Sau khi nghe xong, Lâm Cẩm Phong im lặng không nói gì. Lâm Cầm Tố thì tức giận đến run cả người, vỗ bàn giận dữ quát lớn: “Đồ khốn khiếp! Quả thực không coi người ta là người nữa!”.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Nhẫm Cửu nghĩ thầm trong lòng, đúng thế, chiếc bục kim loại trong gian phòng kim loại đó quả là giống thớt trong bếp, đặt người ta lên như thịt cá, cầm kim đâm một phát rồi vứt đi không chút do dự. Nhẫm Cửu nghĩ, nếu mình không quen Tiêu Phi thì chỉ sợ là còn không bằng nguyên liệu nấu ăn trong mắt ả Thần Y đó…
“Sở huynh!”. Sau khi yên lặng một hồi lâu, Lâm Cẩm Phong lại lên tiếng: “Theo lời Sở huynh, ác nhân Bạch Quý đó giờ đây đã khống chế cả đương kim thánh thượng. Như thế sau này chúng ta nên hành sự thế nào?”.
Sở Cuồng bình tĩnh nhìn hắn: “Tất nhiên là nên lật đổ chính quyền bù nhìn, sau đó bắt Bạch Quý”.
Lâm Cẩm Phong kinh ngạc, Lâm Cầm Tố hoảng sợ hít mạnh một hơi: “Lật đổ!”.
“Ờ, nếu không việc gì ta phải mượn sức các vị?”.
“Vậy sau này chúng ta phải… đối đầu với triều đình?”.
Sở Cuồng gật đầu, ngữ điệu bình tĩnh:”Không sai. Hôm nay ta đã tiến hành bàn bạc với nhân sĩ các phái võ lâm. Nếu không có gì bất ngờ, hai mươi ngày sau chúng ta sẽ dùng vũ lực cướp lấy quyền lực hành chính của thành Giang Châu. Một tháng sau Tiêu gia sẽ lấy danh nghĩa loại bỏ gian thần phất cờ khởi nghĩa, lựa chọn thời cơ thích hợp, lấy thành Giang Châu làm bàn đạp đánh hạ hai trọng điểm quân sự là Sở Châu và Từ Châu trước, sau đó tiến thẳng lên phía bắc, tấn công Yên Kinh”.
Lâm Cầm Tố nghe mà trợn mắt há mồm kinh ngạc. Sau khi yên lặng, Lâm Cẩm Phong bình tĩnh hỏi: “Thứ cho Cẩm Phong ngu dốt, Cẩm Phong có một câu hỏi khác, vừa rồi Sở huynh cũng nói, người đồng hóa và sinh vật không mang hình người mà gã Bạch Quý đó nghiên cứu có sức mạnh rất lớn, chúng ta không có khả năng địch lại. Bây giờ Bạch Quý đã khống chế thiên tử, e rằng trong quân đội cũng có sự tồn tại của loại quái vật đó, chúng ta nên chống cự thế nào?”.
“Khoa học kĩ thuật lạc hậu của các vị không thể chống lại được”. Sở Cuồng luôn nói thẳng, không chút e dè: “Các vị chỉ cần học được cách tự bảo vệ mình dưới tay bọn chúng trong thời khắc nguy cấp là được. Sau này nếu gặp bọn chúng trên chiến trường, vừa thấy bọn chúng phải lập tức rút lui”.
Lâm Cầm Tố tỏ vẻ hơi khinh thường: “Đó chẳng phải là đào ngũ sao?”.
“Đó là rút lui chiến lược. Ta sẽ giải quyết bọn chúng”.
“Một… một mình các hạ?”.
Sở Cuồng trầm ngâm một lát: “Có lẽ còn phải nhờ đến Nhẫm Cửu. Sinh vật không mang hình người khoogn phải phạm vi các vị cần quan tâm đến. Trong thời gian tiếp theo các vị chỉ cần làm tốt chức trách của mình là được. Những chuyện khác không cần hỏi nhiều”.
Ra khỏi tiểu viện, Lâm Cầm Tố vẫn còn chưa hết lo lắng: “Ca ca, hai người này thật sự rất lạ. Ca ca có nhớ lúc trước muội nói với ca chuyện muội gặp phải ở Thanh Lộc môn không? Khi đó người cứu muội ra khỏi hang ổ sơn tặc đó chính là bọn họ, nhưng khi đó bọn họ không có một chút quan hệ nào với Kì Linh giáo. Chỉ sau một thời gian ngắn, tại sao một người lại tự nhiên trở thành giáo chủ Kì Linh giáo, một người thì trở thành tả hộ pháp…”.
