Tiết vương gia đột nhiên bật cười ha hả. Cười một hồi lâu mới nói: “Ta chỉ cảm thấy thật đáng buồn, đáng cười, đáng giận, đáng thương”.
Viên Chấn Đông rất lâu không mở miệng, đột nhiên hỏi Vương gia: “Vương gia, vì sao ngài lại cảm thấy thật đáng buồn, đáng cười, đáng giận, đáng thương? Cái thật đáng buồn, đáng cười, đáng giận, đáng thương mà ngài thấy là cái gì?”.
Tiết vuơng gia nói: “Bởi vì đôi phu thê trước mặt này nên ta cảm thấy thế. Cái gọi là đáng buồn: Thẩm Hồng thật đáng buồn. Hắn có thể bị một người đàn bà chi phối, mê muội đầu óc, luôn mồm đòi bỏ thê tử kết tóc vì tin lời những kẻ bên ngoài, thật sự đáng buồn vô cùng; Nhưng Cửu Dung cũng thật đáng buồn, cô ấy đáng buồn vì đã chọn nhầm trượng phu, song cho đến bây giờ vẫn còn chưa hết hy vọng vào trượng phu. Cái gọi là đáng cười: Thẩm Hồng thật đáng cười, tất cả người trên thế gian này đều biết Phu nhân Tướng quân Hoàng Yên Mạch kia đang nói láo, nhưng chỉ có mình Thẩm Hồng không biết, không những không biết, mà còn hết lòng che chở, thật là đáng cười; Nhưng Cửu Dung cũng thật đáng cười, cô ấy hao tâm tổn trí làm biết bao việc cho Thẩm gia như thế, người ngoài như chúng ta nhìn còn thấy, vậy mà chỉ mình trượng phu của cô ấy không thấy, ngươi nói xem có đáng cười hay không? Cái gọi đáng giận: Thẩm Hồng thật đáng giận, rõ ràng hắn có thê tử tốt như thế mà lại không biết quý trọng, chẳng những nói lời cay nghiệt mà còn muốn đuổi cô ấy đi, thật sự là đáng giận mà; Thế nhưng, Cửu Dung cũng rất đáng giận, cô ấy biết tất cả những điều trượng phu nói đều nhằm chĩa mũi dùi vào mình, mà lại vẫn không chịu biện bạch, không chịu vạch trần sự thực, chỉ sợ trượng phu biết sự thật về một nữ tử khác đang nói dối, sợ trượng phu mình đau lòng. Tướng quân nói xem, thế có phải đáng giận không? Cái gọi là đáng thương, Thẩm Hồng thật đáng thương, thê tử xinh đẹp như hoa thế mà không biết quý trọng, lại vì thê tử của một người khác mà mê mẩn đến nỗi thần hồn điên đảo, người ta nói gì thì nghe nấy, còn về nhà đòi bỏ thê tử. Tướng quân nói xem đây không phải đáng thương thì là gì? Cửu Dung đáng thương ở chỗ, rõ ràng cô ấy là một người khôn ngoan, nhìn thông suốt được mọi bề, rõ ràng tận đáy lòng cũng hiểu trượng phu không yêu thương mình, ấy thế nhưng không đành lòng vứt bỏ trượng phu không quan tâm, nhẫn nhục chịu đựng, trong lòng còn tưởng mình là đấng cứu thế nữa chứ. Thế chẳng lẽ không đáng thương? Tướng quân, ngươi nói ra xem, bản vương phân tích vậy là đúng, hay không đúng?”.
Viên Chấn Đông cũng cười ha ha, nói: “Vương gia, ngài nói như thế, thực tế là muốn nói, có kẻ đang sống trong phúc mà chẳng biết. Có phải vậy không?”.
Tiết vương gia nở nụ cười, đáp: “Tướng quân, đây là ngươi nói đấy nhé, bản vương chưa hề nói gì cả”. Lập tức cả hai nhìn nhau cười, lòng hiểu thầm mà không nói.
Tiết vương gia tiến lên phía trước vài bước, nói: “Cửu Dung cô nương, nếu giờ đã thế này, chẳng thà cô rời bỏ Thẩm gia đi thôi. Nếu như vậy, cũng không cần ngày ngày làm bản thân mình mệt mỏi đến vậy”.
Tôi nghe xong những lời của Tiết gia, nhìn y một cái, không nói năng gì. Tiết vương gia nói: “Ta cũng chỉ suy nghĩ cho cô thôi, chứ không có tâm tư gì cả. Nếu trong lòng người khác đã nhung nhớ đến thê tử ngày xưa của mình, cô cũng cần gì nữa chứ? Cô là một người thông minh tuyệt đỉnh, chỉ là, đôi lúc luôn không nhìn thoáng ra”.
Những lời Tiết vương gia nói chỉ trong phút chốc đã khiến tôi cảm thấy tận đáy lòng mình lao xao gợn sóng, không biết trả lời như thế nào cho phải. Hồi lâu sau, tôi mới cúi xuống gật đầu, nói: “Ừm”. Trên mặt Tiết vương gia lúc đó bỗng nhiên lộ ra nụ cười mỉm vô cùng ấm áp.
Lão phu nhân nói với Thẩm Hồng: “Thẩm Nhi, người bên cạnh đều hiểu thê tử của con, vì sao bản thân con lại cố tình không hiểu? Người bên cạnh đều thấy thê tử của con thật là tốt, vì sao bản thân con lại cố tình không thấy? Hồng Nhi, nếu hôm nay con thật sự đuổi Dung Nhi ra khỏi cửa, sau này con nhất định sẽ hối hận. Hồng Nhi, con nhất định phải nghĩ cho kỹ mới được”.
Thẩm Hồng nhìn mẹ, lại nhìn Tiết vương gia, rồi nhìn Viên Chấn Đông, sau đó nhìn lần lượt tất cả mọi người một lượt, bỗng nhiên dùng hết sức lực hét to: “Các người đều chỉ lo nghĩ cho Cửu Dung, vậy các người có từng lo nghĩ cho Tương Nhi không? Các người có biết, sau khi nàng trốn thoát khỏi dòng sông Bạch Lãng, phải chịu đựng những ngày thế nào không? Các người có biết… các người có biết… nàng phải sống những ngày thế nào không …”, Thẩm Hồng nói đến lúc cuối cùng, giọng có phần nức nở.
“Nhưng mà…bất kể Tương Nhi phải sống như thế nào, thế thì liên quan gì đến Dung Nhi hả? Hồng Nhi, thường ngày con biết lý lẽ phải trái nhất, vì sao hôm nay lại càn quấy rầy rà như thế?” Lão phu nhân nói vừa tình sâu ý xa vừa rất không vừa lòng.
▬◊ .luv-ebook.com
Thẩm Hồng lạnh lùng liếc nhìn Lão phu nhân một cái, nói: “Tương Nhi nàng…Tương Nhi nàng dưới dòng Bạch Lãng, bao phen trăm đắng nghìn cay mới thoát được. Sau đó… sau đó nàng bị một gã lái buôn lừa, lừa đến một thanh lâu trên tỉnh. Tú bà buộc nàng làm kỹ nữ. Nàng thà chết cũng không chịu, thế là tú bà tra tấn nàng cho chết. Về sau này, nàng thật sự không còn có cách nào, phải ở lại thanh lâu bao ngày, nhận đủ loại giày vò. Tiếp đó, nàng tìm được cơ hội trốn thoát, nhưng lại bị bắt trở lại. Tú bà kia đánh nàng gần như chỉ còn lại nửa cái mạng, cuối cùng thì bán nàng cho một thanh lâu trên kinh thành. Xin hỏi các người, các người nói bằng lương tâm xem, lúc Tương Nhi bị hành hạ, Cửu Dung đang làm gì? Cô ta ở Thẩm gia lừa gạt sự yêu mến của ta, lừa gạt sự đồng tình của ta, còn lừa gạt cả tình yêu của ta nữa. Để ta nghĩ rằng cô ta là một cô gái lương thiện, để ta suýt nữa yêu thích cô ta. Nhưng kết quả thì sao? Hóa ra cô ta chính là kẻ đầu sỏ làm hại Tương Nhi chịu nhiều đày đọa. Nếu không phải Đại tướng quân tới thanh lâu đó, gặp được Tương Nhi rồi cứu nàng ra, đến bây giờ, Tương Nhi vẫn đang phải trải qua những ngày sống không bằng chết”.
Lão phu nhân nghe xong những gì Thẩm Hồng nói, sững sờ đôi chút mới lên tiếng: “Không nói đến việc của Tương Nhi vốn chẳng can hệ gì đến Dung Nhi, mà chỉ nói đến việc chính con cũng biết, Tướng quân cứu Tương Nhi, giờ Tương Nhi đã là phu nhân của tướng quân rồi, con nói nhiều như thế phỏng có ích gì? Nếu con đuổi Dung Nhi đi thì có thể lấy được Tương Nhi một lần nữa không?”.
Thẩm Hồng bình tĩnh nhìn Lão phu nhân: “Lão phu nhân, nếu ngày xưa mẹ không lấy Cửu Dung cho con, vậy thì sẽ không có nhiều chuyện như hôm nay. Nói đi nói lại, còn không phải là lỗi của Cửu Dung à? Con muốn không nói ra chuyện cô ta hãm hại Tương Nhi. Con muốn để cô ta giữ được thể diện mà rời khỏi Thẩm gia, nên mới nói cô ta không sinh con được. Nhưng mọi người đều bức ép con nói ra chân tướng sự tình, con cũng chẳng có cách nào khác. Nói chung, chuyện đã đến nước này, Cửu Dung và con không còn quan hệ gì nữa”. Thẩm Hồng vừa nói vừa bước từ trên giường xuống, đi lấy bút mực và giấy để viết hưu thư. Nhưng chỉ một khắc bất ổn, thân mình lảo đảo mãnh liệt, chàng gần như ngã xuống đất. Khai Tâm vội vàng xông lên phía trước đỡ lấy chàng.
Tôi thở dài một hơi, nói: “Lão phu nhân, hôm nay Cửu Dung sẽ rời khỏi Thẩm gia, sau này người phải cố gắng tự chăm sóc cho mình. Khai Tâm, sau này cô và Minh Nguyệt Hân Nhi cố gắng săn sóc Đại công tử. Băng Ngưng muội muội, chuyện của phường rượu phải phiền muội cùng Tam công tử trông nom vậy. Bảo Bảo, Linh Nhi và Mẫn Nhi còn nhỏ, lại không có mẹ, rất đáng thương, em phải coi hai đứa như con gái của mình mà hết lòng chăm sóc mới được”. Tôi nói xong, đứng dậy, xoay người đi thẳng ra ngoài.
Thẩm Phúc chặn trước mặt tôi, ngăn tôi lại, nói: “Đại tẩu, khoan đã! Tuy đại ca không thừa nhận tẩu là thê tử nữa, nhưng đệ vẫn coi tẩu là tẩu tẩu của đệ. Tẩu là người của Thẩm gia, nếu cứ thế mà đi, chẳng phải Thẩm gia lại mất đi thêm một người nữa sao? Đệ không hy vọng nhìn thấy người của Thẩm gia càng ngày càng ít đi. Hơn nữa, Linh Nhi và Mẫn Nhi bình thường muốn tẩu bế, biết đi tìm tẩu ở đâu đây?”.
“Phải! Cửu Dung tẩu tẩu, tẩu không thể đi. Đại ca ca nói oan cho tẩu thì vẫn chỉ là nói oan, nếu Băng Nhi tỷ tỷ còn sống trên đời, chắc chắn cũng sẽ không giúp đại ca ca”. Băng Ngưng cũng đi đến cạnh tôi nói: “Nếu tẩu thật sự muốn đi, muội sẽ theo tẩu. Muội một mực ở lại Thẩm gia không bỏ đi, chẳng qua là bởi đây có người Băng Ngưng muội lưu luyến, mà tẩu chính là người muội lưu luyến nhất”.
Đúng lúc này, Minh Nguyệt Hân Nhi vốn không có ở đây cũng nghiêng nghiêng ngả ngả chạy về. Từ sau lúc chia tay với Tiêu Tiếu. con bé luôn nhốt mình trong phòng, không chịu gặp ai. Con bé chạy đến trước mặt Thẩm Hồng, chỉ vào chàng mắng: “Đại công tử, em thấy cậu điên thật rồi! Thiếu phu nhân theo cậu lâu như thế, Thiếu phu nhân là người thế nào, chẳng lẽ cậu còn không biết? Thế mà cậu còn ép cô ấy đi, em thật sự hận không thể tát cậu một cái cho tỉnh ra! Nói chung, thiên hạ toàn một lũ quạ đen, nam nhân chẳng kẻ nào là tốt!”.
Sau khi hùng hổ mắng cho Thẩm Hồng một trận, Minh Nguyệt Hân Nhi đi đến bên cạnh tôi, nói: “Thiếu phu nhân, cô đi gì mà đi? Thẩm gia đã là nhà của cô, cô còn đi đến đâu được nữa? Cô đi rồi, trong lòng có nhẹ nhõm được không? Thẩm gia phải làm thế nào đây? Lão phu nhân phải làm thế nào đây? Đại công tử phải làm thế nào đây? Cô có từng suy nghĩ đến những điều đó không? Chẳng lẽ cô đến Thẩm gia lâu như thế rồi mà không có chút tình cảm nào sao? Thiếu phu nhân, người ngoài không hiểu cô, chứ lẽ nào Minh Nguyệt Hân Nhi em theo cô mấy năm nay mà lại không hiểu? Miệng cô cứ nói bản thân lãnh đạm, trên thực tế em vẫn chưa từng thấy ai trọng tình cảm hơn cô. Thiếu phu nhân, cô nhất định không được đi, nếu cô đi rồi, ắt sẽ hối hận”. Minh Nguyệt Hân Nhi vừa nói vừa chắn trước mặt tôi, như là sợ nếu nhường lối mở đường tôi sẽ đi ngay.
Lão phu nhân cũng đến trước mặt tôi nói: “Dung Nhi, con xem, nhiều người thế này không nỡ để con đi. Trượng phu con chỉ tức giận một phen mà thôi, con cũng đừng để bụng. Ta ngần này tuổi rồi, sức khỏe lại không tốt, trượng phu con lại càng khỏi phải nói. Bây giờ con đi như thế, phường rượu biết làm sao đây? Thẩm gia biết làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ con trơ mắt nhìn việc làm ăn của phường rượu Thẩm gia đi xuống, hơn nghìn người làm mất việc sao? Bọn họ mất việc rồi thì sẽ phải nuôi gia đình thế nào đây? Dung Nhi, dẫu con không nể mặt những người khác thì cũng nghĩ cho bọn họ mới phải”.
Tôi mỉm cười đáp: “Lão phu nhân, người nói quá lời rồi. Con chỉ là phận đàn bà, thật sự không giúp đỡ được gì cho phường rượu. Có Khánh thúc, Trần thúc và phu thê tam đệ, nhất định có thể quản lý tốt được phường rượu”.
Lão phu nhân nói: “Dung Nhi, ta nói là nói thật. ta nghe Khánh thúc bảo, từ sau khi con quản lý phường rượu, phường rượu đã khá hơn nhiều so với trước kia. Lần trước phường rượu Mai Ký lấy người từ phường rượu của chúng ta, nếu không nhờ con ngăn cơn sóng dữ, có lẽ sẽ không còn phường rượu Thẩm gia ngày hôm nay nữa. Dung Nhi, nghe ta một câu, dù sao con cũng không thể đi được”.
Trong lòng tôi hơi do dự một chút, đẫu sao cũng đã ở Thẩm gia bao năm như thế, thật sự đã coi nơi đây trở thành nhà mình. Vừa bước đi liền thấy lòng trống vắng, khó chịu không sao nói nên lời. Nghe xong lời Lão phu nhân, tôi lại nhìn Thẩm Hồng, nhất thời không thể quyết định.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...