Nhẫm Cửu còn đang đắm chìm trong ảo tưởng đẹp đẽ của mình chợt nghe thấy Sở Cuồng nói: “Xem ra ở đây chỉ có các hạ hiểu được lí lẽ. Sở Cuồng kính nể các hạ”.
Đúng vậy, Nhẫm Cửu gật đầu, gã Lâm Cẩm Phong này qủa thật không tồi.
Sau đó chợt nghe thấy hai tiếng tít tít, vẻ mặt Nhẫm Cửu cứng đờ: “ Ôi...”.
Một chớp mắt sau, Sở Cuồng đã ngắm vào ngực Lâm Cẩm Phong bắn một phát súng. Lúc này nụ cười ôn hòa rộng lượng của Lâm Cẩm Phong còn chưa thu lại, các nhân sĩ võ lâm đang tức giận cũng vừa ngồi xuống. Cùng với một tiếng rầm, không có gì phải nghi ngờ, bóng dáng uy vũ của Lâm Cẩn Phong ngã xuống.
Nhẫm Cửu kinh ngạc đờ cả người ra. Ngay cả Phó Thanh Mộ cũng hơi sững sờ, chỉ có vẻ mặt Tiêu Phi vẫn lạnh lùng, dường như Sở Cuồng có kiêu ngạo vô sỉ hơn nữa cũng không có vấn đề gì....
Sở Cuồng đi vài bước tới gần, thấy Lâm Cẩm Phong đang che ngực, vẫn còn tỉnh, tay kia chỉ Sở Cuồng, miệng mấp máy, không biết muốn nói gì. Sau đó Sở Cuồng ngắm vào ngực hắn, lại bắn một phát súng không chút lưu tình. Sau đó hắn bồi thêm hai phát vào Lâm Cẩn Phong đã ngất đi, dường như đề phòng hắn sẽ tỉnh lại...
Sau một thoáng im lặng như tờ, tiếng chửi mắng và trách cứ vang lên không dứt, có người thậm chí còn cởi giầy ném về phía Sở Cuồng. Sở Cuồng tránh ra, mặt không biểu cảm, cũng không truy cứu. Nhẫm Cửu sắp khóc một dòng sông đến nơi rồi. Nhìn Sở Cuồng phóng khoáng cất súng, lạnh lùng nói với người của tứ đại thế gia “Ta thắng rồi”, Nhẫm Cửu thật lòng cảm thấy Sở Cuồng rất hèn hạ!
Sở Cuồng không hề để ý tiếng mắng chửi khó nghe thế nào, chỉ lẳng lặng nhảy xuống võ đài, đi tới bên cạnh Nhẫm Cửu, nghiêm mặt nói: “Nhiệm vụ hoàn thành. Thành công giành được quyền tranh cử minh chủ võ lâm”.
Nhẫm Cửu khóc không ra nước mắt, chỉ trích Sở Cuồng: “Anh không thể bỏ súng đi, dùng nắm đấm đánh nhau với người ta một trận đàng hoàng à? Anh xem những người này đang mắng chửi thế nào!”.
“Đó là bởi vì bọn họ đã thua”. Sở Cuồng nói rất thản nhiên: “Vận dụng vũ khí tiên tiến giành được quyền khống chế tuyệt đối trên chiến trường, nhanh chóng kết thúc chiến tranh, giảm bớt tiêu hao, đây đều là những kiến thức quân sự cơ bản”.
Nhẫm Cửu trợn ngược mắt im lặng.
“Chỉ có thể trách họ quá yếu”.
Nhẫm Cửu sắp sửa phát điên: “Vậy anh nói xem bây giờ giải quyết thế nào? Anh cho rằng bọn họ sẽ thật sự tuân thủ lời hứa để chúng ta tiếp tục tham gia tranh cử minh chủ võ lâm à? Anh bắn gục cả người chủ trì của người ta rồi! Hắn là người duy nhất coi như có nói giúp chúng ta!”.
Nghe đến câu cuối cùng, vẻ mặt Sở Cuồng nghiêm lại: “ Đây đúng là sơ suất của anh.”
“Anh còn bồi thêm hai phát súng, không ngờ lại còn bồi thêm hai phát...”.
“Đây là vũ khí phi quân dụng, giá trị tổn thương đã giảm xuống mức nhỏ nhất, chỉ làm hắn tạm thời ngất xỉu chứ không gây ra tổn thương tới tính mạng hắn”. Hắn nói như thể đã ban phát ơn huệ rất lớn cho người khác.
Nhẫm Cửu cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Thắng thua đã định”.
Đúng lúc này, một giọng nữ lanh lảnh vang lên, rất nổi bật giữa tiếng mắng chửi trầm đục của những người đàn ông. Mọi người yên lặng, chỉ thấy một cô gái ngồi bên phải tứ đại thế gia đứng dậy, trên đầu đội khăn sa trắng, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp: “Thua thì phải chấp nhận. Gia huynh trước đó đã đưa ra lời hứa, nhà họ Lâm tất nhiên phải chấp hành đến cùng. Từ giờ trở đi Kì Linh giáo có thẻ tranh đua cao thấp với các vị để giành quyền làm minh chủ. Lúc trước đã không có ai phản đối, lúc này mọi người cũng nên yên lặng”.
Người nói là em gái của Lâm Cẩm Phong, cũng là con út của nhà họ Lâm. Nghe thấy cô gái này mở miệng, đám đông quả nhiên yên lặng hơn nhiều.
“Ba vị thế bá có đồng ý với cách nói của tiểu nữ không?”. Thắng bại quả thật đã rõ ràng, ba vị gia chủ đều gật đầu. Chẳng qua chỉ là tư cách tham dự mà thôi, còn ai làm minh chủ võ lâm lại không phải chỉ dùng nắm đấm nói chuyện.
Thấy thái độ của tứ đại thế gia đều như vậy, mọi người cuối cùng cũng yên lặng trở lại.
Cô gái che mặt sai người đưa Lâm Cẩm Phong đã hôn mê bất tỉnh xuống, lại cao giọng nói: “Hôm nay gia huynh tạm thời không thể chủ trì đại hội, sợ là phải làm phiền các vị ở lại Lâm phủ một đêm. Ngày mai gia huynh tỉnh lại sẽ tạ lỗi với các vị sau, sau đó sẽ tính toán tiếp. Tiểu nữ sẽ sai người đưa các vị đi nghỉ”. Cô ta phất tay, lập tức có gia bộc đi lên dẫn khách khứa về phòng. Sau khi tiễn ba vị gia chủ, cô gái che mặt mới quay đầu lại nhìn đám người Nhẫm Cửu vẫn đứng ở giữa sân, không có ai tới đón.
Tất cả đều yên lặng. Cô gái đi tới, dừng lại trước mặt Sở Cuồng và Nhẫm Cửu: “Không ngờ thân phận của hai vị ân nhân lại là như vậy. Cầm Tố quả thực sợ hãi”.
Cô gái đến gần, Nhẫm Cửu có thể nhìn thấy lờ mờ dung nhan của cô ta dưới tấm mạng che mặt, lập tức sửng sốt kêu lên: “Cô… cô là…”.
Cô gai này lại chính là cô gái lần trước họ đã cứu trong sơn trại Thanh Lộc môn. Thảo nào khi đó cô ta nói sau này bọn họ đến Giang Châu thì đến tìm cô ta, thì ra cô ta chính là đại tiểu thư của nhà họ Lâm…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...