Cứu Giúp Nữ Chính Tôi Bất Ngờ Kiếm Được Người Yêu
Lúc đập vào tường, Lâm An đột nhiên xuất hồn ra khỏi cơ thể.
Nhìn bản thân đang là hồn ma trôi nổi, rồi lại nhìn bản thân thê thảm nằm trên chiếc giường đẫm máu, quần áo thì rách rưới, chiếc đầm xanh xinh đẹp đã từ lâu biến thành cái giẻ rách.
Cô không thể ngăn bản thân cảm xót chính bản thân mình, bản thân cô còn không dám cái cơ thể mình thì lúc Vũ Khôi Nguyên và Lí Tang thấy thì sẽ như nào nhỉ.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, bỗng nhiên có một lực hút kéo cô về kiếp trước.
Trong cái lúc mà Lâm An hôn mê ấy thì Lâm An kiểu ở dạng hồn trôi nổi về kiếp trước thì kiếp trước kiểu Lâm song hà không được Hào quang nhân vật chính bảo vệ thế nên là sau khi mổ kiểu Đọc truyện sau cái lần bị Tô Thanh Hồng bắt cóc á là Lâm Song Hà đã chết rồi thì Lâm An mới ở cái thế giới trước thì Lâm An là em gái của Lâm song hà Thế Lâm An với Lần Theo Dấu Vết tìm ra kẻ thù sau sau khi báo thù xong thì Lâm An cũng tự tử chết heo chỗ này thì tao lấy ý tưởng từ một bộ mà có cảnh chị em ấy con em xin chị vẽ rồi Trông kiểu Con em nó lúc mà chị chết thì con Em nó lớn lâu ấy luôn ấy mà phải mô tả rõ tâm lý nhân vật là của Lâm An lúc đấy Kiểu không thể sống nổi khi thiếu chị kiểu sau khi chết thì nó mới ăn được sinh ra ở một thế giới song song hiện tại đây là chỉ có mình Lâm An làm con thôi ý rồi Mọi chuyện diễn ra bình thường cho đến khi lâm an lớn lên vào sau khi từ thi đại học thì Lâm An đọc một cuốn tiểu thuyết và xuyên vào đó và sau đấy là xảy ra diễn biến như thế này này trong lúc lâm An hôn mê thì an tỉnh đi Gọi điện cho Vũ Khôi Nguyên
Ôn lại chút văn 9 nha mn :33
Quê hương anh nước mặn, đồng chua
Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá
Anh với tôi đôi người xa lạ
Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau.
Súng bên súng, đầu sát bên đầu
Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ
Đồng chí!
Ruộng nương anh gửi bạn thân cày
Gian nhà không mặc kệ gió lung lay
Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính.
Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh,
Sốt run người, vừng trán ướt mồ hôi.
Áo anh rách vai
Quần tôi có vài mảnh vá
Miệng cười buốt giá
Chân không giày
Thương nhau tay nắm lấy bàn tay!
Đêm nay rừng hoang sương muối
Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới
Đầu súng trăng treo.
Trước lầu Ngưng Bích khoá xuân
Vẻ non xa tấm trăng gần ở chung
Bốn bề bát ngát xa trông
Cát vàng cồn nọ bụi hồng dặm kia
Bẽ bàng mây sớm đèn khuya
Nửa tình nửa cảnh như chia tấm lòng
Tưởng người dưới nguyệt chén đồng
Tin sương luống những rày trong mai chờ
Bên trời góc bể bơ vơ
Tấm son gột rửa bao giờ cho phai
Xót người tựa cửa hôm mai
Quạt nồng ấp lạnh những ai đó giờ
Sân Lai cách mấy nắng mưa
Có khi gốc tử đã vừa người ôm
Buồn trông cửa bể chiều hôm
Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa
Buồn trông ngọn nước mới sa
Hoa trôi man mác biết là về đâu
Buồn trông nội cỏ rầu rầu
Chân mây mặt đất một màu xanh xanh
Buồn trông gió cuốn mặt duềnh
Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi
Trước lầu Ngưng Bích khoá xuân
Vẻ non xa tấm trăng gần ở chung
Bốn bề bát ngát xa trông
Cát vàng cồn nọ bụi hồng dặm kia
Bẽ bàng mây sớm đèn khuya
Nửa tình nửa cảnh như chia tấm lòng
Tưởng người dưới nguyệt chén đồng
Tin sương luống những rày trong mai chờ
Bên trời góc bể bơ vơ
Tấm son gột rửa bao giờ cho phai
Xót người tựa cửa hôm mai
Quạt nồng ấp lạnh những ai đó giờ
Sân Lai cách mấy nắng mưa
Có khi gốc tử đã vừa người ôm
Buồn trông cửa bể chiều hôm
Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa
Buồn trông ngọn nước mới sa
Hoa trôi man mác biết là về đâu
Buồn trông nội cỏ rầu rầu
Chân mây mặt đất một màu xanh xanh
Buồn trông gió cuốn mặt duềnh
Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...