Có chứ, có rất nhiều thứ để cười.
Cô cười cuộc đời bất công, người thì cố gắng mãi cũng chẳng với tới được, kẻ thì chỉ cần đưa tay ra là tới.
Phải, đáng ra cô sinh ra trong một gia đình tốt hơn, có gia cảnh tốt hơn thì có lẽ cô đã không bị ai bắt nạt, rồi cản đường, con đường đi tới vinh quang của cô đã không nhiều chông gai như thế rồi.
Nhưng Triệu Gia Hân không thể trách ba mẹ cô được.
Họ đã cho cô quá nhiều, việc cần làm bây giờ là cô phải kiếm thật nhiều tiền để phụng dưỡng mẹ, cho ba trên trời an tâm.
Mà nói đến mẹ mới nhớ, cô lại bắt đầu nhớ mẹ rồi, mới chỉ vừa gặp sáng thôi mà đã thấy nhớ rồi.
Cô cảm giác mình giống như đứa con nít ba tuổi bám mẹ vậy.
Ngày mai, nhất định phải đến thăm mẹ rồi.
Nghĩ tới mẹ là Triệu Gia Hân phấn chấn hẳn lên.
Cô cố gạt những suy nghĩ tiêu cực sang một bên, lấy lại tinh thần để đối đầu với mấy người kia.
- Này, Triệu Gia Hân, cô bị dọa đến ngu sao? Này, bổn tiểu thư đang hỏi cô đó, có nghe không đồ đần?
Thấy cô mãi không trả lời, Jun tức giận đẩy vai cô một cái.
Vì là trong lúc tức giận nên lực đẩy có hơi mạnh.
Triệu Gia Hân mất thăng bằng ngã ra đằng sau, lưng đập mạnh vào tường, một cánh tay bị đập vào thành gương.
- A, cô bị điên à? Tự dưng lại động tay chân?
- Đáng đời! Ai bảo cô dám không nghe tôi nói.
Chỉ bị xước một chút cũng than.
Những con người như Jun vĩnh viễn không bao giờ biết mình sai ở đâu.
Lúc nào cũng ngông cuồng, phá phách.
Tình thế này, nếu đánh lại cô ta, Triệu Gia Hân sẽ không có lợi.
Vả lại cô cũng không muốn làm bẩn bộ váy trên người vừa mới mua.
Cô lấy tay phủi bụi, lấy lại phong thái bình tĩnh, phớt lờ Jun, ngang nhiên đứng khoanh tay trước mặt Lâm Uyển Đình.
- Còn chuyện gì nói nữa không? Không thì các người tránh ra, tôi không rảnh đôi co với mấy người.
Đúng như cô đoán, họ không những không tránh ra mà còn cố tình dàn hàng ngang để chắn cô.
Điều này làm cho Triệu Gia Hân cảm thấy rất là đau đầu.
Nói mới nhớ, nãy giờ cô đi cũng lâu rồi, Cửu Châu đi ra không thấy cô chắc chắn sẽ đi tìm.
Sợ là anh ta sẽ lật tung cái trung tâm thương mại này lên, đến lúc đó cô sẽ mất mặt chết mất.
- Lâm Uyển Đình, những gì cần nói chúng ta đều đã nói xong rồi, cô còn muốn gì nữa?
Nội tâm cô gào thét.
Tiểu thư à, tôi bận lắm, không rảnh rỗi như mấy cô đâu.
Ông chủ của tôi vẫn còn đang đợi ngoài kia, nếu không ra được tôi sẽ bị tế sống đó.
Làm ơn!
- Triệu Gia Hân, cô nghĩ chỉ có thế là xong sao?
- Tại sao lại phải nghĩ? Tôi đâu có gì muốn nói với cô, cô muốn gây chuyện thì cũng cần phải có ý thức chứ, các cô cướp mất bao
nhiêu thời gian của tôi rồi đó.
- Triệu Gia Hân, cô vẫn chưa trả lời tôi, tại sao cô vào được đây?
Đương nhiên là vào bằng chân rồi, chẳng nhẽ có ai cõng tôi vào chắc.
Tiếng giày cao góc lạch cạch nghe thật chói tai.
Lâm Uyển Đình bước qua người cô, hướng mình vào chiếc gương phía trước, lấy từ trong túi da đắt tiền một cây son cao cấp, vừa soi gương vừa đánh son.
Triệu Gia Hân nhìn cô ta một cách khó hiểu.
Lúc này, Kiều Sa Bạc mới lên tiếng:
- Đừng có mà đánh trống lảng.
T.
PH này đâu phải nơi muốn tới thì tới, muốn vào thì vào.
Chắc cô cũng biết sự lộng lẫy xa hoa của nó.
Đây là nơi dành cho những thiên kim cao quý như chúng tôi.
Loại cóc ghẻ như cô, đủ trình độ mà bước vào đây chắc.
