Sáng sớm, ngay sau khi kết thúc cuộc họp bí mật với lãnh đạo cấp cao, Trần Niệm Lâm lập tức nhìn đồng hồ rồi đá cửa bước ra ngoài.
Lúc này ngoài trời đang mưa, Uy Vũ đã đứng chờ sẵn, trên tay cầm một chiếc áo khoác chống thấm, thấy Trần Niệm Lâm bước ra bèn đưa vội cho anh.
Trần Niệm Lâm vừa sải những bước dài, vừa khoác áo lên người, tiếng ủng da dưới chân nặng nề giẫm xuống sân đầy nước, khiến nước đọng bắn hắt lên cao.
"Tra ra vị trí của cô ta chưa? Lúc này có đang ở căn hộ không?"
"Báo cáo thiếu tướng, Trịnh Sâm đã tới căn hộ tìm, nhưng...!cô Tô không hề có trong nhà, bảo vệ nói từ sáng qua đã không thấy về."
"Vậy nên?" Trần Niệm Lâm hừ lạnh, leo lên xe ngồi rồi cởi áo ra: "Cậu theo tôi cũng bốn, năm năm rồi nhỉ? Sự việc bất thường như vậy còn cần tôi chỉ cậu nên làm gì sao?"
Uy Vũ than khổ trong lòng, hắng giọng, cuối cùng vẫn quyết định nói tiếp: "Trịnh Sâm đã lần theo thiết bị định vị gắn trên máy cô Tô, kết quả là giờ cô ấy...!cô ấy đang ở...!Cục Dân Chính!"
"Cái gì?!" Trần Niệm Lâm gằn giọng, bàn tay đang đặt dưới nệm ghế cuộn chặt thành nắm đấm, bỗng dưng đấm bụp một phát vào lưng ghế lái trước mặt: "Cho cậu 10 phút, lập tức đến đó!"
Con mèo nhỏ chết tiệt, vừa mới tỏ tình hôm qua, nay đã vội vàng muốn gả cho tên nhóc đó rồi sao?
Còn dám nhân lúc anh đi vắng?
Thật to gan!
...****************...
Ở phía bên này, Tô Ý Hoan ngước nhìn ba chữ to đùng trên cao, lại thấy Lưu Hương đon đả đi từ trong ra, cô biết ngay ý định của bà ta.
"Lưu Hương, bà định làm gì? Các người không thể ép người ngay giữa thanh thiên bạch nhật đâu, buông ra!"
"Nhị tiểu thư nói gì vậy, đây là ý của phu nhân, bên trong đã sắp xếp thoả đáng hết rồi, tiểu thư chỉ cần vào ký một cái là xong!"
Nói xong ánh mắt bà ta vằn lên những tia hằn học: "Còn không mau đưa tiểu thư vào trong? Để trễ giờ lành, mấy người đừng hòng nhận được xu nào!"
Đám người kia làm việc vì tiền cả, nghe thấy vậy thì tức tốc lôi xệch Tô Ý Hoan vào trong.
Trên đường đi cô đã để ý hết, camera giám sát rất nhiều nhưng không cái nào nhấp nháy báo tín hiệu hoạt động, bên trong sảnh chờ vắng ngắt chẳng có một ai.
Sao lại như vậy được?
Không có bất cứ ai đến đăng ký ư?
"Tiểu thư đừng nhìn nữa, hôm nay nhà họ Tô đã hào phóng đút lót mua lại toàn bộ chỗ ngồi trong này rồi.
Cô thức thời đi, chỉ cần ngoan ngoãn kết hôn với Đức Hoa, sau này ở nhà chăm con, hàng tháng phu nhân sẽ lo cái ăn, cái mặc, sinh hoạt phí cho cả gia đình cô!"
Tô Ý Hoan ra sức giãy giụa, thế nhưng phụ nữ chân yếu tay mềm sao địch lại được biết bao người như này.
Trong lòng cô hoảng hốt vô cùng, chỉ thầm cầu nguyện có người tới cứu mình, nhưng rồi lòng chợt thấy tuyệt vọng.
Ở trên thế gian này, ngoài Nam Sơ đang chấp hành nhiệm vụ, cô đâu còn ai để dựa vào?
Mắt thấy Lưu Đức Hoa đang ngồi chờ bên trong, trái tim cô ngày càng đập nhanh.
"Vợ yêu!" Thấy Tô Ý Hoan xuất hiện, tên xấu xí thô kệch đó vui mừng xông đến, phụ một tay đỡ lấy cô, vừa lôi vừa đẩy ép cô đi vào trong: "Vợ à, hôm nay em chạy không thoát đâu!"
Tô Ý Hoan cảm thấy vô cùng ghê tởm, không muốn tiếp xúc da thịt với kẻ này, đành thốt lên: "Tôi tự đi được, buông ra!"
Lưu Hương ra hiệu cho mấy tay sai lùi lại phía sau, kéo Lưu Đức Hoa sang một bên, nhóm người từ từ tiến vào phòng làm thủ tục.
Tô Ý Hoan lưỡng lự ngồi xuống ghế, trong đầu lại đang tìm kế thoát thất.
Lúc này, nhân viên trực nhìn thấy một đôi nam nữ xuất hiện, lúc liếc sang Lưu Đức Hoa, rõ ràng ánh mắt có vài phần kinh ngạc, bèn hỏi lại:
"Hai người là cặp vợ chồng Tô phu nhân đã hẹn lịch trước phải không?"
Còn cố ý nhấn mạnh hai chữ 'vợ chồng'.
Cô gái xinh đẹp nhường này làm gì mà để Tô phu nhân ép gả cho...!cho một con cóc ghê thế này chứ!
Thật uống phí.
"Phải, mau lên, mau đưa giấy để chúng tôi ký tên."
Lưu Đức Hoa đã không chờ được nữa, vội vàng giục nhân viên trực.
Lưu Hương đưa sổ hộ khẩu của hai gia đình, và căn cước công dân lục được trong túi xách của Tô Ý Hoan cho cô nhân viên kia.
Thủ tục đã hẹn trước nên rất nhanh đã hoàn thiện, trên trán Tô Ý Hoan cũng đổ một tầng mồ hôi.
Bên kia Lưu Đức Hoa nhanh chóng ký tên, bên này cô vẫn lưỡng lự ngồi cứng đờ.
"Cô Tô, cô có chắc là mình tự nguyện không?" Nhìn khí thế của đám người sau lưng, cô nhân viên đánh bạo hỏi nhỏ một câu.
"Cô hỏi gì thế, tiểu thư nhà tôi tất nhiên là tình nguyện, hai người họ đẹp đôi như thế, sao có thế không tình nguyện chứ!"
Lưu Hương đứng đằng sau đã rất gấp gáp, xông lên cầm lấy bút nhét vào tay Tô Ý Hoan, rồi lại dùng lực ép cô nắm chặt bút, đặt xuống mục ký tên.
Trong lòng Tô Ý Hoan dâng lên nỗi tuyệt vọng, cách một lớp kính bảo vệ, cô không thể nào phá hoại hệ thống đăng ký để kéo dài thời gian, chỉ còn cách kháng cự nhất quyết không chịu ký tên.
Mà ngay lúc này, đằng sau vang lên tiếng ủng da quen thuộc, theo đó là một giọng nói lạnh lùng mang đầy cơn giận tích tụ đã lâu:
"Tô Ý Hoan, cô cứ cầm bút lên thử xem, có tin tôi bẻ gãy tay cô ra không!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...