Cửu Giới Thần Chiến


Đàm hội cho dân chúng giao lưu với nhau chẳng mấy suôn sẻ, hai bên dân chúng như nước với lửa chẳng chịu giao lưu.
Hai người ngồi ở trên nhìn xuống cũng chẳng biết phải nói gì, Vũ Thần Trương Lăng mở miệng nói trước: "Hay là thuận theo tự nhiên đi, làm khó con dân như vậy ta cảm thấy không nỡ."
Hắn ta nghe vậy liếc nhìn Vũ Thần Trương Lăng một cái rồi cười khoác tay lên vai hắn nói: "Vậy không được rồi, có khi ta với ngươi thân thiết hơn thì có lẽ dân chúng hai nước sẽ nhìn bằng ánh mắt khác."
Vũ Thần Trương Lăng giật giật khoé môi nhìn hắn ta đoạn nói: "Ngươi với ta?" với giọng điệu khinh khỉnh.
Hắn ta cư nhiên đáp: "Phải, ta không thể tỏ ra thân thiết một chút sao?"
"Thân thiết?", hắn tiến sát gần nói tiếp: "Ý ngươi là thân thiết như thế nào?", tay hắn sấn tới chạm lên ngực hắn ta, vùng tay hắn vừa chạm lên liền có cảm giác ấm nóng là lạ, hắn vươn người tiến lại gần tai của hắn ta nói tiếp: "Là như này đấy à?"
Hơi thở ấm nóng phả vào tai hắn ta làm tai hắn ta bất giác đỏ ửng, hắn ta ngạc nhiên với những hành động của hắn, nhíu mày đánh mắt nhìn hắn đoạn nói: "Ngươi.."
Khuôn mặt yêu nghiệt của Vũ Thần Trương Lăng cười nhểnh một bên mép đoạn nói: "Ta sao? Đấy không phải là thân thiết à?"
Thấy hai ông đứng dính sát cái thân vào nhau, dân chúng phía dưới như mở được cảnh cửa đến thế giới mới diệu kỳ trong tâm hồn.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào mặt hắn đoạn không nói mà thân dưới tự lên đoạn đẩy người hắn ra nói: "Ngươi đang nghĩ cái gì đấy.


Ta là muốn ta với ngươi huynh đệ thiện chí chứ không phải ong bướm quấn quýt."
Vũ Thần Trương Lăng chậc miệng một cái cười khinh nói: "Tên xử nam chưa trải đời nhà ngươi làm bổn thiên tôn ta đây thật thất vọng, một tên nhàm chán như ngươi sau này sợ là tuyệt hậu.

Thân với chả thiết, bổn thiên tôn ta không có hứng thú làm trò với ngươi."
Hắn ta chẳng hiểu ngơ ngơ ngác ngác cái gì mà mắt nhìn chằm chằm vào hắn, tay bất giác ôm lấy eo hắn dính thân dưới vào người hắn định nói gì đó mà thân dưới lại càng căng phồng nên đỏ mặt mà ngại ngùng không nói nữa bởi sao eo hắn mềm lại nhỏ vậy, hơn cả nữ nhân nữa, đoán vậy thôi vì hắn ta cũng chưa từng đụng qua nữ nhân.
Còn nghĩ là hắn ta muốn khoe dã thú của mình chứ nên Vũ Thần Trương Lăng bực tức chạm tay xuống dưới làm cho nó có phồng thì đừng nghĩ xẹp xuống được.
Ghẹo đủ xong rồi bỏ tay ra khiến cơn ngứa ngáy của Vũ Lam Trạch Văn không những không được xử lý mà còn tăng thêm bội phần khó chịu, mà đây là giữa thanh thiên bạch nhật, hận là không thể vác hắn đi bắt hắn xử lý tàn cuộc làm một trận mây mưa ra hồn cho đã rồi mới thả hắn đi.

