Tại Thành Viên Nguyệt, trong phủ đệ Diệp gia.
Giữa đại sảnh, một chiếc cáng được đặt xuống.
Trên cáng, một thiếu niên chìm trong hôn mê, y phục nhuốm đầy máu tươi.
Ngồi trên cao, một lão giả áo gấm với vẻ mặt lạnh lùng, cao giọng tuyên bố:
"Diệp Vân Phi, thế tử Diệp gia, bất tài vô đức, gây chuyện thị phi, nhiều lần làm ô danh môn quy, nay hội trưởng lão quyết định, ba ngày sau tại đại hội gia tộc, nếu Diệp Vân Phi không thể giành được vị trí đầu bảng thì sẽ bị phế truất thân phận thế tử và đày đến trấn Tam Giác, vĩnh viễn không được bước chân vào Diệp gia nửa bước!"
"Thế tử Diệp gia, từ nay do Diệp Lôi đảm nhiệm!"
Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người trong đại sảnh đều đổ dồn về phía thiếu niên trên cáng, có kẻ hả hê cũng có kẻ thương xót.
Bỗng nhiên một nam tử trung niên bước vào, phẫn nộ chất vấn:
"Tại sao! Rõ ràng là đám người nhà họ Tần kia khiêu khích trước, đánh nhi tử của ta bị thương, sao lại biến thành hắn gây chuyện thị phi?"
Nam tử trung niên chính là Diệp Thiên Bằng, là gia chủ Diệp gia, còn thiếu niên đang nằm trên cáng là nhi tử của ông, Diệp Vân Phi.
Diệp Thiên Bằng vừa nghe tin nhi tửu của mình bị đánh trọng thương liền lập tức chạy đến, không ngờ lại nghe được quyết định của hội trưởng lão.
Diệp Triều Tiên là đại trưởng lão, lạnh lùng nói: "Gia chủ, Diệp Vân Phi võ mạch bị phế, đã là phế nhân, sau này làm sao có thể dẫn dắt Diệp gia chúng ta phát triển lớn mạnh? Lấy gì để khiến người khác tâm phục khẩu phục?"
"Diệp Lôi thiên phú hơn người, là người mạnh nhất thế hệ trẻ Diệp gia, để Diệp Lôi đảm nhiệm chức vị thế tử, mới là tâm nguyện của những người trong gia tộc!"
Trong đại sảnh, mỗi người một câu cùng nhau lên tiếng:
"Ta tán thành quyết định của hội trưởng lão!"
"Ta cũng tán thành!"
...
Nhìn phản ứng của mọi người, Diệp Thiên Bằng bỗng cười lớn, trong tiếng cười chất chứa bi thương:
"Ha ha...!Năm đó, con ta Diệp Vân Phi bảy tuổi khai mạch, mười tuổi bước vào Luyện Thể tam trọng, mười lăm tuổi Luyện Thể bát trọng, được xưng là thiên tài yêu nghiệt nhất lịch sử thành Viên Nguyệt, mang về cho Diệp gia vô số vinh quang và lợi ích! Còn giúp Diệp gia phát triển thành một trong tứ đại gia tộc thành Viên Nguyệt."
"Có thể nói, Diệp gia có được ngày hôm nay, con ta không có công lao cũng có khổ lao, nay con ta võ mạch bị phế, không thể tu luyện võ đạo thì các ngươi từng người một lại muốn đạp lên người khác lúc hoạn nạn, làm nhục nó sao?"
Mọi người nhất thời im lặng.
Bởi vì, những gì Diệp Thiên Bằng nói đều là sự thật.
Lúc này, không ai chú ý tới, trên cáng, mí mắt Diệp Vân Phi khẽ động đậy.
"Ta...!trọng sinh rồi!"
Diệp Vân Phi đột nhiên mở mắt, nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Hắn chính là Diệp Thiên Đế, vị thiên đế trẻ tuổi nhất lịch sử!
Tu luyện võ đạo chưa đầy ngàn năm, đã leo lên đỉnh cao tinh không, được thế nhân xưng tụng là Diệp Thiên Đế.
Thế nhưng, trong lúc độ kiếp, lại bị cường địch tập kích, cuối cùng không những độ kiếp thất bại, mà còn suýt nữa thì hồn phi phách tán.
Diệp Vân Phi không ngờ rằng, mình lại trọng sinh trở về thời niên thiếu.
"Thiên La, Kim Ô, U Nguyệt, các ngươi hãy chờ đó, đợi ta khôi phục được tu vi thì nhất định sẽ quay lại báo thù!"
Sau khi xác định bản thân không có nguy hiểm, Diệp Vân Phi bắt đầu kiểm tra thân thể của mình.
"Quả nhiên là Hỗn Độn Thần Mạch."
Diệp Vân Phi thầm gật đầu.
Hắn trời sinh đã sở hữu một trong những loại võ mạch đỉnh cấp nhất thế gian là Hỗn Độn Thần Mạch!
Hỗn Độn Thần Mạch có một đặc điểm đó là khai mạch cực kỳ khó khăn.
Phải tu luyện công pháp bậc cao mới có thể cảm ứng được bát mạch trong cơ thể thì mới có thể khai mạch thành công.
Nếu tu luyện công pháp bình thường, cho dù có may mắn khai mạch thành công nhưng cuối cùng cũng sẽ bởi vì công pháp không phù hợp với thần mạch trong cơ thể sẽ khiến cho bát mạch lần nữa bị phong bế và mất hết tu vi.
Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao sau khi Diệp Vân Phi khai mạch thành công thì võ mạch trong cơ thể lại đột nhiên bị phế.
"May mắn là, kiếp trước sư phụ đã tìm cho ta một trong những bộ công pháp cao cấp nhất thế gian đó là Cửu Dương Kinh để giúp ta khai mạch thành công.
Kiếp này, ta vẫn phải dựa vào Cửu Dương Kinh để quật khởi trở lại!"
Diệp Vân Phi thầm nghĩ, sau đó bắt đầu vận chuyển Cửu Dương Kinh.
"Ầm ầm..."
Ngay sau đó, Diệp Vân Phi cảm nhận được tám đường kinh mạch vốn mờ ảo trong cơ thể dần trở nên rõ ràng, đang từ từ trỗi dậy.
"Khai mạch thành công!"
Diệp Vân Phi thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc khai mạch thành công.
"Cạch cạch cạch!"
Trong cơ thể Diệp Vân Phi truyền ra ba tiếng vang nhỏ.
"Cửu Dương Kinh quả nhiên bất phàm, vừa khai mạch thành công, đã đột phá đến Luyện Thể tam trọng."
Diệp Vân Phi vô cùng hài lòng.
Lúc này, trong đại sảnh, Diệp Triều Tiên hừ lạnh một tiếng: "Gia chủ, hi vọng ngươi lấy đại cục làm trọng, quyết định của hội trưởng lão, sẽ không thay đổi!"
Theo gia quy của Diệp gia thì quyết định của hội trưởng lão sẽ không có ai có thể thay đổi, ngay cả gia chủ cũng không có quyền can thiệp!
"Các ngươi tốt lắm, tốt lắm..."
Diệp Thiên Bằng sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy uất hận.
Một tháng trước, bát mạch trong cơ thể Diệp Vân Phi đột nhiên biến mất làm cho tu vi mất hết thì làm sao có thể giành được vị trí đầu bảng trong đại hội gia tộc ba ngày sau.
Nhưng đúng lúc này, Diệp Vân Phi đột nhiên chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh nhạt nhìn mọi người.
"Phụ thân yên tâm, nếu nhi tử không muốn đi thì đám rác rưởi này còn chưa có tư cách đuổi nhi tử ra khỏi Diệp gia."
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Vân Phi.
"Phi nhi, con tỉnh rồi! Vết thương của con..."
Diệp Thiên Bằng mừng rỡ.
"Nhi tử không sao rồi."
Diệp Vân Phi mỉm cười với phụ thân.
"Diệp Vân Phi, ngươi một tên phế vật ngay cả võ mạch cũng không có, còn dám nói người khác là rác rưởi? Ca ca ta mới là người thích hợp nhất làm thế tử Diệp gia, ta khuyên ngươi vẫn nên nhanh chóng cút khỏi Diệp gia đi!"
Một thiếu niên có đôi mắt tam giác đột nhiên nhảy ra và chỉ vào Diệp Vân Phi mắng.
Thiếu niên tên là Diệp Cường, là nhị đệ của Diệp Lôi.
Trong nháy mắt, thân hình Diệp Vân Phi lóe lên, đi tới trước mặt Diệp Cường và giơ tay tát một cái.
Tốc độ của Diệp Vân Phi quá nhanh khiến cho Diệp Cường căn bản không kịp phản ứng.
"Bốp bốp bốp..."
Tiếng bạt tai giòn giã vang lên, Diệp Vân Phi liên tiếp tát mười mấy cái vào mặt Diệp Cường.
