Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Rời khỏi khu vực ánh lửa chiếu sáng cả bầu trời này, chỉ chốc lát sau hai người đã đi vào một khu vực có yêu quái đang giết chóc khác. Quái vật ở đây dường như còn nhiều hơn chỗ vừa rồi nhưng cũng chỉ khiến việc tàn sát của Sở Cuồng phải lặp lại thêm vài lần mà thôi. Ngay cả Nhẫm Cửu cũng đã tê liệt trước cảnh máu bắn tung toé và tứ chi bay đầy trời này.

Cuộc tàn sát ở đây vừa chấm dứt, Sở Cuồng không hề dừng bước, lập tức chạy đến một phía khác. Lần này hắn đã đi về phía giếng Thông Linh.

Xuyên qua rừng cây dưới chân núi có giếng Thông Linh, trong rừng có không ít yêu quái riêng lẻ lao tới, một lát lại có một con, như một đám ruồi giết mãi không hết, Nhẫm Cửu nhìn cũng thấy phát chán. Khi tới dưới chân núi có những bậc thang bằng đá xanh, Nhẫm Cửu kinh hoàng đờ người trước cảnh tượng bên trên. Có bốn con yêu quái đang giết hại người của Kì Linh giáo trên bậc thang. Đám thanh niên dùng cách của mình cầm cự với bọn quái vật, còn người già và trẻ nhỏ thì phủ phục trên bậc thang, quỳ lạy lễ bái giếng Thông Linh. Trên sân giếng lát đá trắng, tế ti Tiêu Phi cả người đẫm máu, cây quyền trượng gỗ mun trong tay hắn đã chém thành hai đoạn, cây gậy tượng trưng cho uy quyền này nhuộm đầy máu tươi bẩn thỉu, giống như Kì Linh giáo đêm nay bị đám yêu quái này giày xéo…

Nhẫm Cửu cắn răng, lại nghe thấy Sở Cuồng hổn hển nói: “Mấy con này hơi khó đối phó. Các hạ cầm chắc vũ khí của mình đi.”

Nhẫm Cửu không dám không nghe, một tay nắm chặt khẩu súng của mình, tay kia lại cho vào túi áo Sở Cuồng lục ra một khẩu súng khác: “Tất cả đều bắn vào chỗ lõm đúng không? Ta sẽ bảo vệ cẩn thận hai bên cho chàng.”

Nhẫm Cửu còn chưa nói xong, bốn con yêu quái đang giết chóc bên trên chợt quay đầu lại như phát hiện gì đó. Không đợi bọn chúng tấn công, Sở Cuồng chạy lên cầu thang, đến một khoảng cách thích hợp liền tung người nhảy lên đỉnh đầu một con yêu quái rồi vung kiếm chém xuống. Nhẫm Cửu vốn cho rằng kết quả sẽ như lúc chém mấy con yếu quái vừa rồi, không ngờ con quái vật này lại đưa tay cảm thanh kiếm của Sở Cuồng lại.

Nhẫm Cửu hết sức kinh ngạc, sắc mặt Sở Cuồng lại không thay đổi. Hắn cõng Nhẫm Cửu thực hiện một cú xoay người hoa lệ trên không trung, thanh kiếm xoay tròn trên cánh tay yêu quái, cánh tay yêu quái đang đỡ thanh kiếm lập tức bị chém bay xuống đất. Yêu quái ngẩng mặt gầm lên đau đớn. Nhẫm Cửu lờ mờ hiểu ra, thì ra khó đối phó là chỉ sự khác nhau khi chém đậu phụ và cắt củ cải…

Yêu quái mấy hướng khác nghe thấy tiếng gầm liền rống to một tiếng với Sở Cuồng rồi cấp tốc chạy vội tới. Sở Cuồng lên tiếng: “Nổ súng bên trái.” Nhẫm Cửu bắn liền hai phát về phía con yêu quái cụt tay. Một mắt yêu quái trúng đạn, yêu quái ngã ngửa về phía sau.

“Không được dừng lại!”

Ngón tay Nhẫm Cửu không ngừng bấm vào chỗ lõm như động kinh, sau một tiếng bụp trầm đục, con yêu quái đã bị Nhẫm Cửu bắn thành khói đen. Nhẫm Cửu thở gấp, Sở Cuồng phía trước chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Làm tốt lắm.” Nhưng dù chỉ có ba tiếng cũng đủ làm khoé miệng Nhẫm Cửu cong lên. Ít nhất mình… cũng không hoàn toàn chỉ làm vướng tay vướng chân hắn.

Nhẫm Cửu còn chưa chưa kịp cảm nhận xong sự vui sướng này, đột nhiên một con yêu quái xuất hiện bên người Sở Cuồng giống nhưu dịch chuyển tức thời, hành động của nó nhanh hơn bất cứ con yêu quái nào trước đó. Nhẫm Cửu chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt đỏ lừ đáng sợ của nó, Sở Cuồng đã tránh sang bên cạnh nhưng vẫn chậm mất một nhịp. Nhẫm Cửu cảm thấy người mình lỏng ra, sợi dây tời trọi chặt Nhẫm Cửu vào người Sở Cuồng bị móng vuốt yêu quái cắt đứt. Nhẫm Cửu đang nằm trên lưng Sở Cuồng, sợi dây vừa đứt liền suýt ngã xuống bậc thang. Sở Cuồng nhay tay ôm Nhẫm Cửu vào lòng, đúng lúc này một con yêu quái khác từ phía sau lao tới, vồ móng vuốt về phía Nhẫm Cửu. Sở Cuồng ném thẳng Nhẫm Cửu từ trong vòng vây của yêu quái ra ngoài.

Nhẫm Cửu lăn mấy vòng trên sân đá trắng, đến lúc va vào giếng Thông Linh mới dừng lại được, xương sống đau nhức như bị gãy, nhưng bây giờ Nhẫm Cửu đâu có thời gian kêu đau. Nhẫm Cửu vội ngẩng đầu nhìn, Sở Cuồng bị ba con yêu quái bao vây, bởi vì không có Nhẫm Cửu ở gần nên thanh kiếm trên tay hắn lập tức không còn ánh đỏ, biến thành một thanh kiếm đen thông thường. Yêu quái không ngừng tấn công Sở Cuồng, hắn không thể không vát vả phòng thủ, nhưng phòng thủ thế nào cũng không chống đỡ được ba con yêu quái cùng tấn công một lúc.

Nhẫm Cửu nhặt khẩu súng bên cạnh, dựa vào giếng Thông Linh, cánh tay run lên không kiềm lại được. Nhẫm Cửu cố gắng nhắm vào ba con yêu quái nhưng bọn chúng quá gần Sở Cuồng, hơn nữa di chuyển cực nhanh, chỉ cần sơ sẩy một chút là phát súng này sẽ bắn vào người Sở Cuồng…

“Không được trượt!” Nhẫm Cửu không ngừng lẩm bẩm: “Không cho phép trượt!”


Sở Cuồng đã cứu Nhẫm Cửu quá nhiều lần, Nhẫm Cửu không dễ gì có cơ hội cứu hắn, không thể ngu xuẩn hại chết hăn được… Nhẫm Cửu cắn răng, ấn ngón tay xuống, khẩu súng lập tức phát ra tiếng tít tít. Một trong ba con yêu quái tấn công Sở Cuồng đột nhiên dừng lại, quay phắt lại nhìn về phía Nhẫm Cửu. Bóng dáng Nhẫm Cửu hiện lên trong đối mắt đỏ rực của nó, cổ họng nó phát ra tiếng gầm gừ khe khẽ.

Trên người Sở Cuồng đã bị cào rách không ít chỗ, hắn thấy thế vội hô to: “Chạy mau!”

Nhưng tiếng hô này còn chưa đến tai Nhẫm Cửu, con yêu quái đó đã biến mất bên cạnh Sở Cuồng rồi xuất hiện trước mặt Nhẫm Cửu. Một tay nó tóm cổ tay Nhẫm Cửu giơ lên như xách một đứa trẻ con, một ánh đỏ bắn về phía chân trời. Bàn tay chỉ có bốn ngón của yêu quái tóm cổ Nhẫm Cửu. Chỉ cần nó siết tay, đầu Nhẫm Cửu sẽ lập tức lìa khỏi cơ thể.

Yêu quái không giết Nhẫm Cửu ngay, nó không ngừng quan sát gương mặt và vũ khí trong tay Nhẫm Cửu, dường như không hiểu vì sao một cư dân của tinh cầu này lại có thể sử dụng vũ khí bên ngoài. Nó kéo Nhẫm Cửu tới gần, vừa mở mồm định nói, đột nhiên nó khựng lại. Nó buông tay ra, Nhẫm Cửu rơi xuống đất, máu trên cổ chảy như suối. Sắc mặt tái nhợt, Nhẫm Cửu ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cơ thể to lớn của con yêu quái đó đổ ầm xuống.

Nhẫm Cửu ngơ ngác nhìn Sở Cuồng phía sau yêu quái. Thanh kiếm trong tay hắn lại lấp lánh ánh đỏ một lần nữa, ánh đỏ như chiếu vào mắt hắn làm hai mắt hắn cũng trở nên đỏ rực giống như những sinh vật không mang hình người mà hắn thường nói, mái tóc đen cũng chuyển thành màu trắng, nhẹ nhàng bay phất phơ theo gió.

Hắn không hề nhìn Nhẫm Cửu, nhanh chóng xoay người rồi biến mất. Đến lúc Nhẫm Cửu nhìn thấy hắn lần nữa thì hai con yêu quái còn lại đã bị hắn chém chết. Hắn đứng trên bậc thềm đá xanh bên dưới, trường kiếm trong tay rung lên, máu yêu quái bị hắn vẩy ra thật xa.

Sở Cuồng… Hắn làm sao vậy……

Hắn đạp lên máu tươi, bước từng bước trên cầu thang đá xanh đi đến chỗ Nhẫm Cửu. Cả người như vừa tắm máu, những giọt máu chảy theo những sợi tóc trắng nhỏ xuống mặt Sở Cuồng. Hắn không lau mặt, đôi mắt đỏ rực khoá chặt Nhẫm Cửu, chậm rãi đi tới.

“Bà nội, đó cũng là yêu quái à?” Một tiếng trẻ con đột nhiên vang lên trong màn đêm yên tĩnh. Bà già bên cạnh em bé lập tức che miệng nó lại. “Suỵt!” Giọng bà lão run rẩy như đang cực kì sợ hãi.

Bước chân Sở Cuồng dừng lại, những hình ảnh trong quá khứ không ngừng hiện lên trong đầu như đèn kéo quân.

Những người không rõ mặt bao quanh hắn, người hắn thấm đẫm máu tươi, họ chỉ chỉ trỏ trỏ, vẻ sợ hãi và chán ghét.

Đây là chuyện thường tình của con người.

Sở Cuồng nói với bản thân, bây giờ quả thật hắn cũng là một yêu quái. Nhưng lúc ý thức được chuyện này, Sở Cuồng lại không dám nhìn Nhẫm Cửu nữa. Nhẫm Cửu cũng sẽ sợ hắn sao? Sẽ cảm thấy dáng vẻ hắn lúc này rất buồn nôn hay sao? Hắn nhìn đi nơi khác. Có tiếng bước chân lảo đảo chạy tới. Nhẫm Cửu chống eo vội vàng chạy tới trước mặt Sở Cuồng, dường như không đứng vững được. Khoé môi Sở Cuồng khẽ động, hắn đưa tay đỡ Nhẫm Cửu. Nhẫm Cửu tỏ vẻ rất sốt ruột: “Chàng bị thương ở đâu? Máu trên người là máu chàng hay máu yêu quái?” Nhẫm Cửu rất lo lắng, dường như không nhìn thấy đôi mắt đỏ rực và móng vuốt sắc bén của hắn.

Ánh mắt Sở Cuồng bất giác trở nên dịu dàng: “Không sao.”


Nhẫm Cửu buông bàn tay đang nắm cánh tay hắn ra, nhìn thấy cánh tay hắn đã bị móng vuốt yêu quái cào rách một vệt sâu. Nhẫm Cửu vội vàng sờ một lượt trên người hắn từ trên xuống dưới: “Chàng đừng gắng gượng như thế. Chàng bị thương ở đâu nặng nhất, cứ nói với ta, ta… ta hình như cũng không có cách gì…”

Hắn cúi đầu đáp: “Hông bên trái bị thướng khá nặng, bị viêm nhẹ. Có điều nếu có thời gian khôi phục thì chỉ ba ngày là sẽ trở lại bình thường.”

Lúc này Nhẫm Cửu mới nhìn thấy một mảnh quân phục bên hông trái hắn đã biến mất, lộ ra vết thương và máu hắn.

Hai mắt Nhẫm Cửu lập tức đỏ lên, đưa tay định sờ vào đó. Trước khi Nhẫm Cửu nghĩ ra Sở Cuồng sẽ bị đau, Sở Cuồng đã giữ tay Nhẫm Cửu lại: “Không thể chạm vào, sẽ bị lây.”

Nước mắt Nhẫm Cửu rơi lã chã xuống mu bàn tay Sở Cuồng. Sở Cuồng biết lúc này mình nên nói gì đó. Không cần lo lắng, bị thương không nguy hiểm đến tính mạng. Nước mắt là một thứ vô dụng, không nên khóc vì chuyện này. Nhưng thấy Nhẫm Cửu khóc đau lòng như thể bản thân bị khoét mất một miếng thịt, như thể vết thương vĩnh viễn không khỏi được, khóc như một đứa trẻ con, Sở Cuồng lại cảm thấy không biết phải nói gì.

Nhẫm Cửu dường như phóng ra dị năng gì đó làm hắn đột nhiên á khẩu, làm hắn đột nhiên không khống chế được chính mình, làm hắn đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc Nhẫm Cửu, sau đó kéo đầu Nhẫm Cửu vào vai mình. Hắn cảm thấy bây giờ Nhẫm Cửu cần bờ vai hắn, mà hắn cũng cần Nhẫm Cửu…

Trước khi tiếng cảnh báo của hệ thống phục vụ nhân tạo vang lên bên tai, Sở Cuồng đã nhanh chóng quay đầu lại, nhẹ nhàng đẩy Nhẫm Cửu ra: “Đợi ở đây!” Nói xong, thanh kiếm đen trong tay hắn lại phát ra ánh sáng chói mắt.

Nhẫm Cửu hơi bất an: “Vết thương của chàng…”

“Trong tình hình hiện nay, thân thể tôi không cảm thấy đau đớn, ứng phó những sinh vật không mang hình người này không có vấn đề gì.” Hắn dặn dò Nhẫm Cửu: “Cầm chắc khẩu súng. Nhưng chưa đến lúc bất đắc dĩ, đừng chĩa súng về phía bọn chúng. Cảm giác của những sinh vật không mang hình người này cực kì nhạy bén.” Vừa dứt lời, tiếng cảnh báo trong tai Sở Cuồng vang lên, ngay cả Nhẫm Cửu cũng nghe thấy.

Đột nhiên, như thể một công tắc nào đó được chạm vào, mấy bóng đen trong rừng cây nhanh chóng lao tới, đều là những quái vật như vừa rồi. Sở Cuồng cầm kiếm tiến lên, bóng dáng hắn lập tức bị đám yêu quái bao vậy.

Nhẫm Cửu nắm chặt vũ khí, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên bên cạnh: “Vũ khí trong tay thần sứ có thể tạo thành tổn thương nặng nề đối với chúng đúng không?” Nhẫm Cửu quay lại nhìn, Tiêu Phi sắc mặt tái nhợt ngồi dựa vào giếng Thông Linh: “Đưa một vũ khí cho ta, chúng ta chia ra cảnh giới hai hướng.”

Nhẫm Cửu lắc đầu: “Ngươi không dùng được vũ khí này. Nó cần xác nhận thân phận…” Nói đến đây, Nhẫm Cửu giật mình nhìn xuống cơ thể mình. Mạch máu dưới da phát ra ánh sáng xanh lờ mờ, nhưng chỉ nhoáng một cái ánh sáng xanh đã biến mất. Nhẫm Cửu còn đang ngẩn ra, đột nhiên nghe thấy trên đầu có tiếng vù vù khe khẽ. Nhẫm Cửu ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một tia sáng làm cho người ta gần như mù mắt chiếu thẳng vào mắt mình, hai mắt đau nhức không thôi. Bên kia Tiêu Phi cũng phát ra tiếng kêu đau đớn như vậy.

Ngay sau đó một cảm giác kì lạ ập đến. Nhẫm Cửu cảm thấy mình như bị một sức mạnh nào đó kéo lên, thân thể bay lên trời. Nhẫm Cửu không thể không mở mắt ra lần nữa để xem xem mình đang ở đâu, nhưng vừa mới nhìn một cái đã giật mình. Giếng Thông Linh ở bên dưới, sân đá trắng cũng ở bên dưới, những người quỳ dưới đất cũng bay lên như nàng, có người vẫn quỳ dưới đất, bị ánh sáng mạnh chiếu xuống không mở được mắt ra.


Nhẫm Cửu nhìn thấy Sở Cuồng còn đang đánh nhau với đám yêu quái trên bậc thang, hành động của hắn tàn nhẫn hơn lúc trước, những yêu quái đó gần như bị hắn một kiếm đoạt mạng. Nhưng số lượng yêu quái quá nhiều, con này ngã xuống lại có con khác tiến lên, lũ lượt lao về phía hắn. Sở Cuồng chém chết một con bên trái, con bên phải đã lao tới tấn công hắn.

Nhẫm Cửu mấp máy môi, phát hiện mình không nói nên lời, mà tai cũng không nghe được âm thanh. Nhẫm Cửu càng ngày càng lên cao, nhìn thấy Sở Cuồng trong vòng vây ben dưới dường như sốt ruột muốn nói gì đó với mình, nhưng Nhẫm Cửu không nghe thấy gì hết, như thể nàng đã bay vào một thế giới khác, một thế giới yên tĩnh kì lạ. Đột nhiên Nhẫm Cửu cảm thấy mí mắt cực kì nặng nề, không thể không nhắm mắt lại. Trước khi chìm vào giấc ngủ, dường như cuối cùng Nhẫm Cửu cũng nghe thấy tiếng của Sở Cuồng. Hắn cực kì giận dữ quát lớn: “Bạch Quý!”

Sau đó thế giới chìm vào tĩnh lặng.

Nhẫm Cửu tỉnh lại vì quá lạnh. Khi mở mắt ra, Nhẫm Cửu thấy mình đang nằm sấp dưới đất, hơi thở phun ra từ miệng lập tức ngưng tụ thành sương trắng như trong ngày đông giá rét. Nhẫm Cửu cử động tay chân muốn đứng lên, nhưng lại bất lực phát hiện tay mình dường như bị một thứ gì đó trói chặt sau lưng. Nhẫm Cửu vùng vẫy một lát mà không có kết quả nên đành bỏ cuộc. Ánh mắt chuyển sang bên cạnh, khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Phi xuất hiện trong tầm mắt.

“Tế ti…” Nhẫm Cửu khẽ gọi mấy tiếng: “Tế ti! Tiêu Phi!”

Người bên cạnh rên rỉ một tiếng rồi mở mắt ra: “Đây là đâu?” Tiêu Phi vừa tỉnh lại liền lập tức nhận ra mình đã rơi vào cảnh khốn cùng. Hắn vùng vẫy muốn ngồi dậy, thấy bên cạnh còn có ba, bốn giáo đồ Kì Linh giáo, chỉ có điều bọn họ vẫn đang ngủ say chưa tỉnh dậy. Tường xung quanh đều làm bằng chất liệu kim loại kì lạ. Nhẫm Cửu đã thấy chất liệu này. Hôm đó Sở Cuồng từ trên trời rơi xuống, cái gọi là thiết bị bay của hắn cũng được làm từ thứ kim loại lạnh lẽo và cứng rắn này.

“Dường như chúng ta đã bị người nào đó bắt cóc rồi…” Vừa dứt lời, đột nhiên một tiếng tít vang lên, cánh cửa cách đó khoảng mười bước đột nhiên mở ra, ánh sáng lạnh lẽo từ bên ngoài chiếu vào.

Một người xuất hiện sau cánh cửa đó, bộ đồng phục màu trắng bó sát làm rõ dáng người yểu điệu. Cô ta đi vào trong phòng, đặt chiếc đĩa trên tay xuống bên cạnh bục kim loại, sau đó chẫm rãi đi tới chỗ Nhẫm Cửu. Nhẫm Cửu sợ hãi không biết cô ta muốn làm gì, mài Tiêu Phi bên cạnh lại như mất hồn, không dám tin vào mắt mình, chỉ thì thào hai chữ: “Giáo chủ…”

Người phụ nữ dường như hoàn toàn không nghe thấy lời hắn nói, đi thẳng tới bên cạnh Nhẫm Cửu, tóm một giáo chúng Kí Linh giáo đang ngủ say lên: “Số một!”

Giọng cô ta nghe cứng nhắc như hệ thông phục vụ thông minh trong tai Sở Cuồng. Cô ta có vẻ rất khoẻ, nhẹ nhàng xách môt người đàn ông cao to hơn mình lên ném về phía chiếc bục kim loại hình vuông. Xung quanh bục kim loại lập tức trượt ra vật thể kim loại từ bên dưới vòng lên khoá chặt cổ và tứ chi người đàn ông. Cô ta đứng cạnh bục: “Chuẩn bị tim thuốc. Sử dụng mẫu thuốc 9564 mới, vị trí tiêm là động mạch cổ, thí nghiệm bắt đầu.” Nói xong những lời này một cách máy móc, cô ta cầm một mũi kim cực nhỏ đâm vào cổ người đàn ông.

Hành động cực kì đơn giản, nhưng sau khi bị tiêm mũi thuốc này, người đàn ông đột nhiên mở mắt, hai mắt lồi ra, gân xanh nổi đầy trên trán. “Á! Á á á á!” Hắn đau đớn gào lên, cơ thể ra sức vùng vẫy, nhưng tứ chi đã bị cố định vào bục kim loại, bất kể hắn vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra được.

Nhẫm Cửu kinh hãi vì tiếng kêu gào này, còn Tiêu Phi bên cạnh đã hoàn toàn ngây ngốc, chỉ ngẩn ngơ nói: “Nàng đang làm gì… Nàng đang làm gì… Hắn là người của Kì Linh giáo, nàng đang làm gì vậy?”

Người đàn ông gào đến khàn giọng, máu đặc chảy ra từ mắt hắn. Đột nhiên một tiếng kêu trầm đục vang lên trong thân thể người đàn ông, sau đó hành động của hắn lập tức cứng đờ, tứ chi buông thõng xuống.

“Dược tính khiến trái tim nổ tung, thí nghiệm thất bại. Tiếp theo tiến hành thí nghiệm số hai.”

Một khe hở mở ra từ chính giữa chiếc bục kim loại như một cánh cửa, người đàn ông nằm trên đó không biết bị ném đi đâu. Sau khi chiếc bục kim loại khép lại, bên trên không hề có một vết máu. Người phụ nữ lại đi tới, ánh mắt Nhẫm Cửu nhìn cô ta run lên vì sợ hãi. Số hai là ai? Cũng sẽ biến thành như vậy sao? Mình cũng sẽ biến thành như vậy sao? Sự sợ hãi trong lòng làm Nhẫm Cửu liều mạng co vào trong góc. Khi người phụ nữ xách Tiêu Phi lên, Nhẫm Cửu không biết mình nên phản ứng thế nào.

“Nàng có biết nàng đang làm gì không? Thần Y…”


Hắn bị ném lên chiếc bục kim loại, khoá kim loại từ bên dưới nhô lên. Tiêu Phi lại phản ứng cực nhanh, tránh được vòng khoá. Hắn lật người xuống bục, đưa tay nắm chặt vạt áo người phụ nữ: “Nàng không nhìn thấy ta sao? Nàng không nhận ra ta sao? Ta đã tìm nàng mười năm, khi gặp lại thì nàng lại muốn giết ta! Khi đó ta đã hứa với nàng sẽ bảo vệ Kì Linh giáo thật tốt, giờ đây nàng lại làm gì vậy? Nàng điên rồi!”

Ánh mắt người phụ nữ không hề có tình cảm rơi vào người hắn, sau đó một ánh đỏ loé lên trong mắt: “Cần khống chế hành vi của vật thí nhiệm.”

Nhẫm Cửu biết tình hình không ổn, lập tức kêu lên: “Mau tránh ra!”

Nhưng có thể tránh đi đâu? Một tia sáng bắn vào người Tiêu Phi, hắn bị văng ra thật xa, đập mạnh vào một bức tường kim loại khác, sau đó trượt xuống theo vách tường. Máu từ khoé miệng hắn trào ra. Tiêu Phi vẫn còn tỉnh táo, hắn ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đi tới chỗ mình.

“Thần Y… Nàng muốn giết ta…” Hắn nói, giọng rất thấp: “Ta không cam lòng… Nhưng nếu nàng cần mạng ta, nếu nàng…”

“Cô ta chắc chắn không phải người ngươi biết!” Nhẫm Cửu kêu to: “Cô ta có lẽ là người hầu hạ hay người phục vụ gì đó, tóm lại cô ta chưa chắc đã là người, người đừng…”

Đừng… làm gì? Nhẫm Cửu khựng lại. Đừng tuyệt vọng sao? Nhưng trong tình huống này, xung quanh đều đã khoá chặt, họ có thể trốn đi đâu được?

Tiêu Phi bị đặt lên chiếc bục kim loại, kim tiêm cũng được cắm vào cổ hắn. Không vùng vẫy phản ứng quyết liệt như người đàn ông vừa rồi, Tiêu Phi cực kì trầm tĩnh, chỉ có điều miệng hắn luôn lẩm bẩm: “Nếu nàng…” Sau đó tiếng hắn cũng dần tắt.

“Dược tính khiến tim ngừng đập, thí nghiệm thất bại.” Giọng người phụ nữ này vẫn lạnh lùng như trước: “Tiến hành thí nghiệm số ba.” Cô ta đi đến, tóm lấy cổ tay Nhẫm Cửu. Đồng tử Nhẫm Cửu co lại, nhưng bất kể nàng vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.

Cùng với dược phẩm lạnh buốt được tiêm từ cổ vào, mắt Nhẫm Cửu dần dần không nhìn rõ nữa, vô số hình ảnh lần lượt lướt qua đầu như đèn kéo quân, có mặt Sở Cuồng, có tám chị gái của nàng, có cha mẹ, có sơn trại tràn đầy ánh nắng, còn có chính bản thân Nhẫm Cửu khi còn nhỏ, chạy nhảy vui vẻ giữa rừng núi, tự do như một cơn gió. Nhẫm Cửu chạy quá nhanh, tim đập cũng nhanh như vậy, như thể không dừng lại được nữa.

Ngón tay Nhẫm Cửu co chặt, một cảm giác đau đớn đục thẳng vào tim lan khắp toàn thân. Thế giới của Nhẫm Cửu đột nhiên tràn ngập máu đỏ, một chất lỏng sền sệt nòng hổi từ trong mắt chảy ra.

Là máu sao?

Nhẫm Cửu nghĩ, có lẽ mình cũng giống người đàn ông đó…

Đau đớn từ từ rút đi, thế giới của Nhẫm Cửu rơi vào bóng tối nặng nề. Dường như có một giọng nữ lạnh như băng từ bên ngoài bóng tối truyền vào: “Dược tính làm chức năng trái tim suy yếu, dẫn đến chết não, thí nghiệm thất bại…”

Nàng… chết rồi sao?

** Đến đây là kết thúc tập 1. Xin mời các bạn đón đọc tập hai do bạn Panh Hoang type. Xin cảm ơn tất cả mọi người đã theo dõi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui