Tiết vương gia đột nhiên bật cười nói: “Bản vương đã nói nhiều như thế, mà cuối cùng Cửu Dung cô nương vẫn không buông bỏ được, thôi thì chuyện cũng chẳng còn cách nào khác. Nếu Thiếu phu nhân muốn ở lại thì cứ ở lại, đừng ngại”.
Thẩm Hồng nói: “Nếu không tại Cửu Dung, lúc trước Tương Nhi cũng sẽ không phải lưu lạc đến tình cảnh bi thảm như thế. Bất kể thế nào, ta nhất định sẽ không giữ Cửu Dung lại nữa. Ta nhất định phải viết hưu thư. Nếu ai không bằng lòng, từ giờ trở đi ta sẽ rời khỏi Thẩm gia, không còn bất cứ quan hệ nào với Thẩm gia nữa”.
Tôi thấy Thẩm Hồng tuyệt tình như thế, trong lòng đã không còn quyến luyến gì nữa, nói: “Tôi đi. Phiền Đại công tử cử người mang hưu thư đến cho tôi vậy”. Nói xong, tôi quay người đi ra ngoài.
“Khoan đã!” Lão phu nhân kêu lên: “Dung Nhi, dù rằng con không còn là con dâu của Thẩm gia nữa, ta vẫn không coi con là người ngoài. Sau này con cứ ở bên cạnh theo ta đi”.
Tôi cười khổ một tiếng, biết Lão phu nhân muốn dùng kế hoãn binh. Bà tính toán giữ tôi ở lại Thẩm gia trước, sau đó chờ thêm một thời gian nữa, ý kiến của Thẩm Hồng không còn kiên quyết, hoặc là thay đổi thái độ, thì hai người chúng tôi sẽ có thể bên nhau thêm một lần nữa. Nhưng chuyện đến hôm nay, cho dù một ngày nào đó Thẩm Hồng thay đổi thái độ, liệu tôi còn có thể đối xử với chàng như ban đầu không? Hiện giờ Liễu Vũ Tương đã xuất hiện, chàng lại còn có thể đối đãi với tôi như năm ngoái?
Tôi chậm rãi đáp: “Lão phu nhân, cảm tạ ý tốt của người. Nhưng nếu con thật sự đã không còn quan hệ gì với Thẩm gia nữa thì cũng không tiện ở lại Thẩm gia nhờ vả, tránh cho người ngoài lời ong tiếng ve. Hơn nữa tuổi tác cha con cũng đã cao rồi, con về nhà sẽ có thể chăm sóc ông tốt hơn. Con đi rồi, Lão phu nhân, người phải tự chăm sóc mình, đừng quá nhọc lòng”.
Minh Nguyệt Hân Nhi tiến lên nói: “Thiếu phu nhân, nếu tâm ý của cô đã quyết, cô có chịu đưa em theo cùng không? Cô cũng biết Minh Nguyệt Hân Nhi em thật sự rất tài giỏi, em biết làm ruộng, biết nấu ăn, còn có thể nuôi thỏ. Ôi, kể cả cô có cho em ra ruộng tưới phân em cũng làm được. Thiếu phu nhân, cô nói xem có phải em rất giỏi không? Cô nhất định phải đưa em đi theo”.
Minh Nguyệt Hân Nhi vừa nói vừa quỳ xuống trước mặt Lão phu nhân, thưa: “Con thật sự đa tạ công ơn dưỡng dục của người biết bao năm nay, đại ân đại đức của người, con sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng. Nhưng mà bây giờ, con muốn cùng đi theo Thiếu phu nhân. Con không có ngân lượng chuộc thân, xin Lão phu nhân cho con nợ trước, chờ con buôn bán có lời sẽ trả lại cho người”.
Lão phu nhân kéo Minh Nguyệt Hân Nhi dậy, nói: “Minh Nguyệt Hân Nhi, con đang nói chuyện gì thế?”.
Băng Ngưng cũng tiến lại gần nói: “Cửu Dung tẩu tẩu, nếu tẩu đi thật, chúng ta đi liền bây giờ đi. Muội cũng đã nói rồi đấy, muội muốn đi theo tẩu”.
Lão phu nhân thở dài: “Được rồi. Nếu các con đã muốn đi, đến nước này ta cũng biết không giữ các con lại được nữa. Chi bằng thế này, bắt đầu từ ngày mai, Dung Nhi, con dẫn Băng Ngưng và Minh Nguyệt Hân Nhi đến phường rượu của Thẩm gia tiếp tục làm việc. Khoản mục và công việc của Thẩm gia, ta vẫn giao cho con xử lý như trước. Con thật sự là người khiến ta yên tâm phó thác. Nếu con cảm thấy ở trong phủ không tiện, các con cứ thuê một căn phòng trong thành, đừng ngại. Phường rượu Thẩm gia còn thiếu một tửu vĩ công, nếu lão thông gia không chê, có thể tới làm. Dung Nhi, mỗi tháng ta sẽ trả lương cho con, mời con làm việc, con sẽ không thoái thác chứ?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi nghe nói thế, lại vỗ tay: “Vâng ạ, vâng ạ. Nếu là như thế, sau này con cũng khỏi cần làm ruộng, nấu ăn, nuôi thỏ nữa, lại càng không phải tưới phân. Thật lòng mà nói, mấy công việc này con cũng chưa từng làm bao giờ”. Con bé vừa nói vừa có phần ngượng ngùng nở nụ cười.
Tôi thấy Lão phu nhân kiên quyết như thế, lại nghĩ giờ người đủ khả năng xử lý chuyện của phường rượu trong Thẩm gia chỉ còn có mình phu thê Thẩm Tề. Nhưng phu thê Thẩm Tề rốt cục có thể tin tưởng được hay không, có phải là người thật lòng muốn tốt cho Thẩm gia hay không, quả thật còn phải chờ xem xét. Lại thêm nữa, nếu Băng Ngưng và Minh Nguyệt Hân Nhi đều đi theo tôi, sau này việc sinh nhai của cả nhà sẽ thật sự rất khó khăn. Nghĩ tới những điều này, tôi nói: “Được ạ, Lão phu nhân, con đồng ý”.
Lão phu nhân gật gật đầu: “Dung Nhi, ta thật tâm hy vọng có một ngày con trở lại Thẩm gia”. Tôi cười cười, cũng không nói gì, vì từ đáy lòng mình, tôi không muốn trở lại nữa.
Cha tôi thấy tôi lần nữa bị Thẩm gia bỏ, nhưng lại đưa Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng theo thì rất đỗi hoảng hồn. Tôi bình tĩnh kể lại một lượt những chuyện xảy ra cho ông nghe. Cha tôi tức giận mắng mỏ Thẩm Hồng nghìn lần vạn lần. Minh Nguyệt Hân Nhi cũng đứng bên cạnh mắng cùng. Mãi đến lúc hai người mắng đã mệt, tai tôi mới có thể thanh tịnh được.
Tôi kể lại một lượt việc Lão phu nhân muốn mấy người chúng tôi đến phường rượu Thẩm gia làm việc, cha tôi vừa nghe vừa có bạc lại vừa có rượu uống, đương nhiên chẳng có lý nào mà không tán thành. Thế nên, sáng ngày hôm sau, chúng tôi vào thành tìm một tứ hợp viện nho nhỏ để ở, an cư trong nội thành.
Tuy rằng bắt đầu từ ngày hôm đó, tôi nhận được hưu thư của Thẩm Hồng, từ nay về sau không còn là người của Thẩm gia nữa, nhưng cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, tôi lại làm nữ chưởng quỹ của phường rượu Thẩm gia. Một hai tháng trôi qua, mọi người dần dần quên đi tôi từng là tiểu thiếp của Đại công tử nhà họ Thẩm, họ chỉ còn nhớ thân phận hiện giờ của tôi. Người trong Duy huyện từ đó về sau đều gọi tôi là “tửu nương” hoặc “tửu nương nhà họ Thẩm”.
Trời dần chuyển sang thu, vạn vật trong đất trời đều đìu hiu nhường ấy, lá rụng đầy trời tan tác bay không phương hướng trong cơn gió Tây Bắc. Trên vòm không lại có cánh chim hồng nhạn bay qua, phát ra tiếng kêu khàn khàn thảm đạm.
Từ sau sự kiện vụ án của Lão phu nhân, phường rượu Thẩm gia không còn phát đạt như trước nữa. Với lại, còn kinh động đến cả Hoàng thượng tự mình hạ ban thánh chỉ, muốn trừng phạt Lão phu nhân. Tuy rằng cuối cùng chân tướng sự việc được làm sáng tỏ, nhưng danh tiếng của phường rượu Thẩm gia lại bị ảnh hưởng rất lớn vì vụ án kiện đó. Mặc dù rượu của Thẩm gia vẫn được vận chuyển đến kinh thành cung cấp cho một bộ phận vương tôn quý tộc và hoàng thất, nhưng số lượng giảm đi một phần ba so với trước kia. Tuy rượu của Thẩm gia danh chấn thiên hạ, nhưng bây giờ nếu muốn dựa vào hoàng thất để tìm nguồn tiêu thụ thì quả thật không phải là chuyện dễ dàng. Bởi thế, chỉ trong vòng một hai tháng, các chi nhánh của phường rượu Thẩm gia mở ở các nơi đã đóng cửa hơn phân nửa.
Đối mặt với tình hình này, trong lòng tôi cảm thấy cực kỳ cắn rứt. Dù sao tất cả mọi chuyện cũng chỉ xuất hiện sau khi tôi quản lý phường rượu. Song Lão phu nhân cũng không trách cứ tôi, ngược lại còn nói: “Chuyện này đều do ta mà ra, không liên quan gì đến con cả. Dung Nhi, con đã điều hành rất tốt rồi, ngay cả ta có quản lý cũng thật sự không thể làm được như vậy”.
Cha tôi nói riêng với tôi: “Con gái, con là thân nữ nhi, suốt ngày xuất đầu lộ diện thì không tốt đâu. Nếu có người thích hợp, cứ đẩy cái chức tửu nương này cho Lão phu nhân gánh vác, con phải cố gắng tìm một người mà gả cho người ta mới là phải lẽ”. Tôi biết cha tính toán cho tôi, nên lần nào cũng đồng ý với ông để đối phó. Lâu ngày, cha có phần không vui, bắt đầu xem xét tìm người thích hợp cho tôi. Nào thì Lưu Nhị Ngưu mổ lợn, nào thì Trương Tứ Bính đưa nước, nào thì Tôn Hào Sơn thi đỗ tú tài, chỉ cần ông cảm thấy thích hợp thì sẽ âm thầm thay người ta tìm bà mối đến cầu hôn với tôi. Tôi nhìn thấu mưu kế của ông, nhưng luôn không đành lòng vạch trần, tuy rằng trong lòng tôi cực kỳ không muốn, song lần nào cũng kiên trì tiếp đãi bà mối, tiếp chuyện hết nước hết cái, lại cho thêm một ít ngân lượng rồi đuổi bà mối đi. Dần dà, bà mối của Duy huyện đều ngấm ngầm cảm thấy tôi và cha tôi là hai kẻ coi tiền như cỏ rác.
Ngày hôm đó, tôi lại vừa mới đuổi một bà mối đi, vẫn đang dở khóc dở cười một mình.
Đúng lúc này, Băng Ngưng cười hì hì đi đến: “Cửu Dung tỷ tỷ, vừa nãy lão gia tìm cho tỷ gia đình thế nào vậy?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi theo sau hỏi cô bé đã xảy ra chuyện gì buồn cười thế, Băng Ngưng lén cười đáp: “Cũng không phải chuyện gì buồn cười, chỉ là mới vừa rồi…mới vừa rồi ta gặp bà mối Mã, nhất thời lắm chuyện nên hỏi bà ta lần này ai là người cầu hôn Cửu Dung tỷ tỷ. Kết quả… kết quả lại là gã thầy bói Trương mù mở quầy trong thành Duy huyện… Cười đến chết mất thôi, sao lão gia lại có thể… có thể làm liều như thế…”. Băng Ngưng càng nói càng buồn cười, cười đến nỗi không đứng thẳng người lên được. Minh Nguyệt Hân Nhi nhào vào lòng tôi, vừa cười vừa kêu đau bụng, muốn tôi xoa bụng cho con bé.
Bản thân tôi ngẫm lại cũng thấy buồn cười, không nhịn được nữa.
Đúng lúc chúng tôi đang cười lăn lóc, Khánh thúc bỗng nhiên đi đến, sắc mặt toát ra vẻ u ám bất ổn, nói: “Chưởng quỹ, tôi có chút chuyện muốn cầu xin cô”.
Tôi vội mời Khánh thúc ngồi xuống, nói: “Khánh thúc có chuyện gì thế, đừng ngại nói thẳng, nói thế chẳng phải là khách khí sao”.
Khánh thúc ngồi xuống, vẻ mặt đớn đau sầu thảm, lại nhìn Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng. Trong lòng tôi biết ông có chuyện muốn nói, bèn bảo hai cô bé: “Khánh thúc đang có chuyện, hai muội về trước đi. Lúc nào rảnh, chúng ta tiếp tục tán gẫu”. Hai cô bé cùng nhau đi ra.
Lúc này Khánh thúc mới quỳ phịch xuống dưới đất, nói: “Chưởng quỹ, xin cô cứu mạng, xin cô cứu mạng”.
Tôi đến Thẩm gia nhiều năm như thế, ngay cả trước mặt Lão phu nhân, Khánh thúc cũng chưa từng quỳ, tôi thật sự không nghĩ mãi mà không ra, sao ông lại bỗng nhiên quỳ xuống trước tôi. Ông là trưởng bối, tôi vội đỡ ông lên, nói: “Khánh thúc, có chuyện gì thế, thúc đứng lên rồi nói, đừng ngại. Thúc làm thế này, quả thật là Cửu Dung xấu hổ không dám nhận”.
Vẻ lo lắng trên khuôn mặt Khánh thúc càng tăng thêm, ông nói: “Xin chưởng quỹ cứu Lão… cứu mạng Quế thúc đi. Nếu chưởng quỹ mà không chịu giúp, Quế thúc chỉ còn nước chờ chết mà thôi”.
“Quế thúc?” Tôi nhất thời kinh ngạc đôi phần, tôi vốn nghĩ đến rất nhiều khả năng khiến Khánh thúc tìm tôi, kết quả lại muốn tìm tôi để cứu Quế thúc. Cái tên Quế thúc này tôi chỉ thấy quen tai, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra rốt cục đó là ai, tôi đã gặp ở chỗ nào.
Khánh thúc vội vàng nói: “Đúng, chính là Quế thúc. Là Quế thúc trông coi khu mộ của Thẩm gia ở dốc Thất Lý đó, xin chưởng quỹ cứu ông ấy đi”.
Khánh thúc nói không đầu không đuôi, nhưng lời nói và vẻ mặt gấp gáp vô cùng, tôi thấy mà cũng sốt ruột, nhưng không biết tóm lại đã xảy ra chuyện gì. Tôi hỏi: “Khánh thúc, Quế thúc làm sao thế?”. Khánh thúc nói Quế thúc vốn là người trông coi khu mộ của Thẩm gia ở dốc Thất Lý, tôi nhớ ra. Hôm Mai Nhiêu Phi qua đời, Thẩm Phúc ôm nàng ta đến đó chôn cất. Lúc ấy, tôi và Băng Ngưng cũng đuổi theo, gặp được Quế thúc ở khu mộ của Thẩm gia. Với cái tên Quế thúc, ấn tượng của tôi không sâu sắc lắm nên đã quên mất, song ấn tượng với con người Quế thúc thật sự là khắc sâu đến mức không thể sâu hơn được nữa.
Tôi nhớ Quế thúc nọ luôn ngậm một tẩu thuốc trong miệng, ngồi bên cạnh khu mộ. Không ai biết ông ta bao nhiêu tuổi. Da mặt và da tay của ông ta hệt như lớp vỏ cây cổ thụ. Nhất là lớp da trên mặt, thật giống như đã từng bị lửa đốt cháy, thoạt nhìn vô cùng khủng khiếp. Quanh năm suốt tháng, bất kể xuân hạ thu đông, ông ta đều chỉ mặc một bộ y phục, ánh mắt ngây dại, nhưng tựa như đã nhìn rõ tất cả tình đời, thoạt trông hết sức quỷ dị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...