Nghĩ mà hắn ta thầm chửi Vũ Thần Trương Lăng: "Yêu nghiệt chết tiệt."
Hắn ta không chịu được cố gắng cọ vào người Vũ Thần Trương Lăng cho bớt đi cơn ngứa ngáy đau đớn nhưng càng cọ lại càng khó chịu như thể ngứa mà gãi không đúng chỗ bởi hắn không chịu để cho hắn ta cọ người một cách thoải mái.

Vũ Thần Trương Lăng hả hê khi trêu trẻ mới lớn chưa trải sự đời cảm giác đúng là không tồi.

Xong lại nói: "Vượng khí không tồi, chúc ngươi có một ngày vui vẻ, bổn thiên tôn có việc đi trước, e là phải cáo từ trước đây."
Đẩy Vũ Lam Trạch Văn ra, hắn cười ranh ma rồi rời đi, Vũ Lam Trạch Văn hận không sao chịu được cái tên Vũ Thần Trương Lăng kia, vậy mà khiến cậu ấm của hắn ta phải chịu khổ nãy giờ.
Cũng chẳng còn thấy bóng lưng người ta nữa, Vũ Lam Trạch Văn liền quay người đi nhanh ngay lập tức bảo với thuộc hạ trở về chính cung.
Tiếng nước suối chảy, hơi nóng bốc lên, người dưới hồ nước khó khăn lắm mới bắn được một lần, khó chịu nhức nhối mà nghĩ đến cái mặt của Vũ Thần Trương Lăng đoạn nghiến răng nghiến lợi, căm phẫn nhẫn nhục rồi lại cố gắng bắn thêm lần nữa, da người trắng trẻo cũng vì thế mà ửng hồng trên những khối cơ cuồn cuộn.
Bực thật, vậy mà hơn hai tiếng tự giải quyết mà không thể cảm thấy thoải mái hơn.

Hắn tựa đầu mệt mỏi nghĩ vậy lại nhớ đến Vũ Thần Trương Lăng toàn thân lại thấy khó chịu đoạn nghĩ - Tên yêu nghiệt.
Tối đến, ở Vũ Thần vẫn là ban ngày sáng chói chỉ là nhiều mây hơn một chút, Vũ Thần Trương Lăng ngồi trong phòng bận giải quyết tấu sớ, bất thình lình có một cánh tay vạm vỡ bịp lấy miệng hắn, người đến mà hắn không biết khiến hắn ngỡ ngàng, có thể cấp bậc đã sắp đến cấp thánh quang rồi.

Tính cầm roi trời quật hắn ta thì hắn ta đã chặn tay hắn lại đoạn thì thầm vào tai hắn nói lời trách cứ: "Thiên quân sáng ra làm người ta thương nhớ giờ lại muốn quất người ta sao? Cái tên không có lương tâm nhà ngươi."
Nghe là đoán ra kẻ nào rồi đấy, Vũ Thần Trương Lăng chu môi hôn vào lòng bàn tay hắn ta khiến lòng bàn tay hắn ta tê dại bởi đôi môi mỏng mềm như cánh hoa, ngứa ngáy trong người lại sôi xình xịch như lửa đốt.
Hắn nào dừng ở đấy, vói đầu lưỡi ra liếm nhẹ quyến rũ người ta một cách quá đáng, Vũ Lam Trạch Văn là hết chịu nổi bóp mặt hắn hôn sâu vào môi hắn quyến luyến không muốn rời.
Vũ Thần Trương Lăng thấy vậy còn hùa theo để trêu chọc cho đã cái tên xử nam chưa trải đời này nữa.
Hắn cho đầu lưỡi thăm dò bên trong miệng hắn ta khiến hắn ta lại một lần nữa căng cứng người phía dưới.
Vũ Lam Trạch Văn lại thấy hối hận vì đến tìm hắn vào ngay tối nay rồi.

