Cửu Gia Truy Thê Trói Buộc Em Bên Mình


Một bữa ăn trưa đủ để hai người có thời gian ôn lại chuyện xưa, dù chuyện xưa cũ này gợi lại những ký ức không mấy vui vẻ.

Ăn được nửa bữa, Hoắc Quân Nghị gọi thêm một người nữa tới, đó là một nữ cảnh sát có dung mạo bình thường nhưng toát ra sự mạnh mẽ, bộc trực và hơn hết là sức sống căng tràn.
“Giới thiệu với em, đây là Tô Ý Hoan, chính là cô gái ở trong đó mà anh từng kể với em.”
Sau đó Hoắc Quân Nghị lại giới thiệu lại với Tô Ý Hoan: “Ý Hoan, đây là chị dâu của em, tên Thư Ý.”
Bữa ăn tiếp tục diễn ra trong sự thoải mái, Tô Ý Hoan cũng cảm thấy mừng thầm thay Hoắc Quân Nghị, anh từng kể từ nhỏ đã mất mẹ, em gái anh lên bảy cũng mất vì bệnh tim, từ nhỏ Hoắc Quân Nghị đã khao khát có một cô em gái, vì thế nên khi ở trong tù anh hết sức quan tâm, chiếu cố đến cô, chỉ bởi cô thích sen bách diệp, mà em gái anh cũng thích sen bách diệp.
Được xổ lồng tự do cả một ngày trời, cô chơi rất hăng hái, đến khi về dinh thự đã thấm mệt.

Ông cụ Trần sang tìm bạn đánh cờ, dẫn cả Trần Tĩnh Di theo, vì thế trong nhà ngoài người giúp việc ra thì chỉ còn mỗi cô.
Tô Ý Hoan tắm táp xong, leo lên giường nằm một lát, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Ngủ chẳng biết được bao lâu, Tô Ý Hoan cảm giác chóp mũi buồn như có thứ gì đó phe phẩy ngang qua, cô từ từ mở mắt, bắt gặp đôi mắt quen thuộc đáng sợ kia, vội vàng bật dậy, ai ngờ lại khiến đầu mình đập ‘bụp’ một phát vào sống mũi Trần Niệm Lâm.
Anh đau đớn ôm mũi ngồi co người trên giường, vốn đã bực bội khi nghe tin Tô Ý Hoan đi ăn cùng Hoắc Quân Nghị, nay lại vì thái độ tránh như tránh tà của cô mà bực bội.
“Cô nhìn thấy tôi như thấy ma hay sao mà phản ứng gắt vậy?”
Tô Ý Hoan ngồi ôm gối trên giường, sắc mặt phức tạp, trong lòng thầm nhủ: “Thấy anh còn hơn cả thấy ma, tôi chỉ muốn cách anh càng xa càng tốt.”
“Cô câm à? Nói chuyện!”
“Cố Diệp Uyển đã tỉnh lại rồi, vậy thì chúng ta đường ai nấy đi đi!” Vừa mở miệng Tô Ý Hoan đã bày tỏ ý định của mình: “Hãy tiếp tục đám cưới bị dang dở 5 năm trước, điều kiện của tôi rất đơn giản, tôi chỉ cần Tiểu Di, sau này Cố Diệp Uyển nhất định sẽ sinh cháu đích tôn cho nhà họ Trần.”
Không biết lửa giận từ đâu dâng lên, Trần Niệm Lâm cảm thấy lồng ngực như bị thiêu đốt.

Tại sao người phụ nữ này cứ mở miệng ra là chỉ muốn tìm cách lẩn tránh anh? Lại còn muốn mang con anh đi?
“Đó không phải chuyện cô nên quan tâm.” Trần Niệm Lâm nhìn Tô Ý Hoan chằm chằm: “Cô chỉ cần ngoan ngoãn, yên phận ở trong nhà họ Trần, những chuyện khác không cần cô nhọc lòng.”
Những chuyện khác ở đây bao gồm cả ‘Cố Diệp Uyển’.
Nói rồi Trần Niệm Lâm phiền muộn đứng lên, đi ra khỏi cửa.
Tô Ý Hoan vẫn ngồi trên giường, cô nói với theo: “Hà cớ gì anh phải ép buộc tôi ở lại đây? Cho dù chúng ta có tái hôn, tôi cũng sẽ không bao giờ yêu anh thêm lần nào nữa, người yêu anh là Cố Diệp Uyển, giờ cô ta tỉnh lại rồi, anh nên buông tha cho tôi!”
Đáp lại lời Tô Ý Hoan là tiếng đóng cửa: “Rầm!”
Trần Niệm Lâm đứng ngoài cửa, không hiểu sao lồng ngực khó chịu đến nhói lên một cái.