“Bọn họ và đám quái vật đó là kẻ thù, lại có thể chiến thắng những quái vật đó. Chỉ riêng hai điểm này đã đủ để bọn họ được tin cậy rồi. Tiêu thế bá là người thế nào muội biết rồi đấy. Ông ấy đã quyết định tin tưởng bọn họ, thậm chí sẵn sang hạ mình hợp tác với Kì Linh giáo, nếu không liên quan đến sống chết, Tiêu thế bá sao lại nhân nhượng như thế? Cho dù thân phận của hai người này có điểm đáng ngờ nhưng chúng ta vẫn phải tin tưởng”.
“Nhưng muốn đối đầu với triều đình…”.
“Thì cũng đành phải đối đầu với triều đình”.
Lâm Cầm Tố yên lặng cân nhắc lợi hại rồi thở dài một tiếng, cúi đầu đồng ý.
Trong phòng đã yên tĩnh lại. Sở Cuồng đi ra phía sau bình phong, thấy Nhẫm Cửu vẫn đang mở mắt liền lấy khối vuông màu bạc trong áo ra. “Đây là tư liệu của Bạch Quý. Hắn lệnh cho đám người đồng hóa thất bại đó đến chỗ đĩa bay rơi xuống là để lấy về thứ này”. Sở Cuồng khen Nhẫm Cửu: “Em đã lấy được nó, làm rất tốt!”.
Nhẫm Cửu chớp mắt, trong lòng vui như nở hoa. Sở Cuồng thật sự rất ít khi khen ngợi nàng.
“Hôm nay anh đã đưa ra một phần nội dung trong đó cho các phái võ lâm để giành lấy sự tín nhiệm của họ”. Hắn nói, đầu ngón tay chạm nhẹ vào một điểm trên khối vuông màu bạc đó. Khối vuông bay lên lơ lửng, hàng loạt kí tự hiện lên trong mắt Sở Cuồng, giọng nữ cứng ngắc đó lại vang lên trong gian phòng yên tĩnh.
“Tư liệu hạm đội. Phương vị tàu mẹ. Quỹ đại gần nhất…”. Cùng với giọng nữ này, một chùm ánh sáng từ khối vuông chiếu ra tạo thành một hình ảnh ba chiều trong không trung. Nhẫm Cửu không hiểu gì về nội dung giọng nữ báo cáo, mắt lại bị hình ảnh ba chiều này thu hút. Nhẫm Cửu kinh ngạc trợn mắt nhìn trùm ánh sáng dần tạo thành một chiếc thuyền lớn hình thanh kiếm trong tầm nhìn của mình.
“Chủng loại tàu mẹ: Đại kiếm số 2. Hao tổn của tàu mẹ…”.
Biết Nhẫm Cửu nghe không hiểu, Sở Cuồng chủ động giải thích: Tính đến nay, những tư liệu hiển thị trong này đều là tin tốt có lợi cho chúng ta. Tình hình của Bạch Quý còn khó khăn hơn anh tưởng. Qua tư liệu có thể thấy nguồn năng lượng trên tàm mẹ của hắn hao tổn nghiêm trọng mà không thể bổ sung, hắn đã chủ động vứt bỏ tàu mẹ trên quỹ đạo gần nhất. Để tiến hành nghiên cứu người đồng hóa, hắn đã chuyển hết năng lượng còn lại trên tàu mẹ sang ba chiếc tàu con gồm hai chiếc tàu nghiên cứu, một chiếc tàu quân sự. Hôm qua chúng ta đã phá hủy một chiếc tàu nghiên cứu dùng để thu thập vật liệu thí nghiệm, chiếc còn lại có thể là chiếc đã bắt em và Tiêu Phi lần trước. Còn chiếc tàu quân sự hiện nay tạm thời không có tư liệu. Theo phỏng đoán của anh, Bạch Quý nhất định đang ở trên chiếc tàu quân sự đó. Mà hắn phải khống chế hoàng đế nên đương nhiên không thể ở quá xa hoàng đế. Theo suy luận của anh, hắn đang ở gần kinh thành. Tàu quân sự không dễ đối phó như chiếc tàu nghiên cứu hôm qua, anh phải lấy lại cơ giáp của anh trước”.
Nhẫm Cửu chớp mắt một cái tỏ ý tán đồng.
“Điều này đáng mừng là trong những tư liệu này có tin tức về cơ giáp của anh”. Hắn hất ngón tay lên, công trình xây dựng xuất hiện trên hình ảnh làm Nhẫm Cửu sững sờ. Dù từ trước đến nay chưa bao giờ đến kinh thành nhưng Nhẫm Cửu cũng biết, trừ hoàng đế, trên đời này không có người nào chán sống dám xây nhà toàn cung điện lầu gác nguy nga như thế.
Vật là bọn họ sắp phải đến hoàng cung lấy đồ? Nhẫm Cửu nghĩ lại thì thấy cũng bình thường. Sở Cuồng đã bàn bạc với nhân sĩ các phái võ lâm về việc tạo phản rồi, trước đó bọn họ cũng nói phải đi giết hoàng đế. So với những chuyện này, bây giờ bọn họ đến hoàng cung lấy đồ thì đâu có gì là to tát?
“Ngoài ra…”, ngón tay Sở Cuồng lại chạm vào khối vuông: “Còn có tin tức về nguyên giáo chủ Kì Linh giáo”. Ánh sáng trên khối vuông thay đổi, chiếu ra hình ảnh một người phụ nữ. Nhẫm Cửu nhận ra người này chính là người phụ nữ lần trước đã tiêm thuốc đồng hóa cho mình.
“Quý Thần Y”, Sở Cuồng nói: “Trẻ mồ côi Bạch Quý nhận nuôi từ nhỏ. Lần trước khi Tiêu Phi nhắc tới cái tên này thì anh đã lờ mờ đoán được, nhưng không ngờ lại là cô ta thật”. Nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Nhẫm Cửu, Sở Cuồng giải thích: “Cùng Bạch Quý phản bội hạm đội Bình Minh toàn là tâm phúc của hắn, có chí hướng giống như hắn. Anh không nghĩ ra bất cứ lí do nào để Quý Thần Y phản bội Bạch Quý”.
Sở Cuồng cất khối vuông đi rồi nói tiếp: “Còn có một số tin tức bị mã hóa anh chưa phá giải được. Hiện nay trừ tin tức về Quý Thần Y và cơ giáp của anh còn bảo mật đối với nhân sĩ các phái võ lâm, các tư liệu khác đều đã được chia sẻ. Ngày mai nhìn thấy Tiêu Phi, em chú ý đừng lỡ miệng”.
Nhẫm Cửu chớp mắt tỏ ý đã hiểu. Nhưng sáng hôm sau tỉnh lại, Nhẫm Cửu phát hiện mình có muốn lỡ miệng cũng không được. Bắp thịt trên người mặc dù vẫn đau nhức, xương cốt vừa cử động đã kêu lách cách, nhưng Nhẫm Cửu tốt xấu gì cũng đã có thể ngồi dậy đi lại được, ăn cháo cũng không đến mức có người bón cho mà vẫn đau đến không nuốt được. Nhưng Nhẫm Cửu há miệng cố gắng mãi mà không nói được. Nhẫm Cửu hoảng sợ nghĩ, chẳng lẽ mình bị câm rồi?
Sở Cuồng kiểm tra cho Nhẫm Cửu một lượt: “Thanh đới không có vấn đề, cổ họng cũng không có gì khác thường. Dự đoán sơ bộ là thần kinh căng thẳng dẫn đến tạm thời không thể phát âm. Để buổi chiều thử lại xem sao”. Nói xong không ngờ hắn lại bỏ mặc Nhẫm Cửu, đi thẳng tới phòng nghị sự để trao đổi cụ thể hơn về kế hoạch sắp tới.
Nhẫm Cửu há miệng ê a kể khổ với Phó Thanh Mộ. Phó Thanh Mộ hết sức thông cảm vỗ lưng nàng”Hiểu. ta hiểu. Cô nương nói Sở huynh không quan tâm đến cô nương chút nào đúng không? Không sao, không sao. Chỉ là Sở huynh quá bận thôi. Để ta xuống bếp lấy trộm một cái đùi gà mang về an ủi cô nương. Chờ một lát nhé!”.
Phó Thanh Mộ đi ra ngoài, nhưng hắn đi rất lâu mà không quay lại. Nhẫm Cửu nghĩ bụng có khi hắn lấy trộm đùi gà cho vào mồm hắn rồi. Nhẫm Cửu hơi bất mãn, đứng dậy đi ra ngoài. Ra khỏi tiểu viện, đi qua hai chỗ rẽ trên đường xuống bếp. Nhẫm Cửu nhìn thấy năm, sáu thiêu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi chắn trước mặt Phó Thanh Mộ. Một kẻ to tiếng chửi mắng: “Tên đạo sĩ quỷ đó nhà ngươi là cái thá gì, dám dựa bóng Kì Linh giáo mà sai khiến bọn ta sao!”.
Phó Thanh Mộ cười cười: “Ta chỉ bảo các ngươi nhường đường, vậy mà lũ nhóc các ngươi bảo ta sai khiến? Các ngươi còn chắn đường ta nữa, ta sẽ không ăn cái đùi gà này mà uống máu các ngươi luôn”.
“Láo toét!”.
“Tên đạo sĩ đốn mạt!”.
“Hôm nay ta phải cho nhà ngươi một trận”.
Một thiếu niên rút chiếc roi bên hông ra quất về phía Phó Thanh Mộ. Phó Thanh Mộ nhếch miệng cười lạnh, vung tay ra, nhưng còn chưa tóm được ngọn roi đó đã thấy một hòn đá bay tới đập gãy đôi ngọn roi.
Nhẫm Cửu gầm lên chạy tới: “Đám ranh con vô giáo dục! Cậy đông người bắt nạt người khác!”. Mắt Nhẫm Cửu lóe ánh đỏ, mấy thiếu niên thấy vậy lập tức sợ tè ra quần, vội vàng bỏ chạy.
Phó Thanh Mộ cười uể oải với Nhẫm Cửu: “Ai da, giáo chủ của chúng ta đúng là oai phong, chỉ quát một tiếng… Ơ, cô nương có thể nói được rồi à?”.
Nhẫm Cửu cũng sờ sờ cổ họng. “Hình như thế”. Nhẫm Cửu nhìn Phó Thanh Mộ, cảm động đến rơi nước mắt: “Anh bị bắt nạt đúng là tốt thật, tôi thấy vậy cuống lên, thế là có thể quát ra tiếng được”.
Phó Thanh Mộ nghe vậy dở khóc dở cười: “Rất cảm ơn giáo chủ đã sốt ruột đến mức khỏi cả á khẩu để bênh vực đạo sĩ ta”.
Nhẫm Cửu cười sảng khoái, vỗ vai hắn: “Không cần khách sáo, chúng ta là huynh đệ mà”.
Phó Thanh Mộ nghe vậy, liền cười tươi hơn một chút.
Đột nhiên có tiếng hô như tiếng tuyên thệ từ tiền viện vọng đến. Nhẫm Cửu ngạc nhiên quay sang nhìn Phó Thanh Mộ: “Họ đang làm gì thế?”.
Phó Thanh Mộ cũng lắc đầu: “Tuyên thệ trước khi xuất quân à?”.
Nhẫm Cửu nhìn quanh, chật vật bám vào cây liễu trèo lên tường nhìn về phía trước. Tại tiền viện, người chủ sự các phái võ lâm đều cầm một bát rượu giơ cao quá đỉnh đầu, giọng trầm hùng gầm lên một câu Nhẫm Cửu nghe không rõ lắm, sau đó mọi người cùng ngẩng đầu uống cạn bát rượu. Trên bục, gia chủ tứ đại thế gia, Tiêu Phi và Sở Cuồng cũng cùng uống cạn bát rượu, sau đó đồng loạt đập chiếc bát to trong tay xuống đất.
Mọi người xung quanh không ai nói gì, Sở Cuồng tiến lên hai bước, cao giọng nói: “Ta biết cho dù là lúc này, các vị cũng vẫn tràn ngập hoài nghi đối với ta. Nhưng bất kể trong lòng các vị có nghi vấn gì, chỉ cần các vị tin tưởng điều này là được: “Ta sẽ đưa các vị đến chiến thắng!”.
Nhẫm Cửu nghe đến đây cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Người đàn ông đang nói đó, người đàn ông đứng trên bục là người nàng thích, là người của nàng.
“Thật là náo nhiệt”. Phó Thanh Mộ cũng đã trèo lên tường, đột nhiên quay sang hỏi Nhẫm Cửu: “Nhưng mà bọn họ tổ chức đại hội tuyên thệ sao không mời giáo chủ đến? Dù chỉ là trang trí cũng nên có mặt chứ”.
Nhẫm Cửu ngây người. Đúng vậy, tại sao không mời giáo chủ này đến? Nhẫm Cửu mấp máy môi, nhìn Phó Thanh Mộ với vẻ mặt như sắp khóc: “Tôi… giáo chủ như tôi… giáo chủ như tôi…”.
Phó Thanh Mộ thở dài vỗ vai Nhẫm Cửu: “Ngoan ngoãn nghe lời, sau này ngoan ngoãn nghe lời là được. Đừng nghĩ nhiều nữa”.
_________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...