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...