Anh đứng dựa tường, lần mò trong túi áo ngực ra một bao thuốc, rút một điếu rồi châm lên, hít một hơi thật sâu…
...****************...
Ở bệnh viện, Cố Diệp Uyển vẫn chưa ngủ, cô ta đứng dựa vào tường, ngắm thành phố lên đèn rực rỡ ngoài khung cửa sổ, nhớ lại cuộc gặp gỡ ngắn ngủi chiều nay với Trần Niệm Lâm…

“Diệp Uyển, 5 năm qua, tôi chưa đính hôn, cũng chưa kết hôn, nhưng tôi có một đứa con gái 4 tuổi.”
Trần Niệm Lâm biết tin Cố Diệp Uyển được phép ra viện về nhà tĩnh dưỡng, bèn mang theo một bó hoa hồng đỏ tới thăm, câu đầu tiên sau khi ngồi xuống anh nói là câu này.

Cố Diệp Uyển vốn đang cười rất tươi, nghe thấy vậy thì nụ cười cứng đờ ngay lập tức.
“Anh… anh nói gì?”
“Tôi có một đứa con gái…” Trần Niệm Lâm dừng lại vài giây: “Cũng sắp có thêm một đứa con nữa, hai đứa nó sẽ là những người thừa kế duy nhất của nhà họ Trần, cũng sẽ là máu mủ duy nhất của tôi!”
Chỉ vài câu ngắn ngủi, Cố Diệp Uyển như gặp phải đả kích cực lớn, mắt rưng rưng hàng lệ trực tuôn rơi.
“Niệm Lâm, anh… anh đùa em phải không? Đùa như vậy không vui chút nào, em biết là để anh chờ quá lâu, nhưng chẳng phải em đã tỉnh rồi sao? Chúng ta có thể lập tức cử hành hôn lễ bị dang dở năm xưa!”
Thái độ hoảng loạng của Cố Diệp Uyển làm khuôn mặt Trần Niệm Lâm càng nặng nề hơn, bản thân có đôi chút lung lay về phỏng đoán của mình.

Một người hiền dịu, mong manh như Cố Diệp Uyển, thực sự có thể tự đứng ra ủ mưu rồi hành động chuốc thuốc anh sao? Nếu đổi lại là Lục Cẩm Hoa thì càng thuyết phục hơn…
Nhưng cuộc hôn nhân này lúc trước là vì hiểu nhầm, vậy thì giờ nó càng không có cơ hội diễn ra.


Nghĩ vậy, thái độ Trần Niệm Lâm lại càng kiên quyết hơn, mong đối phương biết khó mà lui:
“Lúc mới biết tôi cũng rất bất ngờ, nhưng quả thực chúng đều là máu mủ nhà họ Trần.” Đến đây, anh hắng giọng: “Vì thế cho dù có kết hôn, tôi cũng sẽ không bao giờ chạm vào em… hôn ước này tôi trao quyền chủ động hủy ước cho nhà họ Cố, em suy nghĩ kĩ đi, suy nghĩ kĩ rồi thì gọi cho tôi.”
Nói rồi Trần Niệm Lâm rảo bước rời khỏi phòng bệnh, để lại Cố Diệp Uyển ngồi khóc nức nở…
Cố Diệp Uyển nhìn dòng xe cộ dưới lòng đường phía xa, lông mày khẽ nhíu lại, bất chợt xoay người đi về giường cầm điện thoại lên, bấm máy:
“Dì Hoa, dì xem giúp tôi ngày kia ông cụ Trần có ở nhà không? Tôi đã nhiều năm không gặp, muốn đến thăm ông ấy.”
Thuận tiện xem thử đứa con hoang kia ra sao.
Dẫu sao chỉ là một đứa con nít, ngày tháng còn dài, thiếu gì cách để làm thân.

Còn về cái thai trong bụng Tô Ý Hoan, Trần Niệm Lâm nói vậy là đã thừa nhận rồi, thế thì… chỉ cần nó không ra đời là xong!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận