Cửu Gia Truy Thê Trói Buộc Em Bên Mình

Tô Ý Hoan không dám đến đơn con trai trong tình cảnh thảm hại thế này. Cô bất đắc dĩ phải gọi cho Chen, nhờ anh ta đưa Louis đến cạnh Trần Niệm Lâm, còn bản thân cô thì về nhà sửa soạn lại đầu tóc, dặm lại lớp son môi và đường kẻ mắt bị nhoè vì khóc.

Trong mắt cô, Sở Ngôn Khanh luôn là một người đàn ông lịch thiệp, chưa bao giờ anh mất kiểm soát và làm cô sợ hãi như hôm nay. Tuổi tác hai người chênh lệch không nhiều, bản thân cô lại gặp nhiều biến cố nên suy nghĩ có phần già dặn hơn. Cô cũng biết, một cậu ấm được nuông chiều như anh đã vì cô mà cố gắng trưởng thành ra sao. Thậm chí Sở Ngôn Khanh vì cô mà cãi nhau với mẹ anh ấy, cô rất cảm kích, nhưng chung quy hai người cũng sẽ không thể đến với nhau.

Ở giữa có mẹ anh, một người phụ nữ mang định kiến với cô, dù đã trong sạch nhưng quá khứ vô học, không bằng cấp của cô luôn khiên bà cảm thấy cô không xứng. Chưa kể còn từng sinh nở hai lần.

Tô Ý Hoan đang ngồi sấy tóc thì nhận được cuộc gọi video call của Tần Nam Sơ. Cô khôi phục lại tâm trạng, cố gạt bỏ mọi tâm sự, nở nụ cười thật tươi trước màn hình.

“Nhóc con, cuối cùng cũng biết gọi cho chị rồi đó!”

Tần Nam Sơ ở đầu dây bên kia cười toe toét: “Chị, nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc nên em mới được về nghỉ phép.”


Mấy tháng trước, Tần Nam Sơ đã gọi điện cho cô báo cậu nhận được một nhiệm vụ phải đến vùng dân tộc thiểu số, mất liên lạc một thời gian. Giờ đây, trông chàng trai đen nhẻm, đầu húi cua trước màn hình, Tô Ý Hoan lại sụt sùi, nỗi thấp thỏm trong lòng cũng tan biến.

Hai chị em nói chuyện một hồi, Tô Ý Hoan nghĩ đến những lăn tăn trong lòng mấy hôm nay, ậm ừ rồi hỏi: “Chuyện Trần Niệm Lâm bị thương… là bọn em tham gia vụ gì mà nghiêm trọng vậy? Anh ta ở đây điều trị, vậy phía quân đội có ý kiến gì không?”

Tần Nam Sơ nghĩ đến ông anh rể của mình, lại thở dài đầy tiếc nuối: “Nào phải tham gia nhiệm vụ gì, năm đó em nghe nói anh ấy và bạn không biết thế nào lại rơi vào tay bọn xã hội đen, bị đại ca của chúng nó sai người đập gãy hai đầu gối. Chị à, chính là bọn buôn người đã bắt cóc chị tổ chức đấu giá đấy. Anh rể không nói gì với chị sao?”

Hoá ra nguồn cơn vẫn là từ cô mà ra, Trần Niệm Lâm bị bọn xã hội đen trả thù cũng vì đã phá hỏng buổi đấu giá kia. Nhưng tại sao một kẻ đa nghi, cảnh giác như anh ta lại dễ đang bị bắt?

Tô Ý Hoan gượng gạo: “À, có nói, chị quên mất.” Cô sợ nếu nói là mình không biết, Tần Nam Sơ sẽ thấy tự trách vì đã lỡ kể ra làm cô áy náy.

“Thật đáng tiếc là không trả thù được bọn khốn đó, chúng nó có con ông cháu cha bảo kê. Sự nghiệp của anh rể thế là đi tong.” Tần Nam Sơ đổi tư thế nằm: “Mà có chuyện này em không biết nên nói với chị hay không.”

“Chuyện gì?”

“Chuyện năm xưa chị vào tù, thực ra… anh rể cũng bất đắc dĩ thôi.”

“Bất đắc dĩ?”

“Vốn dĩ cuộc đính hôn đó chỉ để nhà họ Cố mất cảnh giác, anh rể không định lấy thêm vợ hai đâu. Chị biết chứ, phía trên nghi ngờ nhà họ Cố thông đồng với địch, bán nước, anh rể tìm đủ các cách để moi tin, nhưng lão cáo già đó rất cảnh giác, cuối cùng chỉ có thể nghĩ ra hạ sách đó. Ban đầu người được cử đi tiếp cận Cố Diệp Uyển là em, nhưng cô ta lại không thích em, thế nên cấp trên mới thuận thế ép anh rể nhận.” Tần Nam Sơ nói rồi ngừng lại, nuốt nước miếng: “Ai ngờ giữa đường lại xảy ra chuyện kia, anh rể nếu cứu chị thì sẽ lộ tẩy, không cứu chị thì nhà họ Cố không để yên, cuối cùng chỉ có thể đẩy chị vào tù, để chị chịu chút khổ sở nhưng tính mạng an toàn, chờ sau khi chị ra tù sẽ bù đắp. Ai ngờ Cố Diệp Uyển bất tỉnh lâu như thế, kế hoạch cũng bị kéo dài vô thời hạn. Chị…”

“Nam Sơ…” Tô Ý Hoan bỗng cắt ngang: “Chuyện quá khứ rồi, chị không muốn nghe.”


Còn nghe nữa đầu của cô sẽ không chứa đựng nổi mất. Lượng thông tin quá lớn đập thẳng vào đại não, khiến lòng Tô Ý Hoan đã rối bời lại càng rối bời hơn. Hoá ra Trần Niệm Lâm đều là con cờ trong tay người khác, còn cô chỉ là một biến cố đi lạc vào bàn cờ.

Tự dưng nói cho cô biết người mà cô vừa yêu vừa hận bao năm có nỗi khổ riêng, làm sao cô chấp nhận được.

Tô Ý Hoan tắt mắt, nhìn mình trong gương.

Mãi sau này khi về già, đến thăm bạn cũ lúc lâm chung, Tô Ý Hoan mới biết, Trần Niệm Lâm đã yêu cầu lãnh đạo phải cài cắm người vào bảo vệ cô trong trại giam. Người đó là Hoắc Quân Nghị, chỉ là vấn đề bảo mật nên cả hai không biết nhau, Trần Niệm Lâm cũng không được cung cấp thêm bất cứ thông tin gì về cô nữa.

“Hoá ra anh tiếp cận em cũng là có mục đích à?”

“Lúc mới gặp chỉ vì nhiệm vụ, nhưng sau đó anh đã thật lòng coi em là em gái, là tri kỷ. Đời này gặp được em, anh rất vui.”

Chín giờ tối, Tô Ý Hoan có mặt ở bệnh viện. Lúc này Louis và Trần Tĩnh Di đã được đưa về căn hộ riêng nghỉ ngơi, chỉ còn lại một mình Trần Niệm Lâm trong phòng.


Tô Ý Hoan bước vào trong, thấy giường bệnh không có bóng người, chăn vẫn còn hơi ấm, chứng tỏ người bệnh vừa mới rời khỏi giường không lâu.

Bên trong phòng bệnh VIP còn có một gian phòng thiết kế không khác gì căn hộ studio, có khu sofa bàn trà, có giường người nhà ngủ.

Tô Ý Hoan bước vào trong, thấy cửa sổ mở toang, mà Trần Niệm Lâm không biết bằng cách nào, đang ngồi ngay trên cửa sổ.

Cô sợ thót tim, hét lên: “Trần Niệm Lâm, anh điên à, sẽ ngã…”

Tô Ý Hoan còn chưa nói xong, người đàn ông trên cửa sổ đã nhíu mày:

“Đừng lại đây, tôi sẽ nhảy thật đấy!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận