Ôi cuộc đời tràn ngập khổ đau và tội lỗi.
Những thành viên khác trên phi thuyền đều nhìn chằm chằm vào Asmodeus, đợi y ra lệnh là lập tức tấn công. Phi thuyền Đổng Hoằng Vũ phái tới đang đợi phía sau, chuẩn bị yểm trợ bất cứ lúc nào.
Về phần Asmodeus… Y đang nhắm mắt lại.
Leahpar biết y đang cảm nhận vị trí của kẻ hủy diệt, nhưng những người khác không biết nên đều tỏ vẻ khó hiểu. Leahpar vội tìm một lý do biện hộ cho y, “Hành vi đổi trắng thay đen của Helen đúng là khiến người khác sôi máu! Lòng đau như cắt! Nhưng cái ác không thể thắng cái thiện! Theo thông lệ của đế quốc, thống đốc Mông đang vì hành vi đâm đầu vào chỗ chết của Helen mặc niệm ba phút.”
Tuy không biết đế quốc từ bao giờ có thông lệ này, nhưng phu nhân đã nói thế, mọi người tạm thời tin tưởng.
Các thành viên vừa chuẩn bị mặc niệm theo thì Asmodeus mở mắt ra.
Leahpar: “…”
Suy cho cùng vẫn là người từng trải bao phong ba, từng lay động quần chúng, từng quảng bá cho các thiên sứ trên thiên đường, chàng tỉnh rụi nói: “A! Thời gian đau thương lúc nào trôi qua cũng nhanh.”
Asmodeus hạ lệnh: “Tấn công Sao Bạch Bản.”
Ba chiếc phi thuyền xếp thành hình chữ “众” và tăng tốc về phía Sao Bạch Bản. Lúc họ tiến vào tầng khí quyển, Sao Bạch Bản phóng ra mười mấy hỏa tiễn. Asmodeus âm thầm khống chế phi thuyền linh hoạt né tránh.
Người cầm lái kích động nhảy dựng lên, “Trời ơi, mới rồi có phải tôi vừa đạt tới cảnh giới người và phi thuyền hợp nhất? Tôi chưa làm gì cả mà phi thuyền đã nghe theo suy nghĩ trong đầu của tôi để tránh đi.”
Tình hình chiến đấu khẩn cấp, không một ai trả lời mấy câu lảm nhảm của gã, hai nhân viên phụ trách đạn pháo ngồi sau đang căng thẳng dán mắt vào radar. Đây là lần đầu tiên họ tham gia chiến đấu sau khi nhậm chức, chỉ cần ấn nút sẽ gây ra tổn hại cho đối phương, hoàn toàn khác với việc luyện tập thao tác trước đây.
Đúng vào lúc họ đang hạ quyết tâm và chuẩn bị ấn xuống cái nút quan trọng nhất, hai quả bom hạt nhân từ trên phi thuyền đã bắn thẳng vào căn cứ quân sự của Sao Bạch Bản.
Bom hạt nhân bắn cho căn cứ quân sự phe địch thành một cái hố lớn, hệ thống hỏa tiễn của Sao Bạch Bản tê liệt.
Nhưng tại sân bay của phủ thống đốc nằm ở ngoại ô tây bắc, mười mấy chiếc máy bay chiến đấu và mấy chiếc phi thuyền đang chuẩn bị cất cánh và gia nhập vào vòng chiến. Trên biển, hai chiếc hàng không mẫu hạm cũng đã lên đan, chỉ đang chờ phi thuyền do Asmodeus lái bay vào tầm ngắm.
Lúc này đây, trận chiến lớn đang ở bờ vực bùng nổ, Asmodeus lại giao quyền chỉ huy phi thuyền tạm thời cho Leahpar, còn y chạy ra cửa phi thuyền, đeo dù vào và mở cửa nhảy xuống.
Bên phe Sao Bạch Bản không hay biết về biến cố này, vẫn nơm nớp căng thẳng chuẩn bị chiến đấu, nhưng trên màn hình của bên Asmodeus đang hiện rõ mồn một màn biểu diễn này.