- À thế à? Nhưng thưa Kiều tiểu thư cao quý, sự thật là tôi vẫn đứng đây đối diện với mấy cô này.
- Đúng là cô vẫn đứng đây.
Nhưng tôi vẫn tin chắc là cô không bao giờ có đủ tiền để vào nơi đây, cũng như không có đủ khả năng mua được chiếc váy trên người cô đang mặc.
Trừ phi...
- Trừ phi?
Không hẹn mà gặp, cả Lâm uyển Đình và Kiều Sa Bạc đều nhìn Jun bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Jun cũng không kém phần, hết nhìn hai người kia rồi lại nhìn sang Triệu Gia Hân, nói giọng trào phúng:
- Trừ phi là cô đi cùng với một kim chủ.
À thì ra là thế, bọn họ đang muốn nắm lấy điểm yếu của cô.
Triệu Gia Hân có chút chột dạ, thực chất là cô đã bán thân cho hắn và hắn hiện tại chính là kim chủ của cô.
Vậy bây giờ nên làm thế nào đây? Thừa nhận hay phủ nhận.
Nhưng bọn họ nói đúng.
Cô làm gì có đủ khả năng để vào được những nơi như vậy, tiền diễn thì nhiều thật nhưng cô đã đổ hết vào tiền thuốc thang cho mẹ rồi.
Nếu là một người khác có hoàn cảnh như Triệu Gia Hân vào nơi như vậy, mua được bộ đầm đẹp như thế thì chắc chắn cô cũng đoán là do kim chủ.
Trời ơi, sự thật lộ liễu như thế, cô biết nói dối sao đây! Biết vậy ban nãy cô đã nhịn xuống không cãi nhau với họ thì bây giờ chắc là được thả đi rồi.
Ba người họ đứng chắn đường như thế, chẳng nhẽ cô lại nỡ đạp cho họ một quyền?
Nếu là ở ngoài trời, đường không nhà trống thì Triệu Gia Hân nhất định sẽ làm như vậy.
Nhưng ở đây là nơi công cộng, có lẽ sẽ có camera.
Hoặc nếu không có camera do chủ trung tâm lắp thì nhỡ đâu có một chiếc camera thu nhỏ nào đó trên người một trong ba người họ, hoặc là một người nào đó sau cánh cửa đang quay lén cô, theo dõi từng hành động của cô.
Để rồi chờ chỉ cần Triệu Gia Hân làm một hành động gì đó sẽ lập tức tung lên các trang mạng, để một nhan đề hot, thêm một chút gia vị vào đấy, cô sẽ sáng nhất nhà mạng đêm nay, trở thành một nhân vật xấu nào đó, sẽ bị tất cả mọi người công kích.
Cái danh nghệ sĩ là một con dao hai lưỡi, người hâm mộ là những răng cưa.
Ngày hôm trước, họ có thể nâng cô lên tận trời, tôn sùng như một đức thánh nhân thì ngày mai cũng có thể đạp cô xuống vực thẳm.
Đó chính là internet.
Chỉ vừa nghĩ đến thôi là Triệu Gia Hân đã thấy lạnh người rồi.
Có lắm, có thể lắm, mọi chuyện đều có thể xảy ra mà.
Nhân gian hiểm ác, ba người đứng trước mặt cô là ba con quỷ dữ, vì thế cô càng phải đề phòng.
Họ muốn công kích để cô mất kiểm soát, nhân thời cơ để cô lộ ra điểm yếu rồi làm hại cô.
Mục đích của họ là vậy nhưng Triệu Gia Hân sẽ không để họ toại nguyện được.
Đây chính là lúc để cô thử lòng kiên nhẫn của bản thân.
Triệu Gia Hân tự dặn lòng phải nhịn, phải nhịn xuống.
Nếu như cô nổi nóng chắc chắn sẽ bị bắt vào tròng.
Bình tĩnh nghĩ cách giải quyết, không để cho ba con rắn độc kia toại nguyện được.
Nghĩ đến đây, tâm trạng cô phấn kích hẳn lên, trên khuôn mặt tươi sáng càng trở nên rạng ngời.
Sao không trả lời? A, các cậu à, hình như tớ đoán đúng rồi.
Cô ta chính là đang đi cùng kim chủ.
- Tiểu thư à, nói có sách, mách có chứng.
Có bằng chứng thì nói, không có thì đừng vu tội cho người vô tội.
Tôi không phải là cô, thiếu tiền là tìm đến kim chủ.
- Con nhỏ chết tiệt! Cô ám chỉ ai tìm đến kim chủ? Nói cho cô biết, tôi không giống cái loại nghèo kiếp xác như cô, Jun này là nhị tiểu thư của tập đoàn Hoàng Thịnh, trên đời này tôi không thiếu thứ gì cả.
Không cần xuất hiện cũng có vô số những cậu ấm nhà giàu tán tỉnh tôi.
Xin lỗi, tôi đây không bao giờ có chuyện thiếu tiền tìm kim chủ.
Ok?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...