Trước câu nói mang tính khẳng định của Trần Niệm Lâm, Tô Ý Hoan nhìn thẳng về phía anh ta, bàn tay bóp chặt cuốn catalogue trong tay, nghiến răng:
"Anh theo dõi tôi?"
Nếu không, Trịnh Sâm không ở đó, sao có thể biết cô có cuộc gặp gỡ với người đàn ông khác.
Trần Niệm Lâm đứng lên, đi ra phía sau lưng Tô Ý Hoan, nhìn dáng người mỏng manh của cô, cảm giác trong lòng lại càng thôi thúc, đó là cảm giác khó chịu khi phát hiện cô vẫn dây dưa với gã đàn ông đó, cảm giác tức điên lên khi không thể trói buộc cô chỉ ở bên mình.
Hai cảm xúc đó hoà vào nhau, thôi thúc Trần Niệm Lâm vòng tay qua ôm lấy cơ thể Tô Ý Hoan, anh cúi thấp đều, thì thầm bên tai cô:
"Sao lại gọi là theo dõi, cô với tôi trên danh nghĩa vẫn là vợ chồng, tôi chẳng qua chỉ nhắc nhở cô một chút về thân phận của mình, giữ khoảng cách với người khác giới thôi!"
Tô Ý Hoan cắn chặt môi, bàn tay cô nắm càng chặt hơn, nhưng đến cuối cùng cô không còn nổi đoá hay rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.
Vẻ mặt cô dửng dưng, để mặc Trần Niệm Lâm ôm mình, giọng đều đều vang lên:
"Trần Niệm Lâm, tôi đã không còn yêu anh từ lâu rồi! Ngược lại, tôi phải cảm ơn anh vì đã đưa tôi vào tù, để sau khi ra tù, tôi gặp được một người đàn ông thật lòng đối xử tốt với mình vô điều kiện..."
Trần Niệm Lâm như đang đoán suy nghĩ của cô, anh đẩy cô ra một chút rồi dùng hay tay bẻ người cô xoay lại, ép cô nhìn mình: "Không..."
Lúc này, Tô Ý Hoan mỉm cười, ánh mắt nhìn anh mà lại như nhìn về quá khứ, như đang hồi tưởng lại.
"Anh ấy dịu dàng như thế, cũng yêu tôi chân thành đến thế.
Giữa ngày đông nhét trà sữa nóng vào tay tôi sưởi ấm.
Rõ ràng ngược đường nhưng ngày đầu lại lấy cớ tiện đường đưa về chỉ để bắt chuyện với tôi.
Mỗi khi thấy sắc mặt tôi nhợt nhạt vì bị rút cạn máu, anh ấy sẽ nghĩ đủ lý do để danh chính ngôn thuận mời tôi đi ăn, mua bánh cho tôi, tất cả đều là thứ tẩm bổ.
Lúc tôi bị người nhà làm khó, anh ấy xuất hiện bảo vệ tôi khỏi gã đàn ông và mụ quản gia đê tiện đó.
Anh ấu quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức tôi sợ mình làm vấy bẩn anh ấy.
Nhưng mà...!tình cảm chẳng biết đã nảy sinh từ khi nào..."
Tô Ý Hoan có thể cảm giác bàn tay đặt trên vai mình đang run lên, vô thức bóp chặt khiến cô đau nhói.
Cô nghe tiếng Trần Niệm Lâm hằn học vang lên:
"Không, cô nói dối, cô nói dối..."
Tô Ý Hoan bật cười: "Sao, không dám nghe tiếp à? Nói cho anh biết nhé, dù anh chiếm đoạt thân xác tôi, dù trong bụng tôi đang mang cốt nhục của anh, thì trái tim tôi cũng chỉ thuộc về tôi, và nó nói với tôi...!Tô Ý Hoan, người con trai thời niên thiếu của cô đã bước ra khỏi cuộc sống của cô lâu rồi, cô không còn yêu anh ta nữa, cho nên..."
"Câm miệng! Không được nói nữa..."
Vành mắt Trần Niệm Lâm đỏ ửng, có thể thấy gân xanh nổi đầy trên tay và cổ anh ta.
Người đàn ông này đang kiềm chế...
"Trần Niệm Lâm, tôi còn chưa kể đến quãng thời gian ở trong tù đâu, anh có muốn nghe xem tôi bị bạn tù hành hạ sỉ nhục thế nào không?"
"Đủ rồi..."
"Từng vết sẹo trênn người tôi đều do họ gây ra..."
"Đủ rồi..."
"Anh đã nhân lúc tôi không tỉnh táo để chiếm đoạt tôi, chắc anh cũng thấy hết nhỉ, đó..."
"Đủ rồi!"
Câu cuối cùng Trần Niệm Lâm như gào lên, anh ta xoay người đấm thẳng vào đồ trang trí bày trên tủ đồ, máu từ mu bàn tay chảy xuống, nhỏ thành giọt dưới nền nhà.
Trần Niệm Lâm đứng thở dốc một hồi, sau đó lảo đảo bước ra khỏi phòng.
Chỉ còn một mình Tô Ý Hoan trong căn phòng, cô từ từ ngồi xuống chấm đầu ngón tay lên những giọt máu chưa khô, tay còn lại sờ lên má mình.
Hoá ra cô vẫn khóc mất rồi...
Hoá ra anh ta động tình rồi...
Hoá ra...!muộn mất rồi...
Không phải cô chưa từng nghi ngờ về thái độ trước sau khác nhau của Trần Niệm Lâm, chỉ là tâm tư con người này thâm trầm, đến mãi giây phút vừa rồi, cô mới có thể chắc chắn anh ta đã động tình.
Nhưng vậy thì sao chứ? Cô không thể tha thứ cho những lỗi lầm Trần Niệm Lâm gây ra, không thể tìm lý do thuyết phục mình với những hành động tàn nhẫn cả trước kia và bây giờ.
Tô Ý Hoan lục tìm trong túi xách danh thiếp bị đè nát, cô run run vuốt thẳng, sau đó bấm từng con số trên màn hình...
"A-lô, Ý Hoan, là em phải không?"
"Anh đưa tôi đi được thật chứ?"
...****************...
Trần Niệm Lâm lảo đảo bước ra ngoài, cuối hành lang, anh bỗng thấy ông cụ Trần Triết Viễn đang đứng.
Cả hai nhìn nhau, cuối cùng Trần Niệm Lâm theo ông vào phòng riêng.
Trần Triết Viễn đặt trước mặt Trần Niệm Lâm một ly trà nóng, cất lời:
"Nếu con muốn tốt cho con bé, tốt cho đứa bé trong bụng, hãy để nó đi đi, đừng khư khư giữ nó bên mình nữa.
Tính khí của con bé ông hiểu rõ nhất, nó là đứa yếu mềm nhất, nhưng cũng là đứa cứng đầu nhất.
Để con bé đi đi, để nó sống cuộc đời nó muốn, được không?"
Trần Niệm Lâm ngẩn người một hồi, mãi sau mới ngẩng lên nhìn ông nội, giọng khàn đặc: "Buông tay sao?"
"Phải."
"Ông nội, con không làm được!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...