Người cầm lái ôm mặt khóc, “Thống đốc đáng thương quá, rõ ràng bị bắt làm tù binh nhưng bị hiểu lầm là kẻ phản bội. Giờ đây còn tự mình chạy đi làm viên đạn hình người để chứng minh cho sự trong sạch của mình.”
“…” Phu nhân của “viên đạn hình người” – Leahpar hắng giọng một cái, “Chưa chắc đã tệ vậy đâu.”
Người cầm lái nói: “Phu nhân không cần an ủi chúng tôi, ngài ấy để người ở lại chính là vì sợ liên lụy đến người! Ngay cả hậu sự ngài ấy cũng đã sắp xong xuôi, nhất định ngài ấy không dự định sống sót để quay về đâu. Nhưng người cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ liều mạng bảo vệ người an toàn!”
Leahpar: “…”
Chuyện này thì đúng là khó giải thích thật. Dù sao đâu thể nói huỵch toẹt rằng mình bị bỏ lại chẳng qua bởi đang mặc váy không tiện nhảy dù.
Với cả, người yêu của ai thì kẻ đó xót.
Trong ảo cảnh, Asmodeus luôn bị hết người này đến người khác dùng đủ mọi cách biểu đạt y phải chết sớm… Đúng là không thể nhịn được nữa!
Leahpar đe dọa: “Đừng khóc lóc nữa, còn khóc tôi sẽ mang cậu đi làm viên đạn hình người.”
Tiếng sụt sùi của người lái ngưng bặt, trên mặt sạch sẽ như vừa dùng máy hút bụi xử lý, cả lông mày cũng phân bố rất đều.
Leahpar tiếp tục theo dõi màn hình. Rõ ràng biết thừa trong ảo cảnh, Asmodeus là vô địch, nhưng y không ở bên cạnh thì tim chàng vẫn cứ treo lơ lửng. Đây chẳng qua là thói quen hình thành từ mấy vạn năm chờ đợi vô vọng mà thôi.
Asmodeus không hề hay biết trên phi thuyền có người đang trù ẻo mình.
Sau khi nhảy khỏi phi thuyền, y lập tức leo tường vào phủ thống đốc. Leahpar nói đúng, không thể để những kẻ hủy diệt tự do phát huy nữa. Thay vì bị động nghe theo sự sắp xếp của họ, chi bằng chủ động ra tay, chỉ cần giữ một người lại duy trì ảo cảnh, hai kẻ kia nếu gây trở ngại cứ đánh ngất đi là xong.
Theo tình hình trước mắt, trở ngại do Helen gây ra là lớn nhất, vì thế nhiệm vụ lần này của y không phải là moi thêm tin tức gì về Kế hoạch Sao Băng, mà là đánh cho cô nàng hôn mê.
Bên ngoài đánh nhau ầm ầm nhưng phủ thống đốc vẫn rất yên tĩnh, người nào người nấy chỉ lo làm công việc thường ngày của mình, có lẽ là do Helen đang ở đây. Không ai hy vọng nơi mình sinh sống dơ bẩn lộn xộn cả.
Trước cửa phòng của Helen, y gặp được thư ký. Thư ký đang đứng đối diện với cánh cửa khép hờ và luôn mồm đảm bảo cho ba đời nhà thống đốc Mông đều rất trong sạch, là người yêu nước, tuyệt đối không thể nào thông đồng với kẻ địch, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm.
Tuy những ác ý trong ảo cảnh với Asmodeus đều chẳng ảnh hưởng to tác gì đến y, nhưng gặp người mang ý tốt đúng là khiến y vô cùng ngạc nhiên.
Y không khỏi ngừng bước, đứng trong góc khuất quan sát diễn biến tiếp theo.
Cửa phòng hé ra một cái khe nhỏ, giọng của Helen từ đó vang ra, “Hắn có phản bội không liên quan gì đến tôi? Ai quan tâm chứ? Cũng như khi tình yêu của tôi đổ vỡ, có ai thương hại tôi đâu? Các người lúc nào cũng đứng về phía kẻ xinh đẹp và vẻ vang hơn, Sara là đại mỹ nữ chim sa cá lặn của đế quốc, Mông Đức Tư lại là thống đốc quyền cao chức trọng, vậy nên họ chính là trời sinh một đôi, có ai buồn để ý đến việc tôi đã vì cuộc hôn nhân này mà chảy bao nhiêu nước mắt không? Giờ cũng thế thôi. Nếu tôi không hạ lệnh xử lý những người cũ của phủ thống đốc, cậu có chạy đến đây biện hộ cho hắn không? Không đâu, cậu vẫn sẽ đang trốn trong phòng làm việc của mình xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Dẹp cái màn giả tạo ấy đi, biết đâu tôi sẽ chừa cho cậu một con đường sống.”
Thư ký không còn gì để nói, chỉ đành ủ rũ bày tỏ mình bằng lòng bỏ tối theo sáng.
Asmodeus ban nãy vừa mới cảm động, giờ đây chứng kiến mọi chuyện chỉ biết: “…”
Helen mở cửa để lộ bộ mặt băng giá, “Vậy cậu đứng ra chỉ tội hắn đi.”
Thư ký sửng sốt rồi ấp úng nói: “A, nhưng tôi không có chứng cứ…”
Helen đáp: “Đây là chuyện của cậu. Có được ắt có mất, cậu tự mà chọn lựa!”
Thư ký ngượng ngùng đồng ý rồi rời đi.
Đợi gã đi xa, Asmodeus mới đến trước cửa phòng Helen, cửa phòng vẫn nửa khép nửa mở. Chần chừ chốc lát, y mới gõ cửa. Bên trong, Helen tỏ vẻ mất kiên nhẫn nói: “Cậu tự đi mà nghĩ cách! Nơi của tôi không thu nhận kẻ đần độn!”
“…Tôi cũng là muốn tới để bỏ tối theo sáng.” Asmodeus thong thả nói. Mấy giây trôi qua, trong phòng vang lên tiếng bước chân vội vã, sau đó cửa bị giật mạnh ra, để một hòng súng đen ngòm nhắm thẳng vào trán của y.
Helen cầm súng và lạnh lùng hỏi: “Tôi sớm bảo anh sẽ hối hận thôi. Ha ha, giờ anh rõ rồi chứ? Muốn xin được tha thứ?”
Asmodeus đáp: “Ý tôi là, tự tôi có thể tố cáo bản thân.”
“Hả?”
“Cô cho rằng gia đình chúng tôi từ thế hệ đầu tiên đã âm mưu tạo phản?” Asmodeus nói rất chân thành: “Tôi có thể chứng minh, cô nói là sự thật.”
Helen tưởng rằng y đang nói mỉa mai để ám chỉ ngược lại, cô không khỏi lùi lại một bước, “Là sao? Anh dám thừa nhận anh đã nương nhờ quân phản loạn?”
“Thừa nhận cũng được.” Asmodeus đáp thoải mái: “Nhưng cô phải trả lời một câu hỏi của tôi.”
Helen lẳng lặng lên đạn, Asmodeus vờ như không thấy, “Kế hoạch Sao Băng hiện tại đang ở đâu?”
Cô nàng nhướng mày, “Anh đang đùa với tôi đấy à? Với kích thước của nó, ai có thể giấu nữ hoàng mà mang nó đi? Đương nhiên vẫn nằm trong trung tâm nghiên cứu ở kinh đô.”
Asmodeus lại hỏi: “Cô có số liệu cụ thể hoặc tài liệu có liên quan đến nó không?”
“Tài liệu?” Hai chữ này hình như đả kích đến ký ức nào đó của Helen. Cô ta biến sắc, cảm xúc trong mắt thay đổi từ ngỡ ngàng sang thù hận, “Anh còn muốn tài liệu gì nữa? Tất cả tài liệu chẳng phải đều giao cho anh rồi sao? Thậm chí cả thân phận quý tộc tôi cũng từ bỏ. Anh từng hứa sẽ giúp tôi sẽ giúp tôi ứng cử nghị viên của thượng hạ viện, anh gạt tôi… Không, không đúng, tôi đã là nghị viên rồi, tôi còn muốn trở thành thủ tướng của đế quốc, phò tá nữ hoàng, giúp cho nước Anh vĩ đại… Không đúng, là đế quốc… Đế quốc nào…”
Cảnh tượng chung quanh dần dần méo mó.
Helen là trung tâm của biến động này, ánh mắt của cô ta càng lúc càng rõ ràng hơn. Cô ta mơ màng nhìn chằm chằm Asmodeus, sau đó đột nhiên dùng tiếng Anh nói: “Là anh?”
Thấy cô ta sắp tỉnh dậy khỏi ảo cảnh, Asmodeus bèn quyết định nhanh chóng phải đánh cô nàng ngất đi.
Lúc Helen ngã xuống, cảnh tượng chung quanh lập tức trở lại bình thường, nhưng Asmodeus cảm giác được ảo cảnh bị thu hẹp đi một phần nhỏ, may mà còn Ứng Long Sơn và Đổng Hoằng Vũ nên tổng thể không bị biến hóa nhiều lắm.
Asmodeus khép cửa lại và đi dọc theo hành lang để tìm thư ký.
Thư ký đang trốn trong phòng làm việc của mình, vắt óc viết những lời nói xấu Asmodeus, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, ngẩng lên lại nhìn thấy y thì giật thót đánh rơi cả bút, vội vàng nuốt bức thư mới viết xong vào bụng, vừa nhai nuốt vừa nói: “Thống đốc, cuối cùng ngài cũng trở về! Tôi đang chuẩn bị… Ợ! Viết giùm ngài một đơn kiện để ngài đi giải bày với nữ hoàng!”
Asmodeus đáp: “Lập tức ra lệnh ngừng tấn công, gọi tất cả máy bay chiến đấu và phi thuyền quay về.” Y không biết phải phát mệnh lệnh như thế nào nên giao cả cho thư ký.
Thư ký đang chột dạ, nào dám hỏi nguyên nhân mà chỉ nhấc điện thoại lên, chỉ chốc lát là thu xếp xong xuôi.
Thiết lập của ảo cảnh đơn giản lại thô bạo, dù chỉ là thư ký đưa ra mệnh lệnh cũng được cấp dưới ngoan ngoãn chấp hành không chút trở ngại.
Mới rồi còn đang đánh nhau đến mức trời long đất lở, giờ đây Sao Bạch Bản lại trở về với trạng thái yên tĩnh vốn có. Leahpar ngồi phi thuyền hạ cánh ở sân bay, chung quanh đều là phe đối lập mới vài phút trước nhưng chẳng hề bị ai cản trở.
Chàng từ sân bay gọi xe đến phủ thống đốc, tình cờ xe của Asmodeus phái đến đón chàng cũng chạy lướt qua họ. Asmodeus ở phủ thống đốc đang lấy làm ngạc nhiên vì sao xe lại quay về nhanh như vậy.
Leahpar đáp: “Tiếng Trung có câu, một ngày không gặp như cách ba thu, tôi đã qua một mùa thu chưa nhìn thấy em, đương nhiên phải nóng lòng rồi.”
Asmodesus làm bộ không hiểu, “Tôi đánh Helen ngất xỉu.”
Leahpar hùa theo hỏi: “Ồ? Cô ta đang ở đâu?”
Asmodeus dẫn Leahpar đến phòng ngủ của Helen.
Nhìn cô ta nằm sóng soài dưới đất với tư thế kỳ lạ cứ như chưa bị ai động đến, Leahpar hài lòng gật đầu, “Em có chắc đã đánh cô ta hôn mê chưa đấy? Cần tôi kiểm tra thêm lần nữa không?” Rõ ràng ảo cảnh chỉ là giả, nhưng Helen ba lần bảy lượt khiêu chiến địa vị của quý bà Mông đây, trong lòng chàng vẫn giữ chút ít bất mãn.
Asmodeus nhớ lại những lời cuối cùng của Helen bèn giải thích với chàng: “Cô ta nhận nhầm tôi thành kẻ khác. Đại khái là… Cô ta vì người đó mà từ bỏ thân phận quý tốc, chuẩn bị ứng cử nghị viên, cuối cùng hóa ra bị lừa.”
Leahpar nhìn y đầy ẩn ý, một lúc lâu sau mới nói: “Xem ra hai người tuy chưa quen biết bao lâu nhưng tâm sự cũng nhiều ghê cơ.”
Asmodeus: “…” Có vẻ như hôm nay không phải là ngày thích hợp để mở miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...