Nhưng cũng vì không thể chịu nổi nữa nên không thể không đến tìm hắn, có lẽ cấm dục lâu quá thành ra không thể kiểm soát được bản thân, không muốn dứt ra khỏi cái miệng hư đốn với cái đầu lưỡi đang trêu chọc hàm răng của mình, hắn ta nóng vội vói tay vào trong hông của hắn rồi xuýt xoa bóp nặn vùng eo mềm mại ấy.
Bàn tay thô ráp của hắn ta không ngừng nắn bóp vùng eo của bản thân chỉ khiến cho Vũ Thần Trương Lăng càng muốn trêu chọc cho thằng cha trước mặt khóc nhè thì thôi.
Càng hôn sâu vào trong, Vũ Lam Trạch Văn càng muốn nhiều hơn nữa từ hắn, nhưng nghĩ cái quái gì vậy, Vũ Thần Trương Lăng hắn hơn Vũ Lam Trạch Văn ngươi đến vạn tuổi đấy, còn không hiểu trẻ nhỏ mới lớn như ngươi?
Vói đầu lưỡi sâu hơn vào trong rồi quấn lấy lưỡi hắn ta thật chặt để hắn ta càng thêm nóng đỏ toàn thân vì bức bối, Vũ Thần Trương Lăng lại vô nhân tính đến mức đạp hắn ta ra xa rồi cười đoạn nói: "Bổn thiên tôn sáng cũng nói rồi, ta không muốn 'thân thiết' với ngươi."
Vũ Lam Trạch Văn toàn thân căng cứng, bức bách không thể chịu nổi, thật muốn trói tay trói chân tên trước mặt rồi đè ra làm kẹp thịt mấy trăm hiệp cho đã, mẹ kiếp, càng nghĩ thân dưới hắn càng khó chịu, sắc mặt càng khó coi.
Vũ Thần Trương Lăng vươn người ngáp dài đoạn nói: "Bổn thiên tôn muốn đi ngủ rồi, quân thượng Vũ Lam có thể về nghỉ ngơi."

Hắn ta cố gượng người dậy đoạn nói: "Vũ Thần Trương Lăng, ngươi đúng là tên vô nhân tính, làm cho đã rồi vứt bỏ người khác."
Vũ Thần Trương Lăng cười nhạt đoạn nói: "Đó còn không phải do ngươi tự chuốc lấy sao?"
Hắn ta không có lý để cãi chỉ nghiến răng thốt ra một chữ "Ngươi.." rồi tiến đến khoá tay Vũ Thần Trương Lăng một cách mạnh bạo đoạn nói: "Ta không biết, ngươi là người châm lửa thì ngươi phải có trách nhiệm dập lửa cho ta.

Cùng một giống với nhau ngươi còn sợ mang bầu như nữ nhi sao?"
Nghe hắn ta nói như này là Vũ Thần Trương Lăng đã không ưng rồi, cái tên này là xem hắn là điếm lầu xanh hay gì.
Nhưng người đối diện lại không biết người trước mặt đang nghĩ xấu về mình, chỉ mong là hắn mau mau giải quyết vấn đề nhạy cảm này nhanh lẹ một chút.
Gấp gáp khiến con người mất đi lý trí càng không kiểm soát được hành động của bản thân, hắn ta đè tới vồ vập vụng về hôn lên yết hầu của Vũ Thần Trương Lăng không muốn rời ra.
Mặt Vũ Thần Trương Lăng thì cạn lời đoạn nghĩ tên này là chó hay là người mà như chó gặm xương vậy hả?
Xé bỏ lớp y phục trên thân của Vũ Thần Trương Lăng là tấm thân trắng nõn nà không một vết sẹo lại thêm dáng vóc chuẩn từng milimet khiến người nhìn càng thêm dục vọng, Vũ Lam Trạch Văn không biết cũng tự hỏi tại sao trên đời lại có mĩ nhân tuyệt thế yêu nghiệt đến vậy nữa.
Hắn ta vùi đầu xuống ra sức liếm láp rồi hôn lên gặm cho đỏ mảng da mới rời lên, tính là định tháo đai lưng để cắm xuống dưới nhưng lại bị người ta cho một cú bay ngược nữa, sự tình hiện tại khiến Vũ Lam Trạch Văn như muốn tuyệt tử tuyệt tôn thật sự..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận