Cửu Gia Truy Thê Trói Buộc Em Bên Mình


Chuyến bay sắp sửa cất cánh, Tô Ý Hoan ngồi trên ghế đọc tạp chí mà lòng bồn chồn không thôi.

Cô thấy mí mắt giật giật, bàn tay đang cầm cuốn tạp chí nắm chặt lại.
Sở Ngôn Khanh ngồi cạnh, phát hiện ra điều bất thường, anh lo lắng: “Sao thế? Có phải bụng khó chịu không?”
Anh đã tìm hiểu rất kĩ, thai phụ di chuyển bằng máy bay sẽ có một số rủi ro nhất định, nhưng vì tình hình gấp gáp nên không kịp sắp xếp đưa cô đi khám.
Tô Ý Hoan lắc đầu, hắng giọng: “Không… không sao, có lẽ vì cả đêm bôn ba, trái giấc nên hơi mệt thôi.”
Cô vừa nói xong thì tiếp viên trên máy bay đã ra hiệu cho hành khách tắt hết các thiết bị điện tử, chiếc máy bay cũng từ từ lăn bánh, vang lên tiếng động cơ ù ù nhức đầu.
Chẳng mấy chốc, máy bay đã bay lên trời cao…
“Đậu Đậu, mẹ xin lỗi…”
...****************...
Trần Niệm Lâm cảm thấy mình đã ngủ một giấc thật dài, khi tỉnh lại trước mắt chỉ là một không gian u tối pha trộn giữa sắc đen và đỏ, trên đỉnh đầu còn có một cái màn chụp… không, một cái đỉnh lồng bằng sắt sơn đen, bên trên phủ vải nhung đỏ.
Anh đang ở đâu?
Trần Niệm Lâm có thể cảm nhận một cây kim đang đi sâu dưới lớp da mình, sau đó rất nhanh đã bị rút ra.
“Cú va đập trên xe rất may không ảnh hưởng gì tới anh ta hết, tôi chỉ tiêm đúng 0.2ml, đủ để đảm bảo anh ta không có sức phản kháng lại cô.


Cô không được tự ý cho anh ta sử dụng thêm các chất kích thích khác.”
“Tôi biết rồi, anh đi đi.”
Sau đó là tiếng đóng cửa, rồi tiếng dép lê đi qua đi lại trong phòng: “Chúng mày là một lũ ngu xuẩn, đã nói là ép đối phương dừng xe rồi bắn thuốc mê là được, sao lại bắn nổ lốp xe?”
“Chị, cái xe đó căn bản không chịu dừng lại, bọn em chỉ có thể ra hạ sách…”
“Được rồi, cút ra ngoài đi.”
Tiếng đóng cửa “Rầm” một cái vang lên.
Trần Niệm Lâm lúc này đã hoàn toàn tỉnh giấc, nhưng cơ thể của anh hoàn toàn vô lực, đến nhấc tay lên cũng hết sức khó khăn.
Loại thuốc này trong quân đội có nhắc đến, anh cũng biết.

Nhưng đối phương tại sao lại tiêm nó cho anh? Bắt anh về đây có mục đích gì?
Đáp án rất nhanh đã được hé mở.
Người phụ nữ kia chẳng biết đã bỏ lại dép từ khi nào, bước chân trần trên nền đất không vang lên tiếng động.

Bất chợt cô ta vươn tay kéo lớp rèm rủ trước giường ra, bốn mắt nhìn nhau, lông mày của Trần Niệm Lâm lập tức chau lại.
“Cố Diệp Uyển?”
Cố Diệp Uyển lúc này đang mặc một bộ đồ ngủ bằng ren màu đỏ rất mỏng manh, hoàn toàn có thể thấy được hai đỉnh hồng hào lấp ló phía sau.

Cô ta leo lên giường, trực tiếp dạng chân ngồi lên người Trần Niệm Lâm, còn cố tình để phần tế nhị của mình áp sát đũng quần người đàn ông trước mắt, sau đó nhoài người lên, bàn tay mân mê gò má, đôi môi anh.
Trần Niệm Lâm cảm thấy vô cùng giận dữ, anh lại bị một con đàn bà đùa giỡn?
“Cô bắt tôi tới đây có mục đích gì?”
Cố Diệp Uyển nhíu mày, dáng vẻ lả lơi, yêu nghiệt hoàn toàn khác với vẻ dịu hiền, thanh thuần trước kia.

Cô ta mìm cười, bàn tay đưa lên véo má Trần Niệm Lâm, cất giọng hờn dỗi:
“Niệm Lâm, anh nói vậy oan cho em quá! Chỉ là em nhớ anh, muốn gần anh chút thôi…”
Trần Niệm Lâm gắng hết sức lực, né mặt qua một bên rồi hừ lạnh: “Cô lúc này thật khiến tôi ghê tởm…”
Dường như bị chọc trúng chỗ đau, Cố Diệp Uyển bẻ mạnh mặt Trần Niệm Lâm lại, ép anh nhìn mình.

“Ghê tởm? Anh có tư cách gì mà nói tôi ghê tởm? Tôi chờ đợi anh bao nhiêu năm, còn bất hạnh phải nằm trên giường bệnh 5 năm, đổi lại một câu hủy hôn của anh.

Anh có biết đó là nỗi sỉ nhục lớn nhường nào không? Chỉ một bước nữa thôi, chỉ một bước nữa thôi tôi sẽ thoát khỏi lồng giam đó, tôi sẽ giết chết ả mẹ kế kia, bắt những kẻ ngược đãi tôi phải trả giá, phải cúi đầu trước tôi.

Chính anh, chính anh đã phá hỏng mọi thứ!!!”
Cố Diệp Uyển gào thét lên như một kẻ điên, sau đó cô ta thở hổn hển mất một lúc, rồi đưa tay lên tự trút bỏ bộ đồ ngủ trên người mình, quả nhiên bên trong không mặc gì cả, sắc xuân cứ thế lồ lộ phô bày trước mắt Trần Niệm Lâm.

Thế nhưng đối mặt với cảnh tượng này, người đàn ông hoàn toàn phớt lờ, trong lòng không có lấy một tia suy nghĩ dơ bẩn nào.
Trên bầu ngực của Cố Diệp Uyển đầy vết thâm tím, trên vai, trên bụng còn vài vết đỏ giống như bị roi quất, cô ta vừa cười vừa khóc: “Anh biết không? Chỉ vì một câu hủy hôn của anh, tôi đã rơi vào địa ngục.

Bố đẻ tôi, người đàn ông hám danh lợi đó sẵn sàng bán tôi cho những lão già biến thái, bệnh hoạn, chỉ để đổi lại một cơ hội giết chết anh! Là tôi đã cứu anh đấy! Niệm Lâm, là em đã cứu anh!”
Trần Niệm Lâm không nói gì, trong đầu anh đang sàng lọc những thông tin nghe được.
Hóa ra là nhà họ Cố muốn giết anh?
Ha!
Lão cáo già đó bình thường tỏ vẻ vô hại, thế nhưng sau lưng cũng ngấm ngầm cấu kết với bè phái nào khác sao?
“Ồ, muốn dồn tôi vào chỗ chết, vậy cô nói xem, là kẻ nào hợp tác với bố cô dồn tôi vào chỗ chết?”
Cố Diệp Uyển nhoài người xuống, cọ bộ ngực căng tròn của mình lên lồng ngực đã bị mở phanh hết cúc áo của Trần Niệm Lâm, mông cô ta ưỡn cong, như vẻ đã thèm khát lắm rồi.


Thần trí lúc này cũng không được tỉnh táo cho lắm, bắt đầu nói luyên thuyên:
“Anh xem, anh vì con tiện nhân họ Tô đó mà rước họa vào người, còn em mới là người cứu anh, chỉ có em là yêu anh thôi, vì thế, đêm nay… ưm… anh phải là của em! Anh phải thuộc về em!”
“…”
Vì Tô Ý Hoan mà rước họa vào người?
Trần Niệm Lâm lục lọi lại suy nghĩ, từ lúc anh bắt đầu gặp lại Tô Ý Hoan, sau đó ký ức chợt dừng lại ở đêm ý loạn tình mê hôm đó.
Chẳng lẽ là… buổi đấu giá?
Vậy thế lực ngầm phía sau chẳng phải có dính líu tới chính phủ sao?
Cố Diệp Uyển lúc này đã mất kiểm soát, cô ta bắt đầu sờ soạng cơ thể Trần Niệm Lâm, vừa sờ anh vừa tự mân mê ngực mình, sau đó rên rỉ:
“Niệm Lâm, em khát khao anh lâu lắm rồi, đêm nay anh phải là của em.”
Sau đó Cố Diệp Uyển rướn người lên, cố ép bầu ngực của mình chạm vào mặt Trần Niệm Lâm, thậm chí còn dùng sức ép anh mở miệng.
Trần Niệm Lâm giằng co, anh nghiêng mặt qua một bên né tránh, lồng ngực phập phồng vì tức giận, bàn tay bên dưới đang cố gắng cởi dây thừng.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng ngủ bị một lực mạnh đạp bung ra.
Rầm!!!
“Tiện nhân!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui