Chức quan thống đốc như cát trên sa mạc.
Asmodeus không phải là bác sĩ tâm lý nên chẳng thể tháo gỡ nút thắt trong lòng của Ứng Long Sơn. Y chỉ đành qua loa viện cớ rằng nơi đây là phi thuyền của Ứng Long Sơn, Ứng Long Sơn “có cánh cũng khó bay”.
Hoàng thái tử nhỏ vẫn là vẻ mặt sầu lo vì dân chúng, “Nhưng mà, người giàu nhất nước lại là em trai của ông ta, rất có thể sẽ phản bội nha.”
Từ lúc tỉnh dậy, Leahpar vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc hoàng thái tử nên xem như cũng quen thân với cậu nhóc, vì vậy bèn trêu nó: “Hay là nhốt họ chung một phòng giam để họ thể hiện tình anh em sau song sắt.”
Hoàng thái tử nhíu mày đáp: “Tiên sinh giàu nhất nước lại không phạm lỗi gì, tôi không thể vì anh trai của chú ấy mà trừng phạt chú ấy. Như vậy là sai. Nếu tin này truyền ra ngoài, dân chúng sẽ mất lòng tin với hoàng thất.” Cậu bé nhìn Leahpar bằng ánh mắt tràn ngập thất vọng như đang lo lắng vì phẩm chất của tầng lớp tinh anh của đế quốc.
“…”
Leahpar tủi thân ngồi sau lưng Asmodeus và dùng ngón tay chọt chọt vào lưng y.
Toàn thân Asmodeus run lên, không thể không mở miệng giải vây: “Ừm, chúng ta có thể phá hỏng nguồn điện của phòng của người giàu ấy, sau đó lấy lý do không đủ phòng ép họ phải ở chung một phòng.”
Hoàng thái tử hai mắt sáng rỡ, “Như vậy chúng ta có thể đường hoàng giám sát cả hai rồi.”
Asmodeus thấy cậu bé không còn xoắn xít mới thở phào nhẹ nhõm. Bất thình lình y cảm giác được cách lớp áo sơ mi cùng áo khoác ngoài, có người đang dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên lưng mình. Y né đi vài lần nhưng không được nên chỉ đành quay đầu lại nhìn chàng.
Leahpar đặt tay lên lưng ghế, gác cằm lên tay và nháy mắt với y, “Cảm ơn em yêu.”
Mặt Asmodeus thoắt cái đỏ bừng.
Dưới sự thúc giục của hoàng thái tử, Leahpar đành đi ngắt cầu chì điện phòng của tiên sinh Tiểu Ứng. Tiên sinh Tiểu Ứng vội vã chạy ra, “Cúp điện rồi? Hay là cầu chì điện phòng tôi bị nhảy? Tôi đang viết bảng kế hoạch cho công việc năm nay còn chưa kịp lưu!”
Leahpar cùng hoàng thái tử đồng loạt nhìn trời.
Asmodeus ngoan ngoãn thực hiện theo kế hoạch, bảo rằng có khả năng cầu chì hỏng rồi, đề nghị gã sang ở cùng phòng với Ứng Long Sơn vì lý do an toàn.
Tiên sinh Tiểu Ứng từ chối thẳng thừng: “Phi thuyền lắm phòng như vậy tại sao tôi phải ở chung với anh ấy?”
Có Asmodeus nả phát pháo đầu tiên, hoàng thái tử cũng nhanh chóng bắt nhịp, “Không còn dư nhiều phòng lắm đâu.”
Tiên sinh Tiểu Ứng nhìn Leahpar và Asmodeus, đột nhiên nói: “Hai người là vợ chồng, tại sao lại chiếm những hai căn phòng? Hai người để lại một phòng cho tôi là được chứ gì.”
“Không…”
“Được đó!”
…
Là kẻ nào bảo “được đó”?
Asmodeus và hoàng thái tử đồng loạt nhìn kẻ đó.
Quá rõ ràng, trong nhóm… Đã xuất hiện kẻ phản bội. Mặt của Leahpar giấu sau mặt nạ nhưng cơ thể đong đưa đã thể hiện rõ nội tâm hớn hở của chàng.
Bận rộn cả buổi còn bị mất luôn một phòng bên mình, hoàng thái tử bày tỏ cậu vô cùng thất vọng về năng lực làm việc của vợ chồng thống đốc Mông, vì vậy bèn nói đầy ẩn ý: “Hai người đã là người lớn, đừng khiến người khác lúc nào cũng phải khoan dung cho hai người. Hay là hai người thử nghĩ cho kỹ con đường tương lai phải đi như thế nào xem.”
Để lại hai kẻ ngồi lặng thinh suy nghĩ về vấn đề quan trọng trong cuộc đời.
Leahpar chọt Asmodeus, “Hay là chúng mình về phòng rồi nghĩ tiếp?”
Asmodeus theo bản năng từ chối: “Cà phê của tôi còn chưa uống hết.”
“Em đợi tí.” Leahpar nhoáng cái đã biến mất khỏi thế giới của y, sau đó lại cầm một tách cà phê chưa kịp bị dời đi chạy về.
Asmodeus chìa tay ra định nhận lấy nhưng Leahpar đã nghiêng đầu đi, một tay hé mặt nạ ra, một tay đưa tách cà phê vào trong rồi ừng ực nốc cạn. Chỉnh lại mặt nạ xong xuôi, Leahpar mới quay đầu lại bảo: “Giờ đi được chưa?”
“…” Asmodeus đáp: “Ít nhất trả tách về chỗ cũ đã.”
Hai người cùng đi trả tách rồi mới thong thả quay về phòng.
Leahpar hỏi: “Em tắm trước hay tôi tắm trước?”
Asmodeus im lặng một lúc mới hỏi lại: “Ảo cảnh thôi mà, có cần phải sinh hoạt kỹ lưỡng vậy không?”
Leahpar gỡ búi tóc sau gáy thả mười mấy cái bím nhỏ xuống, chàng kéo một bím tóc vào tay nhẹ nhàng gỡ ra, sau đó nói rất kiên định: “Tôi phải giữ gìn niềm quang vinh cho cái danh mỹ nhân xinh đẹp nhất đế quốc cũng là phu nhân của thống đốc Mông.”
“Tôi tắm trước.” Asmodeus không nói lời thừa, trực tiếp đẩy cửa bước vào nhà tắm rồi khóa lại thật kỹ. Lúc cửa khép gần đóng hẳn, y dường như nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Asmodeus: “…”
Còn tưởng…
Nhất định là ảo giác của mình.
Nhất định không phải là người đó!
Asmodeus cứ ngồi mãi trên bồn vệ sinh và nhìn vào tấm hình tinh hạm dán trên tường.
Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, “Phải xuống phi thuyền rồi.”
Trong ảo cảnh, dù đế quốc có rộng lớn bạt ngàn nhường nào thì phi thuyền vẫn có thể chỉ trong vài phút bay từ biên giới về tới kinh đô.
Lúc Asmodeus bước ra khỏi nhà tắm, tóc của Leahpar đã xử lý xong xuôi. Vì vừa mới bện tóc nên tóc của chàng vẫn hơi gợn nhẹ như những làn sóng vàng óng trông rất phong tình lại không thiếu phần dịu dàng, cả vóc dáng cao to cũng không đập vào mắt như trước nữa.
Asmodeus vừa lướt nhìn đã đi thẳng ra ngoài, nào ngờ cánh tay bị ai đó giữ lại.
Leahpar nói: “Nghe nói cả kinh đô đều toàn là người ngưỡng mộ tôi.”
Asmodeus ngẫm nghĩ thấy quả thật như thế.
Leahpar nói: “Thế em nhất định phải tuyên bố chủ quyền cho rõ ràng, đừng để người khác dễ dàng tiếp cận tôi nha.”
Asmodeus cúi đầu nhìn bàn tay đặt ở khuỷu tay của mình rồi bất an cựa quậy, “Tiếp xúc nhiều hơn với người khác sẽ nắm được nhiều manh mối hơn… Dù sao đều là giả thôi mà.”
Leahpar nghiêng đầu nhìn y, đôi mắt xanh lam sâu thẳm sẫm lại như có thể nhìn thấu lòng người. Chàng từ từ thả tay ra, nhưng trước khi Asmodeus kịp thở phào, bàn tay nọ đã đặt lên vai y, “Nghe thấy vị vua của ảo cảnh chính miệng bảo ảo cảnh đều là giả cả đúng là khiến người khác thở phào nhẹ nhõm.”
Tim Asmodeus thót lên một cái, rõ ràng biết gương mặt của đối phương bị giấu sau chiếc mặt nạ nhưng y vẫn nghiêm túc nhìn chàng thật kỹ.
Hoàng thái tử dẫn các cô gái vội vã chạy tới. Hoàng thái tử giục: “Quân phản loạn sắp xuống phi thuyền rồi, các người hãy nhanh nhảu lên, nếu để chúng mất dấu sẽ là mối nguy cực lớn cho đế quốc đấy!”
Leahpar an ủi cậu: “Yên tâm đi, cùng lắm hắn chỉ uy hiếp được giới mạt chược của đế quốc thôi.”
Vì Ứng Long Sơn là một trong những người sáng tạo ra ảo cảnh nên ở đế quốc, tầm vóc của mạt chược cũng ngang ngửa với bóng đá, cứ bốn năm sẽ thi đấu một lần. Tất cả các nơi đều rất hăng hái trong việc bồi dưỡng quán quân tương lai của đế quốc.
Hoàng thái tử không đáp mà chỉ bước tới dắt tay Asmodeus ra ngoài. Đây là tay của người kế thừa đế quốc, bất cứ người nào được bàn tay này dắt đi đều là vinh quang khôn cùng, đám thiếu nữ nhìn y bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Asmodeus đi được một đoạn mới từ tốn hỏi: “Ăn sáng xong cậu chưa rửa tay đúng không?” Tay cứ dính dính.
Hoàng thái tử buông tay y ra, tỉnh bơ kéo quần của y lau đi vết mứt ô mai trong lòng bàn tay của mình.
Các thiếu nữ thấy thế bèn vội vàng mang khăn tay đến và tự trách nói: “Điện hạ bỏ đi nhanh quá, chúng tôi chưa kịp lau tay cho người.”
Leahpar thấy Asmodeus bỏ bỏ lại phía sau bèn từ từ cầm tay y lên, lấy khăn tay của mình ra, đang chuẩn bị lau thì nhìn thấy mứt ô mai trên tay y đang biến mất bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Asmodeus bảo: “Người nói đúng, tôi là vị vua của ảo cảnh.” Vì vậy những chuyện nhỏ nhặt này không cần quá tuân thủ quy tắc.
Leahpar nói: “Ừm, vậy nên… Em nếu muốn gỡ mặt nạ ra cho tôi cũng là chuyện rất dễ dàng?”
Lưng Asmodeus cứng đờ, y bước đi càng nhanh hơn.
Vừa xuống phi thuyền, hoàng thái tử lập tức được đón về hoàng cung, Ứng Long Sơn cùng tiên sinh Tiểu Ứng được đưa lên một chiếc xe khác, bỏ lại Asmodeus và Leahpar ở sân bay đợi lệnh.
Đợi cái là nửa ngày, cuối cùng cũng đợi được thông báo nữ hoàng gọi họ vào cung gặp mặt. Trước cửa hoàng cung vẫn đang xếp hàng dài, quy mô còn hơn lần trước, chẳng thua mấy so với các buổi biểu diễn ca nhạc hoặc siêu thị khai trương. Vả lại phần lớn đều mang quân hàm thượng tá trở lên, y cả tư cách chen ngang cũng không có.
May mà nữ hoàng vẫn nhớ đứa con cưng của mình là do y cứu về nên để họ được đặt cách vào bằng cửa nhỏ bên hông.
Ở sảnh tiếp khách, hoàng thái tử đang say mê gặm bánh ngọt, bất thình lình thấy họ bước vào thì tay chợt siết lại, bánh ngọt rơi đầy vụn xuống đùi cậu bé. Các thiếu nữ hô lên một tiếng rồi cẩn thận lau chùi cho hoàng thái tử, đợi lúc cả đám tản ra, cả mặt của hoàng thái tử cũng đã được rửa cho sạch sẽ, trông cứ như một búp bê mũm mĩm.
Hoàng thái tử ngồi lại cho đàng hoàng, “Ái khanh Mông có công cứu giá, tôi đã kể lại sự thật cho mẫu hoàng rồi.”
Asmodeus không biết phải nói gì, một lúc sau đành đáp lại: “Được.”
Bầu không khí có phần tẻ nhạt, may mà các thiếu nữ kéo Leahpar qua trò chuyện nên cũng không yên tĩnh lắm. Bọn họ đang nói đến chuyện trên phi thuyền, Asmodeus cùng Sara ở chung một phòng, chuẩn bị đi sâu vào vấn đề mà hoàng thái tử nghe không hiểu thì nữ hoàng đến. Asmodeus thở phào nhẹ nhõm.
Nữ hoàng nói: “Những việc anh làm gần đây ta rất hài lòng, nhưng Kế hoạch Sao Băng không phải chỉ mình ta quyết định là được. Anh có nhìn thấy đội ngũ bên ngoài không? Họ đều là nhân tuyển cho kế hoạch đấy, tổng cộng có hơn năm trăm thống đốc của các tinh cầu. Nhưng có sự sắp đặt của ta, quốc hội đã đồng ý sẽ đến khảo sát các tinh cầu, nơi của anh được xếp đầu tiên. Chỉ cần tinh cầu đáp ứng đủ các điều kiện trên mọi phương diện, anh sẽ là người được ưu tiên.”
Asmodeus vội nói cảm ơn.
Nữ hoàng gọi thư ký đưa cho y một bảng danh sách, “Đây là danh sách thành viên tổ khảo sát và lý lịch cơ bản của họ, anh cần phải sắp xếp sao cho thỏa đáng.”
Asmodeus nhận lấy giở ra xem thử, bên trong ngoài tên họ, ảnh chụp, cách liên lạc còn có đủ cả sở thích yêu ghét này nọ, thiếu điều là chỉ thẳng mình cách làm sao để mua chuộc họ thôi.
Có thể nói để cảm ơn mình dẫn Ứng Long Sơn cùng hoàng thái tử về, nữ hoàng đã rất dốc sức giúp đỡ.
Nữ hoàng còn phải gặp những thống đốc khác, hoàng thái tử dẫn Asmodeus và Leahpar ra ngoài. Lúc chia tay, cậu bé còn tỏ vẻ ông cụ non mà gợi ý: “Thượng tá Mông, chú là rường cột của đế quốc, mẫu hoàng và tôi đều đặt rất nhiều hy vọng lên chú, chú đừng bao giờ để mình lại phạm sai lầm nữa.”
Một thiếu nữ còn chêm vào: “Vì để thu dọn tàn cục cho ngài, sau khi quay về, hoàng thái tử rất vất vả đấy.”
Cô nàng kể lại sơ lược chuyện sau khi Ứng Long Sơn theo họ về luôn tự cho rằng mình với tư cách kẻ làm cha phải quản thúc sinh hoạt hằng ngày của hoàng thái tử rất nghiêm khắc, cả số lượng bánh ngọt được phép ăn cũng hạn chế khiến hoàng thái tử phải lén lút chạy đến ăn vụng ở sảnh tiếp khác.
Hoàng thái tử phất tay, tỏ vẻ ưu thương nói: “Thôi bỏ đi, với thân phận là người kế thừa đế quốc, tôi vốn phải gánh trên vai trách nhiệm nặng nề hơn kẻ khác.”
Asmodeus nghẹn lời, Leahpar thì trả lời vô cùng có lệ: “Thế xin cậu hãy tập cho quen dần là vừa.”
Hoàng thái tử: “…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...