"Cô thấy Sở Ngôn Khanh thế nào?"
Nghe thấy câu hỏi này, trái tim Tô Ý Hoan khẽ giật thót một cái, không lẽ anh ta nhìn thấy cô đi với Sở Ngôn Khanh rồi?
Tuy không rõ vì sao Trần Niệm Lâm có thái độ khó chịu ra mặt với Sở Ngôn Khanh như thế, nhưng Tô Ý Hoan cũng ngại chọc điên tên này.
Cô cúi xuống tháo giày, để gọn lên giá, sau đó lê dép đi trong nhà xoẹt xoẹt vào bếp, vừa pha cho mình một cốc nước giải khát, vừa trả lời:
"Anh Sở tuổi trẻ tài cao, tuy hành động còn đôi chút bốc đồng của tuổi trẻ, nhưng cũng là một người đàn ông tốt, có thể khiến vô số cô gái rung động, tự khắc là một người đàn ông được săn đón."
Đúng vậy, Sở Ngôn Khanh được thụ hưởng nền giáo dục tốt từ nhỏ, tốt nghiệp cấp ba lập tức ra nước ngoài du học, thế giới mở rộng, tiếp xúc với nhiều nền văn hoá, cả người tự nhiên mang một khí chất của người có học thức, lịch lãm, dịu dàng.
"Ồ!" Trần Niệm Lâm khẽ cười: "Vậy nói vậy thì cô cũng là một trong vô số cô gái đó?"
Một trong vô số cô gái rung động.
Bàn tay đang cầm cốc nước của Tô Ý Hon khựng lại, cô đặt cốc xuống bàn bếp, không quay ra, giọng đều đều:
"Nếu bảy năm trước tôi không gặp anh, nếu năm năm trước tôi không vào chốn lao ngục, có lẽ...!có lẽ tôi cũng sẽ thích một người như thế.
Chỉ tiếc, trên đời này không có cơ hội nào để làm lại, cũng không thể khiến hai từ 'có lẽ' trở nên viên mãn."
Phải, Tô Ý Hoan cô từ trước đến nay là người ương bướng, cố chấp, cả đời chỉ rung động duy nhất một lần, đó là bảy năm trước, khi cô gặp Trần Niệm Lâm.
Một lần yêu duy nhất, cũng một lần đớn đau suốt kiếp.
Tô Ý Hoan vẫn nhớ hôm đó...
Một buổi chiều thu năm 17 tuổi, cô và Tô Giản Nhu theo chân Từ Tĩnh Lan lên núi dâng hương...
Từ khi được đón về nhà họ Tô, Tô Ý Hoan luôn cố gắng trở thành người yên tĩnh nhất nhà, mặc cho Tô Giản Nhu nhiều lần làm khó, cô vẫn cố gắng chịu đựng.
Ngày đi lễ chùa hôm đó cũng vậy.
Từ Tĩnh Lan vốn tín phật, vì thế tháng nào cũng sẽ đi dâng hương, từ sáng sớm đã dậy chuẩn bị lễ vật mang theo.
Tô Giản Nhu rất khôn ngoan, vừa xuống xe đã khoác tay Từ Tĩnh Lan, hai mẹ con vừa đi vừa kiếm chủ đề để nói, chẳng mấy chốc đã ngồi lên cáp treo đi được đoạn xa.
Ngôi chùa này vừa khéo lại đặt ở nơi hẻo lánh, bình thường chỉ có duy nhất hai chiếc cáp treo vận chuyển, chiếc còn lại vừa mới hạ xuống đã bị một cặp vợ chồng khác chen lên chiếm chỗ.
Tô Ý Hoan sợ làm lỡ giở thời gian, quyết định cầm theo tế phẩm leo thang bộ.
Đi được nửa đường, Tô Ý Hoan đã tới lưng núi, cô mồ hôi chảy ướt đẫm lưng áo phía sau, sức nặng của tế phẩm khiến đôi tay bưng quá lâu nên run rẩy.
Ngay khi cô vừa hít một hơi định đi tiếp, phát hiện ở gốc cây phía xa hình như có một người đang ngồi, trên vai áo vết máu đã khô lại, nhìn rất đáng sợ.
Tô Ý Hoan không nghĩ gì nhiều, cô vội tìm một mặt đất bằng phẳng, hạ tế phẩm xuống sau đó băng qua đám cỏ rậm, đi đến bên người đàn ông.
Đó là lần đầu cô gặp Trần Niệm Lâm, chiếc áo khoác quân đội màu rêu bị vứt qua một bên, trên người lúc này chỉ mặc áo sơ-mi trắng đã bị rách vô số chỗ, trên bả vai là một vết thương do đạn bắn, máu quanh vết thương đã khô cứng, còn bị dính đầy bụi đất, chiếc áo trên người cũng toả ra một mùi hôi tanh.
Tô Ý Hoan vội vàng đưa tay lên mũi, phát hiện người đàn ông vẫn còn thở, cô vội vàng rút điện thoại ra gọi cho cảnh sát.
Thế nhưng điện thoại vừa rút khỏi túi, một khẩu súng lạnh lẽo đã dí thẳng vào thái dương.
"Cô định làm gì?"
Đôi mắt sắc lạnh sâu thăm thẳm của người đàn ông nhìn Tô Ý Hoan chằm chằm, khoảnh khắc mắt đối mắt, trái tim cô đập nhanh lạ thường, một phần vì sợ, một phần vì gì cô cũng không rõ.
Sau đó thay vì gọi cảnh sát, Trần Niệm Lâm đã bảo cô gọi về nhà họ Trần, cũng vì lần cứu mạng đó, ông cụ Trần vô cùng thích Tô Ý Hoan, mong muốn chờ cô tròn 18 tuổi sẽ rước về làm cháu dâu.
Mà Tô Ý Hoan cũng lợi dụng tình cảm của ông cụ Trần với mình, nhiều lần viện cớ xuất hiện trong dinh thự nhà họ Trần, bởi vậy mới khiến Trần Niệm Lâm chán ghét...
"Đang nghĩ gì?" Tô Ý Hoan mải đắm chìm vào hồi ức, không hề phát hiện người đàn ông đã áp sát mình, anh từ đằng sau cúi thấp đầu, hơi thở ấm nóng phả vào tai cô.
Tô Ý Hoan nhất thời bị quá khứ gây xúc động, chưa bình ổn lại trạng thái, vì thế hành động này của Trần Niệm Lâm khiến cô nóng ran người, vội vàng chui ra phía sau lưng anh.
Trần Niệm Lâm đã nhanh tay kéo cô lại, chẳng may hơi dùng sức khiến eo Tô Ý Hoan đập vào cạnh bàn bếp.
Cô nhăn nhó vì đau.
"Chạy cái gì? Tôi ăn thịt cô chắc!"
Âm thanh quen thuộc nhốt giam cô lại, Tô Ý Hoan căng thẳng ngẩng lên nhìn: "Trần Niệm Lâm, anh lại định làm gì?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...