Sau đó, Diệp Vân Phi lui về bên cạnh Diệp Thiên Bằng, trong lòng thầm cười khổ.
"Với linh lực hiện tại của ta thì thi triển thân pháp Lăng Phong Thần Bộ có chút miễn cưỡng a."
Lúc này, hai má của Diệp Cường đã sưng vù, giống như đầu heo.
Mọi người trong đại sảnh đều ngây người.
Phải biết rằng, tu vi của Diệp Cường là Luyện Thể ngũ trọng, vậy mà bị Diệp Vân Phi tát mười mấy cái lại không có chút sức lực nào để đánh trả?
Làm sao có thể!
"A a a! Diệp Vân Phi tên phế vật này, dám đánh lén ta!"
Diệp Cường che mặt, phẫn nộ gầm lên.
Thì ra là đánh lén!
Mọi người trong đại sảnh đều thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ đối xử với Diệp Vân Phi như vậy, nếu Diệp Vân Phi khôi phục tu vi thì đó là điều bọn họ không muốn nhìn thấy nhất.
"Ầm ầm..."
Đột nhiên, một cỗ linh lực uy áp cường đại bộc phát ra.
Một người nam tử trung niên có khuôn mặt có chút giống Diệp Thiên Bằng sải bước đi ra, tức giận quát:
"Diệp Vân Phi, tên phế vật này, ngươi lại dám đánh nhi tử của ta!"
Nam tử trung niên tên là Diệp Trọng Niên, là nhị thúc của Diệp Vân Phi, năm đó đã từng tranh giành chức vị gia chủ với Diệp Thiên Bằng vì vậy sớm đã trở mặt thành thù.
Diệp Thiên Bằng bảo vệ nhi tử của mình nên bước lên một bước và cũng phóng xuất ra linh lực hùng hậu chống lại.
"Diệp Trọng Niên, ngươi thử động thủ xem!"
Diệp Triều Tiên cũng phản ứng lại, quát lớn.
"Diệp Vân Phi, ngươi dám ngang nhiên hành hung, người đâu, bắt Diệp Vân Phi lại cho ta, thi hành gia pháp!"
Diệp Thiên Bằng nổi giận: "Ai dám động vào nhi tử của ta!"
Ai ngờ Diệp Vân Phi đột nhiên tiến lên, nhỏ giọng nói với Diệp Thiên Bằng: "Phụ thân, người yên tâm."
Sau đó, hắn quay đầu nhìn Diệp Triều Tiên, lạnh lùng nói:
"Hiện tại ta vẫn là thế tử Diệp gia, đúng không?"
"Đương nhiên."
Diệp Triều Tiên sững sờ một chút sau đó đáp trả lời.
Diệp Vân Phi với ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Diệp Triều Tiên, hỏi từng chữ một:
"Ta thân là thế tử mà Diệp Cường dám công khai nhục mạ ta thì hắn đáng tội gì?"
"Hình như ta nhớ, trong gia quy của Diệp gia, người cùng thế hệ, nếu nhục mạ thế tử thì phạt tát ba mươi cái, cho nên, ta đánh hắn mấy cái thì có tội gì? Lão già ngươi, không những không duy trì uy nghiêm của thế tử Diệp gia mà ngược lại còn bao che cho Diệp Cường, muốn trị tội ta?"
"Ngươi..."
Diệp Triều Tiên vậy mà bị hỏi đến mức á khẩu không trả lời được, tức giận đến mức mặt mày đỏ bừng.
Mọi người trong đại sảnh đều im lặng.
Ngay cả Diệp Trọng Niên và Diệp Cường cũng chỉ có thể nhịn.
Chỉ có Diệp Thiên Bằng cười lớn sảng khoái.
"Phi nhi, nói hay lắm! Con thân là thế tử, Diệp Cường dám mắng con thì đáng bị tát!"
Diệp Trọng Niên với ánh mắt oán độc nhìn Diệp Vân Phi, cười lạnh liên tục.
"Ngươi đừng đắc ý, đừng quên, trong đại hội gia tộc ba ngày sau, nếu ngươi không thể giành được vị trí đầu bảng thì sẽ không còn là thế tử Diệp gia nữa!"
Diệp Vân Phi với ánh mắt thản nhiên, khẽ mỉm cười.
"Cảnh tượng đó, ngươi sẽ không được thấy đâu!"
Đúng lúc này, một tên gia đinh bước vào đại sảnh, bẩm báo:
"Đại tiểu thư Thi gia, Thi Tiểu Điệp cầu kiến!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...