Vách vực nồng oán niệm, những linh hồn u uất gào thét thảm thiết không ngừng chói tai rùng mình, chúng vừa nhận được một ít linh lực làm thức ăn thì lại càng trở nên điên cuồng, vồ gào tiến tới muốn nuốt chửng tất cả.
Tất thảy đều nằm trong sự tính toán của Vũ Thần Trương Lăng, hắn đưa tay gần miệng thả một ít hồn phách của bản thân vào linh lực trong tay rồi cười nhoẻn miệng, đưa chúng vào trong trận pháp.
Trận pháp như một cối xay thịt, không ngừng không ngừng nghiền những âm linh đó ra thành nhiều mảnh rồi tiêu tan.
Ở đây có đến mấy ngàn vạn âm linh đã đóng mình nơi đây không thể siêu thoát, cách làm của hắn chính là muốn đám hồn không thể siêu thoát này trực tiếp không thể đầu thai luôn.
Quả là tàn ác, ý trong tâm của Vũ Lam Trạch Văn khi nhìn thấy hắn làm vậy, nhưng hắn ta lại cảm thấy phu nhân nhà hắn ta thật vô song, ác mà vẫn đẹp mê hồn.
Càng nghĩ mà càng mê người ta khiến hắn ta muốn mau mau bay xuống dưới ôm người ta một cái.
Hơn quá nửa số âm linh bị Vũ Thần Trương Lăng nghiền thành bột rồi tiêu tan, những âm linh còn lại sợ cảnh ngộ bản thân cũng sẽ như vậy nên miễn cưỡng cố gắng chống lại sự cám dỗ của thứ linh lực và hồn phách thơm ngon, mạnh mẽ kia.
Thấy bọn chúng cũng không còn đủ sức mạnh để uy hiếp bất kì điều gì nữa, cũng không thể tác quai tác quái nữa thì Vũ Thần Trương Lăng cũng thu hồn phách, linh lực cùng trận pháp lại.
Vừa rồi làm một trận kinh thiên động địa, Vũ Thần Trương Lăng mất không ít sức lực, hắn giờ chỉ muốn quay về Hoàng Thánh nghỉ ngơi cho đỡ, việc còn lại để cho đám thuộc hạ làm là được, với số lượng còn lại thì mở đàn siêu độ không còn là quá sức nữa.
Hắn đang quay vai cho bớt mỏi thì tên kia đã xuất hiện vồ vào ôm hắn bất thình lình.
Vũ Thần Trương Lăng giật mình huých khuỷu tay cho hắn ta tránh ra.
Nhưng tên này không những không tránh còn mặt dày như da bò, ôm thôi là chưa đủ, phải bóp thêm một cái mới chịu.
Kết quả như dự đoán từ trước, hắn ta bị hắn đấm cho bay mỏ, ấy thế mà vẫn cười rất chi là vui sướng vì chọc ghẹo được hắn.
Vũ Thần Trương Lăng nhíu mày chợt giật khoé miệng đoạn nghĩ - Có phải hắn bị điên không?
Hắn ta ôm chặt hơn ép người Vũ Thần Trương Lăng dính vào người mình đoạn nói: "Quân hậu của ta, phu nhân của ta, có ác mà cũng rất nhân từ."
Chắc chắn là não tên này úng nước, hắn đẩy người hắn ta ra đoạn nói: "Ý ngươi là đang nói chuyện gì?"
Hắn ta đáp lời mà tay không yên, tay thì xoa đầu, tay thì xoa eo, khiến Vũ Thần Trương Lăng thật sự muốn đá bay hắn ta ngay lập tức.
"Không, ta chỉ muốn khen quân hậu của ta thôi.
Thủ đoạn tàn ác, ra tay dứt khoát, dù sao thì đám âm linh đó cũng là những người chịu nhiều oan ức mà chết vất vưởng, nhưng ngươi không vì cớ đó mà cho tất cả bọn chúng có cơ hội được siêu thoát, điều đó khiến ta thật cảm phục.
Nên là nói ngươi có ác cũng rất nhân từ."
Ánh nhìn của Vũ Thần Trương Lăng chợt lạnh đoạn nói: "Bọn chúng sống thế là đủ dài, đủ lâu rồi.
Không vượt qua được cửa ải lòng tham thì có được siêu độ cũng là phí công phí sức của các tu sĩ."
Vũ Lam Trạch Văn hơi thẫn người khi thấy biểu cảm đó của hắn rồi chợt hôn nhẹ lên đầu hắn nói: "Ngươi mệt rồi, ta đưa ngươi về nghỉ ngơi."
Quả là hắn mệt rồi, hắn mặc cho Vũ Lam Trạch Văn ẵm mình như ẵm em bé, mệt mỏi mà tựa vào người hắn.
Hai người rời đi chưa được bao lâu thì có một cánh tay đen ngòm bốc khí đen mù mịt cùng tiếng rít gào đáng sợ: "Các ngươi phải chết."
_
"Một con chuột lớn!", Vũ Thần Lưu Âm hạ ván rồi hô lớn: "Bổn quận chúa lại thắng nữa rồi."
Kẻ ngồi bên không biết đã thua bao nhiêu lần, chỉ biết thu mình khóc mà không ra nước mắt.
Hắn là con trai trưởng của tộc Thiên Mã sống ở Vũ Thần dưới sự cai quản của tộc nhân Vũ Thần, từ nhỏ đã chơi vô cùng thân thiết với Vũ Thần Lưu Âm.
Nhưng thắng mãi khiến nàng ta chán đoạn nói: "Thu Triểu ngươi kém quá đi, ta chán chơi với ngươi rồi."
Hắn cười hắt ra đoạn nói: "Quận chúa, hay là chúng ta không chơi mấy thứ này nữa, đi tìm thứ khác chơi đi."
Nàng ta mím môi kéo về một bên nghĩ coi là chơi gì được, trò gì bản thân cũng ngán ngẩm lắm rồi.
Hắn biết là nàng cái gì cũng chơi, cái gì cũng tinh, bây giờ nói là tìm trò mới đủ sức hút với nàng là hoàn toàn khó, hắn thở dài một cái rồi nói: "Hay là ta dẫn người đến phàm gian chơi?"
Phàm gian? - hai chữ này tự nhiên lọt vào đầu của tiểu quận chúa lại vô tình thu hút sự chú ý của nàng, nàng ta vui thích đoạn nói: "Nghe có vẻ nhạt nhẽo nhưng chắc hẳn là một nơi vô cùng thú vị.
Thu Triểu, đi thôi."
Chưa kịp phản ứng, hắn đã bị nàng ta lôi đi.
Xuống đến nhân giới, hai người cải trang thành phàm nhân, Thu Triểu hắn chỉ là nghe các thần tiên nói cái gì mà: "Đâu ai cưỡng lại chốn hồng trần.", đoán là chắc cũng vui đấy nên mới đề nghị với Vũ Thần Lưu Âm nhưng xuống đến nơi thì hắn liền mù tịt vì đây cũng là lần đầu hắn đến đây.
Nhưng đến khi Vũ Thần Lưu Âm đi dạo một lúc lâu với hắn thì mới hỏi: "Này, Thu Triểu, thứ ngươi bảo chơi vui ở đây là gì? Ngươi dẫn ta đi cũng hai vòng khu chợ này rồi đấy."
Hắn nghe vậy liền không biết phải nói gì liền biện một cái cớ: "Phàm gian đâu phải chỉ một hai chỗ chơi, ta là đang nghĩ xem nên đi chơi cái gì trước, bí quá không nghĩ được nên mới để người đi dạo hai vòng chợ.
Không biết quận chúa thấy chợ ở phàm gian thế nào?"
Vũ Thần Lưu Âm bĩu môi phun duy chỉ một câu hai chữ: "Nhạt tuếch."
Vì hai người dừng lại ở trước tú phường nên có mấy mĩ nhân đến hỏi thăm, Thu Triểu ngu ngốc không hiểu phàm tục nghĩ chắc là Lưu Âm sẽ rất thích nên đã nói đòi dẫn theo Lưu Âm vào.
Mấy nàng liền nhìn sang Vũ Thần Lưu Âm xong dò xét nói: "Không biết cô nương có thích mĩ nhân bọn ta không?"
Nàng ta nhướn mày đoạn nói: "Mĩ nhân? Còn không bằng một góc tiểu tiên trong cung điện của ta."
Hắn thì vẫn ngớ ngẩn đứng cạnh chẳng hiểu ý của nàng ta.
Một cô nương lại gần hắn thì thầm nói: "Đây có phải là gia thê của công tử không vậy? Ta thấy là chỗ vui như chỗ của bọn ta ngươi không có cửa vào rồi.
Chẹp, nhìn trẻ tuổi như ngươi mà đã lập gia sớm, không được hưởng lạc nhân gian, tham thú hồng trần."
Hắn lại ngu ngơ không hiểu nàng ta nói gì, Vũ Thần Lưu Âm đứng bên nghe thấy hết liền nhíu mày đẩy đầu nàng ta ra đoạn nói: "Có là gia thê hay không cũng không đến lượt loại người như ngươi lên tiếng.
Xía cái đầu ra."
Nàng ta cười nói với Vũ Thần Lưu Âm nói: "Nãy nghe cô nương nói bọn ta còn không bằng một góc của tiểu tiên trong cung điện của nàng.
Quả thật là bọn ta có thể không bằng thật, nhưng lẽ nào hoa khôi của bọn ta còn không bằng một góc của mấy người đó sao?"
Thế mà mấy lời này thật sự khơi dậy hứng thú Vũ Thần Lưu Âm.
Vào trong, hai người được mời ngồi vị trí rất thoáng trên lầu đối trực diện với sân khấu, mấy nàng xung quanh rót rượu rồi bày điểm tâm thịnh soạn.
Hoa khôi phường vừa bước ra ai nấy đều xôn xao hú hét rồi mấy công tử nhà giàu tung lá vàng bay bay khiến vẻ đẹp mĩ nhân càng được tôn lên.
Tên ngốc Thu Triểu chưa gì đã há hốc miệng khen: "Tuyệt mĩ, sắc nước hương trời, hơn cả một cánh đồng hoa."
Vũ Thần Lưu Âm chậc miệng nói: "Có gì hay chứ? Mĩ nhân múa may bay nhảy ở Vũ Thần liệu thiếu? Ta xem cũng ngấy rồi, ở đây liệu còn có điểm khác sao?"
Mĩ nhân bắt đầu lắc tay theo nhạc, nhạc sĩ phía sau người gẩy đàn tranh, người đánh đàn nguyệt, người gõ phách, đủ thứ nhạc cụ dân gian được làm nền.
Nhành hoa trên môi đỏ thắm của mĩ nhân được lấy xuống, đôi tay ngọc ngà tung nhành hoa lên không trung, nhành hoa nổ thành một tràng cánh hoa bay bay.
Mĩ nhân tháo khăn trùm đầu đang rũ xuống chỉ che trước mắt, đôi mắt đẹp tựa mùa xuân thu thủy được lộ ra, mĩ nhân cầm mảnh vải màu đỏ trong ấy che đi nửa mặt thầm cười phía sau màn che, ánh mắt đưa tình như muốn hút hồn người xem.
Mĩ nhân vung khăn vuốt về phía sau, người cũng đồng thời ngả về sau uốn ra đường cong hoàn mĩ, một chân nhón lên, một chân đưa lên, hai tay rũ xuống rồi uyển chuyển đưa lên, chân ở trên không trung gấp lại, cơ thể mĩ nhân dần dần đưa lên rồi chân kia hạ đất xong, chân còn lại mới hạ cả bàn chân xuống.
Mĩ nhân lại tiếp tục khua tấm khăn trong tay múa một điệu tròn xoay làm những mảnh trang sức trên trang phục xoay tròn theo đẹp mắt vô cùng.
Mĩ nhân dừng lại lại kiễng một chân lên, từ từ co một chân lên rồi vung khăn trong tay mặt hơi ngẩng lên trời rồi động tác đang từ uyển chuyển chuyển sang dứt khoát, chân đang co lên của mĩ nhân liền ngoắt một cái rồi mĩ nhân lộn nhào một lúc liền ba vòng.
Sau khi lộn nhào xong vòng cuối, mĩ nhân vẫn một chân co, một chân quỳ gối, người lộn ngược với cái đầu thiếu chút nữa là chạm xuống chân để sau, phần chân trắng nõn nà được động tác này khoe ra trọn vẹn, còn khăn trong tay thì được tung lên rồi đáp xuống trên khuôn mặt của mĩ nhân.
Ai nhìn thấy cảnh này cũng đều hú hét kêu gào trong sự mới mẻ rồi thả tiền bay bay trên sân khấu.
Vũ Thần Lưu Âm như nghẹn lời, hai mắt là không tin, nàng đập mạnh tay xuống bàn hùng hổ nói: "Mĩ nhân này bổn quận chúa mua.
Ra giá!"
Một câu này khiến Thu Triểu giật mình hoang mang, ai trong phường này cũng bàng hoàng nhìn lên trên lầu hướng về phía Vũ Thần Lưu Âm.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...