Lâm An thấy linh hồn của mình xuất ra khỏi cơ thể, bay lở lửng trong không trung.
Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mình trên giường.
Lâm An thấy thương chính mình vô cùng.
Tại sao hết lần này tới lần khác, cô đều phải chịu khổ như vậy?
Linh hồn của cô bỗng chốc sáng lên rồi tan biến, khi mở mắt ra.
Cô thấy bản thân mình hay về kiếp trước.
Nhưng cô vẫn là linh hồn nhỏ bé trôi nổi trong không trung.
Lâm An bất chợt nhìn thấy Lâm Song Hà đang khoác tay Vũ Thành Luân.
Hai người dường như đang rất vui vẻ và hạnh phúc.
Cô còn thấy bản thân mình đang đi đằng sau hai người họ và than thở nữa.
Quan sát một lúc mới biết, ở thế giới này.
Cô là em gái của Lâm Song Hà.
Lâm An tò mò quan sát thêm một lúc.
Thì thấy Tô Thanh Hồng đang đứng ở phía xa kia.
Quan sát hai người với thái độ vô cùng ghen tị.
Tự nhiên thời gian nhiễu loạn và linh hồn cô lại bị hút đi.
Khi mở mắt ra, đập vào mắt cô là hình ảnh Lâm Song Hà đang bị trói và nhốt trong nhà kho.
Tô Thanh Hồng mở cửa bước vào, nhét một viên thuốc vào miệng Lâm Song Hà và ép cô nuốt nó xuống.
“Lâm Song Hà, nếu không có cô thì Thành Luân đã là của tôi rồi! Tại sao cô cứ thích tranh giành đồ với tôi vậy hả?”
Tô Thanh Hồng cười khẩy “Nếu cô đã thích tranh giành đồ của tôi tới vậy.
Thì tôi bắt buộc phải trừ khử cô thôi.”
Cơ thể Lâm Song Hà bắt đầu đau đớn đến toát mồ hôi lạnh.
Cô bắt bắt đầu nôn ra máu rồi ngã xuống.
Tô Thanh Hồng thấy vậy thì cười lên đầy mãn nguyện.
Lâm An nhìn thấy cảnh đó thì run rẩy, sợ hãi đến tột cùng.
Lâm An cảm giác như mình muốn khóc, nhưng không thể được.
Một lúc lâu sau, cô thấy bản thân ở kiếp này chạy vào.
Hoảng loạn tìm Lâm Song Hà.
Lâm An đành nhập vào thân xác của mình ở kiếp này.
Cảm xúc của cô quay trở lại, cô chạy về chỗ nhốt Lâm Song Hành.
Bật khóc vì thấy xác của Lâm Song Hành đã lạnh.
Cô không biết bản thân vì nhập vào xác của mình ở kiếp trước nên cảm xúc mới như thế.
Hay chính là cảm xúc thật sự của cô nữa…Lâm An ôm lấy xác của Lâm Song Hành, gào khóc như một đứa trẻ.
Cô cảm giác, tim cô đau lắm.
Đau như muốn vỡ ra từng mảnh vậy.
Hôm diễn ra đám tang của Lâm Song Hành.
Cô đã không tham gia mà đi tìm Tô Thanh Hồng.
Cô đã nhìn thấy toàn bộ mọi thứ cô ta làm với Lâm Song Hành rồi.
Cảm giác hận thù này, có lẽ là của Lâm An kiếp trước nhỉ?
….
Trong lúc Lâm An ở kiếp hiện tại đang hôn mê và chứng kiến kiếp trước của mình thì Lâm Song Hành ở thế giới song song cũng mơ thấy giấc mơ y hệt như vậy.
Khi ngủ, Lâm Song Hành luôn mơ thấy giấc mơ đó, chỉ là tình tiết của giấc mơ đó tiến triển thêm khi cô đi ngủ mà thôi.
Giấc mơ cứ tiến triển khiến Lâm Song Hành nghi ngờ.
Và rồi cô cũng nhận ra.
Đó là sự thật.
Không phải là một giấc mơ bình thường nữa.
….
Sau khi nghe Tô Thanh Hồng thú nhận tội ác của mình, Lâm An gửi đoạn ghi âm cho Vũ Thành Luân và giết Tô Thanh Hồng bằng cách mà cô ta đã làm với Lâm Song Hành.
Đột nhiên linh hồn cô bị xuất ra.
“Ơ?”
“Này! Dừng lại!” Cô đột nhiên gào lên.
Lao đến chỗ thân xác kia định ngăn lại.
Nhưng cô là linh hồn mà, sao mà làm được chứ?
Lâm An thấy bản thân mình ở kiếp trước đang nhặt lấy súng của Tô Thanh Hồng và kết liễu chính mình.
Thế giới trước mắt cô sụp đổ, trói cô trong bóng tối.
Những kí ức ở kiếp trước bắt đầu sắp xếp lại.
Đột nhiên có ánh sáng bay đến chỗ Lâm An và kéo cô theo.
Khi ra đến chỗ sáng nhất.
Lâm An nhíu mày mở mắt ra.
Cô thấy bản thân đang nằm trên giường và Vũ Khôi Nguyên đang ngồi gục mặt xuống ngủ bên giường của cô.
Những ngày qua Vũ Khôi Nguyên chăm sóc Lâm An suốt ngày đêm, cậu đã phờ phạc cả người từ lúc Lâm An mất tích đến giờ, gương mặt tiều tụy, ủ dột, mang theo ánh nhìn mệt mỏi không muốn bắt chuyện với ai.
Cậu đã không thể chịu nổi cơn buồn ngủ và sự mệt mỏi trong con người mà gục xuống ngủ bên cạnh giường bệnh Lâm An.
Một lúc sau, ngón tay Lâm An khẽ di chuyển, mi mắt cũng động đậy.
Lâm An từ từ mở mắt ra, cô chớp chớp mắt làm quen với ánh sáng.
Trong phòng là mùi thuốc khử trùng.
Lần này không phải căn phòng đó nữa, đây là bệnh viện, cô thoát rồi sao.
Cô khẽ quay đầu sang bên cạnh.
Là Vũ Khôi Nguyên.
Không kìm nổi sự vui sướng trong lòng, cứ ngỡ như đây là mơ, cô cố nén cơn đau mà đưa tay lên xoa đầu cậu ấy.
Là thật, không phải mơ.
Cô thật sự đã sống sót mà ra khỏi căn nhà đó.
Nước mắt hạnh phúc không tự chủ mà rơi xuống thành hai dòng.
Vũ Khôi Nguyên cũng cảm nhận có người sờ đầu nên cậu ngái ngủ ngẩng mặt lên, nhìn thấy Lâm An trước mặt đang bật khóc, bỗng chốc cơn buồn ngủ của cậu bay đi, cậu rối rít dỗ Lâm An nín khóc nhưng càng dỗ cô càng khóc nhiều hơn.
Đang lúc không biết làm gì thì Lâm An kéo cậu vào ôm thật chặt trong lòng.
Tốt quá rồi, mọi thứ kết thúc rồi, cô vẫn sống sót để gặp lại được cậu.
Vũ Khôi Nguyên cũng đơ người ra một lúc rồi ôm cô nhẹ nhàng, dịu dàng xoa đầu cô, chỉ sợ dùng lực quá mạnh sẽ làm cô bị thương.
Vẫn còn một người đang đứng trong góc, là Lí Tang.
Từ lúc Lâm An tỉnh dậy, cô không thèm nhìn hắn dù chỉ một lần, Lí Tang cũng biết bản thân làm sai nhiều chuyện nên không nói gì, hắn chỉ đặt giỏ hoa quà và chút thuốc bổ bên Đức rồi xin cáo lui.
Sau khi bác sĩ kiểm tra tổng quan thì bảo Lâm An nghỉ ngơi ở viện thêm vài tuần để tiện quan sát xong sau đó xuất viện cũng chưa quá muộn.
Những ngày sau đó, Lâm An thực sự được phục vụ như công chúa, Vũ Khôi Nguyên tận tình chăm sóc cô từ A đến Z.
Không cho cô động tay vào bất cứ thứ gì.
Có lần lúc Vũ Khôi Nguyênđang đi rửa tay, cô khát nước nên đã với lấy chai nước trên bàn tự vặn ra uống.
Cảnh này vừa hay lúc Vũ Khôi Nguyên bước lại vào phòng.
Cậu bước lại gần cô, tức giận giật lại chai nước rồi mắng cô: "Sao em lại vặn chai nước ra? Bộ em không có bạn trai để nhờ à?"
Lâm An ngán ngẩm không muốn nói, cứ như vậy tận gần một tháng, chân cô mới dần hồi phục, cô cũng tập tễnh đi được vài bước.
Sau khi kiểm tra lần cuối, Lâm An được xuất viện, cô theo Vũ Khôi Nguyên về nước.
Ngay lúc máy bay, cô muốn đi gặp Lâm Song Hà, Vũ Khôi Nguyên tuy muốn cô nghỉ ngơi nhưng cậu cũng không thể từ chối.
Coi như cho cô khuây khỏa sau một tháng nằm trong viện buồn chán.
Đến nhà Lâm Song Hà, Lâm An lập tức lao vào ôm cô.
Lâm Song Hà cũng rơm rớm nước mắt.
Lúc nghe tin Lâm An mất tích, cô rất sốc, cùng Vũ Khôi Nguyên và Vũ Thành Luân truy tìm tung tích.
Tuyến lệ của Lâm An như bị hỏng, nước mắt cứ liên tục chảy ra, dọa Lâm Song Hà và Vũ Khôi Nguyên phải dỗ cô.
Lâm Song Hà ân cần hỏi cô có chuyện gì mà bất ngờ khóc như vậy.
Lâm An lắc đầu không nói gì, không phải do cô không muốn nói, mà cô không muốn làm Song Hà bận tâm những chuyện đó.
Một lúc sau Lâm An cũng nín khóc, lúc này Lâm Song Hà mới nói ra nghi vấn trong lòng mình.
"Dạo gần đây, tôi hay mơ cùng một giấc mơ, trong giấc mơ là tôi và Lâm An nhưng hình như cũng không giống chúng tôi.
Vì bản thân tôi với cô ấy chưa bao giờ làm vậy."
Cô kể cho Lâm An và Vũ Khôi Nguyên, trong lòng Lâm An cảm thấy quen quen, sao những gì mà Song Hà kể nó lại trùng hợp với những gì cô thấy ở kiếp trước trong khoảng thời gian bị xuất hồn.
"Chuyện đó xảy ra từ lúc nào vậy?" Lâm An hơi giật mình, ngờ vực hỏi cô.
"Từ lúc Vũ Khôi Nguyên tìm được Lâm An đó, là lúc đó em ấy mơ suốt, mỗi lần tỉnh dậy đều không biệt nổi thực hay mơ." Vũ Thành Luân từ trong bếp ra, hoa qua được anh tỉa gọn gàng trông rất đẹp mắt, miếng đào được tỉa thành hình thỏ, còn trái táo thì được cắt đẹp đẽ thành con thiên nga.
Trông thật sự rất đẹp mắt, không nỡ ăn, nhưng ăn vào thì mùi vị cũng không tồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...